Trương Hoành nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vui vẻ.

Gã cho rằng càng nhiều người đến xem thì cái cảnh tượng Lâm Phong cúi đầu sủa gâu gâu chắc cũng cực kỳ khoan khoái.

Nghĩ tới đây, Trương Hoành liền nở một nụ cười âm trầm, lấy phấn vạch vài vị trí trên tảng mao liêu sắp mở, sau đó đặt nó lên máy.

Ý định của Trương Hoành chính là mở một cái cửa sổ trước, vì theo gã quan sát, tảng mao liêu này đường vân nội liễm, sắc thái tươi đẹp, chắc chắn có phỉ thúy co cụm ở giữa. Cách giải tốt nhất là mở cái cửa sổ rồi từ từ mài qua lớp bụi đá. Làm như vậy thì viên phỉ thúy sẽ được lấy ra một cách hoàn hảo nhất.

Rè~~rè…

Tiếng máy giải thạch nhanh chóng vang lên. Thỉnh thoảng một ít bụi đá văng lên tấm kính bảo hộ của Trương Hoành, nhưng gã vẫn cực kỳ chăm chú tập trung.

Bên này Lâm Phong cũng không chậm chạp, lấy phấn vẽ một đường cong cong lên tảng mao liêu nhỏ nhất.

Lý thúc thấy đường vẽ này thì cau mày, không nhịn được nói:

Ông chủ Lâm, ngươi xác định cắt theo đường vẽ này chứ?

Không thể trách Lý thúc hỏi câu này, bởi vì đường vẽ của Lâm Phong thực sự quái dị, nó ngoằn ngoèo uốn lượn quanh viên mao liêu. Nếu bình thường có ai đó vẽ đường vẽ này lên tảng mao liêu của Lý thúc chuẩn bị mở, chắc chắn bị lão mắng to, sau đó chỉ mũi mắng một trận. Nhưng người vẽ là chủ của viên mao liêu, là Lâm Phong, mà lão, chỉ đóng vai trò người mở hộ mà thôi. Cho nên sau khi nhận được cái gật đầu chắc chắn của Lâm Phong thì Lý thúc cũng bắt đầu cắt.

Vết cắt không sâu nhưng đi ngoằn ngoèo khó kiểm soát nên tốc độ của Lý thúc rất chậm và cẩn thận. Đây cũng là một thói quen của những người cẩn thận như lão.

Trong lúc Lý thúc mới vừa cắt được một phần ba nét vẽ của Lâm Phong thì bên chỗ Trương Hoành đã vang lên tiếng kinh hô:

Xanh…có màu xanh rồi…đổ tăng…

Kèm theo đó là tiếng nhao nhao bàn tán.

Bên dưới ánh sáng của ánh đèn chiếu vào, một mảng màu xanh lục theo đó phản chiếu ra, dưới sự lóng lánh của những giọt nước dùng để rửa bụi thạch, màu xanh lại càng thêm mê người.

Một nhân viên nhiều năm kinh nghiệm, nhìn qua liền tặc lưỡi phán:

Đổ tăng rồi, nhìn qua sơ sơ cũng là Băng chủng, lại cắt mài hoàn hảo như vậy, nếu phỉ thúy dày đặc bên trong thì giá trị sẽ rất cao, quả nhiên vị đại sư này thật cao tay.

Nhưng mà còn chưa chắc chắn, chưa lấy ra hoàn toàn thì thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một vết cắt mà thôi, ngươi cứ chờ xem đi.

Một người đứng gần không cho là đúng nói.

Hừ, theo ta thấy…

Tôi cho rằng…

Đủ loại lời xì xầm bàn tán vang lên, mà nhiều nhất là những câu nói tăng cược cho Trương Hoành thắng. Tỉ lệ người đặt cược cho Trương Hoành thắng theo đó mà tăng lên chóng mặt.

Trương Hoành tất nhiên nghe rõ những lời này, nhưng cũng không vội tự đắc mà chỉ nhếch mép cười hài lòng, sau đó tiếp tục cắt phần đá còn lại theo hướng đi của phỉ thúy, một loạt âm thanh rè rè của máy cắt và bụi đá bay tung tóe lại tiếp tục vang lên.

Lâm Phong nhìn thấy Lý thúc trước tình hình đó mà vẫn chuyên tâm giải thạch cho mình thì thầm khen, vị lão nhân gia này cũng có mấy phần chuyên nghiệp.

Lý thúc cuối cùng cũng mở xong theo đường cắt của Lâm Phong, sau đó lấy nước rửa rửa mặt vết cắt, nhưng tất cả chỉ là một lớp bụi thạch trắng toát, không hề có chút dấu hiệu của phỉ thúy.

Lão nhìn nhìn, cười khổ như đã sớm đoán trước được chuyện này.

Mấy người bu xem cũng thở ra một hơi dài, xem như viên mao liêu này rất khó có khả năng xuất ra thứ gì tốt.

Riêng Lâm Phong thì vẫn bình tĩnh, cầm một viên phấn tiếp tục vẽ lên bề mặt lớp vỏ mao liêu còn sót lại, sau đó nói:

Lý thúc, phiền ông cắt giúp cháu luôn mặt này.

Lý thúc thấy Lâm Phong nói như vậy, liền nhìn thật sâu hắn một cái, lặng im tiếp tục cắt theo đường nét mà Lâm Phong vừa vẽ. Trong lòng lão cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy ánh mắt tự tin của Lâm Phong, lão liền dâng lên chút hi vọng trong lòng, mặc dù theo kinh nghiệm cho thấy, với biểu hiện này thì hơn tám phần là phía trong cũng là một đám bụi thạch mà thôi.

Lần này, Lý thúc cắt rất nhanh theo nét vẽ của Lâm Phong vừa vẽ. Sau khi cắt xong, liền dùng máy mài vào một chút, lại rửa rửa bề mặt rồi tiếp tục mài.

Xoẹt~~Xoẹt

Xanh, ông trời ơi, xanh rồi, hình như là băng chủng? Hay ta nhìn nhầm?

Đột nhiên một người đứng gần đó nhất kêu lên. Lý thúc là người thứ hai lên tiếng:

Không phải, đây…đây là Thủy tinh chủng. Trời ạ, một viên đá như vậy cũng có thể cho ra Thủy tinh chủng? Ha ha ha….ông chủ Lâm, chúc mừng ngươi.

Lý thúc không nhịn được cười ha ha, mặc dù viên phỉ thúy này không phải của lão nhưng cảm giác mở ra một viên cực phẩm phỉ thúy như thế này vẫn làm cho lão cảm thấy hưng phấn.

Ánh mắt Lý thúc nhìn Lâm Phong cũng thay đổi, nâng cao lên một trăm tám mươi độ.

Trời ơi, thật là viên mao liêu này lấy từ bên chỗ toàn đổ bên kia chứ? Mấy năm gần đây chúng ta cũng mới giải ra hai viên Thủy tinh chủng thôi phải không? Hơn nữa chỉ bằng nắm tay mà thôi.

Một người thanh niên có vẻ am hiểu nói.

Lý lão, ông mau mài nốt xem nó là lớn đến cỡ nào. Ài…phải chi lúc nãy ta xung phong đi giải thì tốt biết mấy, cảm giác thật là sướng tay mà.

Một ông lão khác cũng lên tiếng tiếc nuối, giọng điệu nói chuyện với Lý thúc cũng rất thân quen.

Tất cả những chuyện này đập vào mắt Lâm Phong, hắn cũng cười vui vẻ. Mặc kệ là biết trước kết quả như thế nào, nhưng khi mở được phỉ thúy ra thì dù tâm trạng của ai cũng sẽ hưng phấn vui vẻ mà thôi.

Đối với Lâm Phong, chuyện này chỉ là một cái phất tay, là một trò chơi không thể thua.

Nhưng đối với Trương Hoành thì lại khác, nếu hôm nay gã thua, thì sẽ không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, hơn nữa, mặt mũi của sư phụ gã là Vua Phỉ thúy cũng sẽ bị ô uế theo.

Cho nên gã cố hết sức không để mình bị chi phối bởi thanh âm vui sướng trầm trồ chỗ Lâm Phong mà chuyên tâm giải thạch.

Cuối cùng, một viên Dương lục Băng chủng cao cấp phỉ thúy cũng xuất hiện dưới bàn tay chuyên tâm của Trương Hoành, nhưng nếu đem so đấu với viên Thủy tinh chủng mà Lý thúc bên kia vừa hoàn tất mở ra thì gã tự biết còn kém xa nhiều lắm.

Nhưng Trương Hoành không hề nhụt chí, tiếp tục mở viên thứ hai.

Lần này, Trương Hoành có chút gấp gáp mở một đường cắt rất lớn, nhưng bên trong chỉ là những mảnh vụn phân tán, nào có viên phỉ thúy nào. Vì vậy mà gã cực kỳ buồn bực.

Cũng may, liếc sang bên kia thấy Lý thúc có vẻ chăm chú nhưng biểu hiện của viên phỉ thúy kia không được tốt lắm.

Trương Hoành thầm cười lạnh nhìn khuôn mặt bình thản của Lâm Phong tự nhủ:

Cười, cho mày cười. Kẻ cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng!

Tự khích lệ tinh thần mình xong, Trương Hoành liền tập trung mở viên đá thứ ba. Lần này, gã rất hi vọng viên mao liêu này mở ra Thủy tinh chủng, vì tảng mao liêu này khá lớn, chỉ cần mở ra Thủy tinh chủng xem như lấn át Lâm Phong, giành chiến thắng chỉ là chuyện trong tầm tay.

Trương Hoành không hề hay biết rằng, mọi ánh mắt hay hành động của gã đều không thoát khỏi ánh mắt của Lâm Phong.

Lâm Phong cũng không tỏ vẻ gì mà cười lạnh.

Thực ra lúc đầu Lâm Phong đã chọn được một viên Thủy Tinh Chủng và một viên Băng Chủng cao cấp nằm gần bên nhau, nhưng phút chót, Lâm Phong đã thay viên Băng chủng bằng một viên mao liêu bình thường không có phỉ thúy.

Cũng không phải Lâm Phong chê tiền, mà là viên phỉ thúy cuối cùng đã đủ thỏa mãn Lâm Phong rồi. Nếu một người chỉ tay năm ngón, liếc liếc đã chọn được ba viên cực phẩm phỉ thúy từ cái kho lớn như vậy thì chắc chắn sẽ bị bắt đem đi mổ xẻ nghiên cứu. Lâm Phong còn chưa đến mức ngu ngốc khi thu hút sự chú mục không đáng có từ người khác như vậy.

Chỉ tội cho Trương Hoành, giờ phút này còn chuyên tâm hừng hực khí thế giải thạch để chiến thắng Lâm Phong, nào ngờ chính bản thân gã đang bị Lâm Phong đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Đắc tội với một gã tu sĩ thần thông quảng đại, trừ khi đầu óc có bệnh hoặc là điếc không sợ súng như Trương Hoành đại sư thì mới chịu đi làm.

Lý thúc mở xong viên mao liêu thứ hai, Lâm Phong liền bảo lão đi nghỉ ngơi, uống chút nước rồi hãy mở viên mao liêu thứ ba.

Bởi vì viên mao liêu cuối cùng của Lâm Phong thật sự lớn, hơn nữa Lâm Phong cũng muốn để cho Trương Đại Sư hưởng thêm chút cảm giác đứng trên đỉnh chiến thắng.

Đối với kẻ tự cao tự đại, không coi ai ra gì như Trương Hoành, Lâm Phong thích nhất là nâng mạnh gã lên cao rồi đạp nhẹ gã xuống.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Trương Hoành mở ra một viên phỉ thúy Thủy Tinh Chủng Hoàng Dương Lục, kích thước cũng có phần lấn át viên Thủy tinh chủng của Lâm Phong, hơn nữa phẩm chất cũng vượt trội hơn.

Trương Hoành nhìn viên Thủy tinh chủng Hoàng Dương Lục trước mặt, không nhìn được cười vui vẻ, sau đó đánh một ánh mắt của kẻ giành chiến thắng qua chỗ Lâm Phong.

Lâm Phong nhíu mài, liền thi triển ra một chút xíu thần quang qua ánh mắt, Trương Hoành liền giật mình nhìn chỗ khác.

Vừa rồi trong một khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt của Lâm Phong, Trương Hoành liền có cảm giác như một con thú dữ đầy sát khí đang nhìn chằm chằm mình, sau lưng mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra.

Nhưng trong lòng gã vẫn cực kỳ sung sướng.

Ánh mắt lợi hại sao, đổi gạo ăn được không? Tao không tin mày có thể mở thêm một viên Thủy tinh chủng nữa. Khặc khặc… Trương Hoành càng nghĩ càng cảm thấy mình thắng chắc, ngồi dậy sắp hai viên phỉ thúy sáng rực rỡ lên một cái bàn để sẵn. Sau đó chầm chậm ngồi xuống quan sát Lý thúc chuẩn bị giải viên mao liêu cuối cùng của Lâm Phong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play