Bốn người trong đó có cả Diệp Đồng cùng đi đến một cái kho lớn.

Vừa đi, Diệp Minh vừa giới thiệu sơ qua về số mao liêu hàng thô trong kho này.

Mao liêu được cất giữ tại nơi này toàn bộ đều là toàn đổ, hàng thô vừa nhập từ hầm mỏ về. Chất lượng có chút hỗn tạp, nhưng vẫn có khả năng mở ra phỉ thúy tốt.

Sở dĩ Diệp Mình thoải mái cho hai người dùng số mao liêu này để đánh cược đó là vì gã đã khéo léo kèm một cái điều kiện là nếu mở ra phỉ thúy phải ưu tiên bán lại cho Diệp Thị.

Phù sa không chảy ruộng ngoài, đạo lý này Diệp Minh leo lên chức Phó tổng thì làm sao không hiểu ra.

Giờ phút này, bốn người cùng nhau bước vào kho.

Từng dãy mao liêu được bày trên kệ có, đổ đống cũng có. Trong đó có mấy đám còn vết rất mới, dường như mới được khai thác chưa bao lâu.

Lâm tiên sinh, Trương tiên sinh, hai người thoải mái lựa chọn, lát nữa chúng ta sẽ sang phân xưởng kế bên dùng máy để mở mao liêu luôn. Luật lệ thì như lúc nãy ta đã nói, hai vị có ý kiến gì thêm không?

Diệp Minh bình tĩnh nói.

Cả Lâm Phong và Trương Hoành đều không có ý kiến gì, cho nên hai người chia nhau ra mà đi xem xét mao liêu.

Diệp Đồng do dự một chút, cũng đứng yên tại chỗ nhìn hai người. Nàng biết rõ, khi một giám định sư quan sát mao liêu thì kiêng kị nhất chính là có người quấy rầy.

Bởi vì việc xem xét một viên mao liêu rất là hao tổn tinh thần. Người giám định phải xem thế nước, đường vân, khe nứt, màu sắc…nói chung tất cả những gì mà giác quan con người có thể cảm nhận, từ đó suy đoán xem bên trong có phỉ thúy hay không, phỉ thúy loại gì, nhiều hay ít, tập trung hay phân tán…

Giờ phút này, Trương Hoành cũng không ngại ngùng mà lấy ra một cái kính lúp, cẩn thận quan sát mấy viên mao liêu, nhìn một chúc, lắc lắc đầu rồi lại xem xét viên tiếp theo.

Làm như Trương Hoành, tuy tốc độ có chút chậm nhưng sẽ không để lọt mao liêu tốt, xác suất tìm được mao liêu có phỉ thúy dĩ nhiên cao gấp nhiều lần so với chọn hên xui.

Còn Lâm Phong, trong lòng lúc này dĩ nhiên chẳng có lấy chút thiện cảm với thành phần ném cứt hội nghị như Trương Hoành, cho nên hắn cũng không khách khí dùng Càn Khôn Nhãn quét hết đống mao liêu này đến dãy mao liêu khác.

Trong quá trình đó, Diệp Minh và Diệp Đồng vẫn đứng tại chỗ cũ không dám tiến lên làm phiền mà chỉ lẳng lặng quan sát hai người.

Nhìn thấy Trương Hoành biểu hiện dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa tốc độ kiểm tra mao liêu cũng rất nhanh thì hai người này đều nhẹ gật đầu, xem ra trong lòng đánh giá rất cao người này.

Nhìn lại Lâm Phong, chỉ thấy hắn như đang cưỡi ngựa xem hoa, hết sức nhàn nhã đi lướt qua mấy đám nguyên thạch. Bỗng dưng, họ nhìn thấy Lâm Phong sững người lại, cả hai người liền chăm chú quan sát xem Lâm Phong sẽ kiểm tra mao liêu như thế nào, ai ngờ Lâm Phong sau khi sững lại một chút thì bỏ đi, ngay cả sờ cũng chưa từng sờ đến mấy viên nguyên thạch chỗ đó.

Lại nói, Lâm Phong lúc này đang chầm chậm quan sát. Cái kho này quả thật rộng lớn hắn đi nãy giờ mà chỉ hết một phần năm mà thôi. Hơn nữa, vừa rồi Lâm Phong cũng phát hiện ra hai viên mao liêu nằm sát bên nhau trông rất bình thường nhưng thứ bên trong lại làm cho hắn cũng cảm thấy kinh hỉ không thôi, âm thầm ghi nhớ vị trí, Lâm Phong cũng không vội vàng mà lấy nó xuống, chầm chậm đi tiếp.

Theo suy nghĩ của Lâm Phong, cái kho này rộng lớn như vậy, cứ đi quan sát thêm chút nữa biết đâu lại xuất hiện thứ khác tốt hơn.

Lúc nãy Diệp Minh cũng đã nói rõ, chỉ chọn ba viên mao liêu. Đối với loại hàng miễn phí thì Lâm Phong cũng không khách khí mà muốn chọn ba viên tốt nhất trong cái kho này. Chỉ có như vậy thì mới có thể làm cho gã Diệp Minh này xuất huyết một trận, vậy thì Lâm Phong hắn mới hạ bớt một chút bất mãn trong lòng.

Đối với chuyện ngoài ý muốn này, Lâm Phong không hề có ý trách Diệp Đồng. Có trách thì trách gã Trương Hoành kia chen ngang hông và gã Diệp Minh này vậy mà lại khinh thị hắn.

Nghĩ vẩn vơ, bước chân Lâm Phong cũng không hề dừng lại mà đi rất nhanh.

Bỗng nhiên hai mắt hắn ngưng tụ, đứng lại quan sát một tảng mao liêu lớn. Khối mao liêu này cực kỳ bình thường, nếu không nói là khá xấu khi có hai rãnh nứt lớn hai bên, đồng thời màu sắc cũng không đẹp lắm.

Nhưng khi Lâm Phong dùng Càn Khôn Nhãn nhìn vào, trước mắt hắn lập tức xuất hiện một con rồng! Nói đúng hơn là một đường màu đỏ như máu uốn lượn gọn gàng trong một khối phỉ thúy lớn bằng một vòng tay người lớn.

Con rồng này theo Lâm Phong thấy nhất định là do Cực phẩm Huyết phỉ thúy tạo thành, có thể thế có cả đuôi và những cái chân mơ hồ tỏa ra khí thế vương giả, phía trên cùng có một đám tơ huyết phỉ thúy tựa như cái đầu rồng đang ngẩng mặt gầm thét lên tận cửu thiên.

Vật này là vô giá!

Lâm Phong vô cùng khẳng định điều này, thậm chí, theo Lâm Phong khẳng định, viên phỉ thúy này còn quý giá hơn nhiều so với viên Kim Ti Hoàng Phỉ Thủy Tinh Chủng mà lần trước hắn mở ra ở hội chợ triển lãm.

Nhìn bên kia Trương Hoành chỉ mới chọn được hai viên mao liêu, Lâm Phong liền tiếp tục đi hết một vòng kho mao liêu này.

Cuối cùng, Lâm Phong chọn hai viên mao liêu nhỏ nằm kế bên nhau, kích cỡ một viên chỉ bằng quả bóng đá, viên còn lại có đường kính khoảng nửa mét.

Sau đó, Lâm Phong đi đến bên cạnh Diệp Minh nhờ người chạy xe nâng vào, nâng những viên mao liêu mà hắn đã chọn qua chỗ giải thạch.

Thật ra sức Lâm Phong dư sức nâng mấy tảng mao liêu này, nhưng hắn không muốn làm chuyện phí sức, cho nên để cho Diệp Minh lão phó tổng sắp xếp mọi chuyện.

Rất nhanh Trương Hoành cũng chọn xong ba viên, hai viên to cỡ một người ôm và một viên nhỏ.

Lâm Phong chỉ đảo mắt nhìn qua liền thấy rõ ràng bên trong mấy viên mao liêu của Trương Hoành, trong lòng có chút bất ngờ với năng lực của người này.

Diệp Minh thấy Lâm Phong giống như nhàn nhã tùy tiện chọn ba viên mao liêu như vậy thì âm thầm thở dài. Gã làm nghề này đã bao nhiêu năm, mặc dù không thuộc dạng lão làng nhưng chút ánh mắt nhìn mao liêu vẫn phải có. Trong mấy viên mao liêu mà Lâm Phong đã chọn, cái thì thế nước tản mát, cực kỳ bình thường, cái thì có hai vết nứt lớn, cho dù thể tích có to thì hi vọng giải ra phỉ thúy cũng không cao.

Trong lòng của Diệp Minh, đánh giá về Lâm Phong liền thẳng tắp hạ xuống. Tuy nhiên, tất nhiên gã vẫn rất nhiệt tình mời hai người sang bên chỗ để máy giải thạch.

Khu giải thạch của công ty châu báu Diệp Thị cũng khá rộng với hai dãy chừng mười cái máy. Trong đó có không ít máy đang có người ngồi làm việc.

Những người này chính là những nhân viên chuyên giải thạch mà Diệp Thị bồi dưỡng.

Sáu viên mao liêu kích cỡ không đều được đánh dấu riêng biệt, để ở cạnh hai máy giải thạch.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Diệp Minh liền hỏi:

Hai vị tiên sinh muốn tự giải thạch hay là để cho chuyên gia của Diệp thị ra tay?

Nghe câu hỏi này, Trương Hoành mở miệng nói:

Tôi sẽ tự giải.

Diệp Minh liền gật đầu sau đó giương ánh mắt nhìn Lâm Phong, liền thấy Lâm Phong mở miệng nói:

Vậy thì nhờ chuyên gia của quý công ty vậy, tuy nhiên, tôi sẽ làm dấu trước, và chỉ định mở viên nào trước.

Tốt, vậy xin mời Trương tiên sinh tiến hành giải thạch, máy móc đã sẵn sàng. Còn Lâm tiên sinh mời qua bên này quan sát.

Nói xong, nhìn Diệp Đồng:

Tiểu Đồng, cháu đi nhờ Lý thúc lại đây giải thạch cho Lâm tiên sinh.

Diệp Đồng nghe vậy thì gật đầu bước đi.

Lý thúc là một chuyên gia giải thạch cấp cao. Bình thường lão rất ít khi động thủ mà thường chỉ quan sát chỉ điểm, đóng vai trò huấn luyện nhân tài cho Diệp Thị mà thôi.

Mà đối với loại mao liêu toàn đổ kiểu này thì Lý thúc lại càng lười ra tay, bởi vì nguyên nhân chỉ có một, cơ hội xuất hiện phỉ thúy quá ít, không đáng cho cao nhân như lão phải ra tay.

Nhưng lúc này người yêu cầu lão xuất thủ lại là Diệp Phó tổng, cho nên lão cũng rất vui lòng mà thể hiện tài năng một phen.

Tuy nhiên, khi đi theo Diệp Đồng đến nơi thì thấy ba viên mao liêu của Lâm Phong mà lão sẽ giải, trừ một viên còn có hi vọng thì hai viên còn lại chỉ là đồ phế thải trong mắt lão mà thôi.

Tin tức có người so đấu đổ thạch lan truyền ra, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Những nhân viên này cũng rất yêu thích xem những trận đổ thạch có tính thách đấu nhau như thế này.

Nhìn nhìn mọi người kéo đến vây xem, Diệp Minh chẳng những không giận mà còn hài lòng. Sau đó còn tuyên bố lại một lần những quy tắc cuộc chơi này, cuối cùng còn nhấn mạnh chuyện ai giải được phỉ thúy thì phỉ thúy sẽ là của người đó, có quyền sở hữu nhưng nếu bán thì nhất định ưu tiên cho Diệp thị châu báu.

Diệp Minh khi nói điều kiện này thì không sợ hai người Lâm Phong và Trương Hoành trở mặt giải ra phỉ thúy tốt thì đem bán cho nhà khác. Bởi vì trong nghành phỉ thúy từ lâu đã hình thành những cái quy tắc đặc biệt, đặc biệt xem trọng chữ tín. Cho nên mọi người đều rất coi trọng danh dự và lời hứa của mình, nếu không thì để cho tất cả cộng đồng chơi phỉ thúy cạch mặt thì sau này rất khó lăn lộn trong nghành này nữa.

Mọi người nghe Diệp Minh tuyên bố như thế thì càng hứng thú hơn, có người thậm chí còn cá độ nho nhỏ. Đối với mấy chuyện này, Diệp Minh và Diệp Đồng mắt điếc tai ngơ, coi như không thấy.

Bởi vì những người có mặt đều là những nhân viên cốt cán, thành phần quan trọng của công ty. Trừ khi gây ra chuyện lớn, còn không thì đối với vài hành động mua vui nho nhỏ thì đám cao tầng cũng giả câm giả điếc cho qua chuyện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play