Buổi tối sau khi dùng cơm với cha mẹ xong, Lâm Phong liền đi ra ngoài gọi điện cho Diệp Đồng nói hắn đồng ý chuyện làm việc, nhưng với điều kiện là không được ràng buộc hắn quá nhiều.

Diệp Đồng tất nhiên đồng ý. Hơn nữa, trong ván bài này nàng cũng chịu mạo hiểm rất nhiều khi đồng ý để Lâm Phong vào vị trí này, trong khi có nhiều người khác nổi danh hơn Lâm Phong.

Lâm Phong sau khi nói chuyện với Diệp Đồng vài câu liền thấy một chiếc xe màu đen đỗ ngay cổng.

Từ trên xe bước xuống hai người, thình lình lại là Diệp Băng Chi và Vương Béo.

Vương Béo rất có phong thái làm tài xế, sau khi dừng xe thì lật đật chạy tới mở cửa cho Diệp Băng Chi sau đó đứng chờ ngoài xe, còn nàng thì đi vào.

Lâm Phong không tỏ vẻ bất ngờ, hắn biết sớm muộn gì Diệp Băng Chi cũng sẽ đến tìm mình.

Chào ân công, cảm ơn ngài cứu mạng. Không biết ngài có thời gian rãnh dùng một bữa cơm nhỏ không?

Diệp Băng Chi sau khi đến trước mặt Lâm Phong thì thần sắc rất cảm kích nói ra.

Chuyện nhỏ mà thôi, dù sao lần trước cũng vì chuyện của tôi mà cô mới ra nông nỗi như vậy. Ăn cơm thì để hôm khác, tôi nghĩ cô nên quay về lo chuyện của mình đi, phỏng chừng nếu cô không nhanh tay thì cũng không dễ nuốt trôi cái bánh ngọt Nam Kinh này đâu.

Lâm Phong nhàn nhạt nói. Bản thân hắn thật sự không muốn dính đến chuyện ân oán thị phi trong giang hồ quá nhiều.

Nhưng mà…

Không nhưng nhị gì hết, hay cô cảm thấy lời nói của tôi không đủ phân lượng?

Lâm Phong lạnh giọng nói.

Được rồi, vậy ngày khác ta nhất định đến tạ ơn ân công. Xin cáo từ.

Diệp Băng Chi rụt rè nói, sau đó quay lưng mang gương mặt thất vọng sải bước đi.

Bỗng nhiên Lâm Phong sực nhớ một chuyện, liền truyền âm thẳng vào tai Diệp Băng Chi:

Chuyện thu thập linh dược cô không cần làm nữa. Từ nay chúng ta xem như hòa nhau, đường ai nấy đi. Cô hiểu ý tôi chứ?

Cũng không biết vì sao, sau khi Lâm Phong truyền âm xong thì thấy bờ vai Diệp Băng Chi khẽ rung lên một cái, sau đó mạnh mẽ bước vào xe.

Vương Béo nhìn thấy cảnh này thầm than một tiếng, nhìn về phía Lâm Phong rồi cúi người chào, sau đó chạy vào trong xe, lái đi rất nhanh.

Lâm Phong nhìn theo chiếc xe rời đi, tâm tình cũng không được tốt lắm.

Lắc lắc đầu, hắn cất bước đi dạo trên con đường gần nhà. Gió man mát thổi vào mặt, cảm nhận bầu không khí an tĩnh trong đêm là một việc mà Lâm Phong không bao giờ chán.

Đi được một lúc, Lâm Phong trong lúc bất tri bất giác đã đi đến một cái ngã tư.

Bỗng nhiên tròng mắt Lâm Phong co rút, một luồng khí lạnh băng hàn chạy dọc theo sống lưng.

Lâm Phong bỗng nhớ tới cũng chính cảm giác này vào một đêm mưa cách đây không lâu hắn cũng cảm thấy lạnh giá như vậy, mặc dù chỉ phớt qua nhưng với trí nhớ của Lâm Phong thì không thể nào quên được.

Phải biết, hiện giờ mặc dù Lâm Phong đang ẩn giấu tu vi không khác gì một phàm nhân, nhưng cơ thể của hắn sớm đã tu luyện Kim Thân tiểu thành cộng thêm Hỗn Nguyên Lực không ngừng cải tạo gia trì, bây giờ Lâm Phong cho dù dưới tình huống buông lỏng hoàn toàn thì đao kiếm bình thường cũng khó mà tổn thương hắn, có thể xưng thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập cũng không quá đáng.

Vậy mà luồng hàn khí này lại có thể tạo cho hắn cảm giác lạnh thấu xương như vậy.

Xưa kia tu vi của Lâm Phong còn yếu kém, lại thêm nhiều chuyện quanh người không để ý lắm, nhưng bây giờ đã khác. Sở dĩ Lâm Phong muốn đi ra ngoài, đi làm việc cũng là muốn thông qua giao tiếp sẽ có thể có một cơ duyên nào đó đột phá Kết Đan Kỳ.

Mặc dù lúc trước kia khi Lâm Phong hấp thu cửu cấp yêu đan có tác dụng giúp hắn gia cố linh lực, tiến vào Kết Đan Kỳ tựa như nước chảy thành sông không có chướng ngại.

Nhưng nếu dễ dàng như vậy, chỉ cần ngồi xuống hấp thu thêm linh thạch mà tiến giai thì chắc là tu tiên giới sớm không còn yêu thú nữa rồi.

Mỗi tu sĩ muốn tiến giai Kết Đan, ngoài chuyện đối diện với việc chuyển đổi hình thái linh lực trong đan điền ra, còn cần phải đối diện tâm ma, ngoài ra, cũng cần phải có một số điều kiện nhất định để cô đọng Kim Đan.

Lâm Phong đối với những chuyện này sớm đã tìm cách thông qua hệ thống tìm hiểu rất nhiều vấn đề cần lưu ý.

Đến lúc này, khi cảm giác được cơn băng hàn lạnh thấu xương kia, trực giác Lâm Phong bỗng mơ hồ nói với hắn rằng đây chính là một cơ duyên đang chờ hắn.

Mà mặc dù không phải cơ duyên, thì đây chắc chắn cũng là thứ mà Lâm Phong không thể làm ngơ.

Lúc trước Lâm Phong từng tự hỏi trên đời này có ma quỷ không? Nếu có những tu sĩ phi thiên độn địa, đạo gia tâm pháp, linh vật pháp bảo thì tại sao lại không có yêu ma quỷ quái?

Trong thiên địa vốn dĩ luôn có hai mặt trắng đen đối lập, cũng như Âm Dương song hành vậy.

Cho nên Lâm Phong chẳng những không cảm thấy sợ hãi mà còn rất tò mò. Liền thả thần thức truy tìm căn nguyên của luồng hàn khí phát tán nơi đây.

Rất nhanh, bước chân Lâm Phong chầm chậm đi tới một căn nhà bỏ hoang.

Lâm Phong thầm giật mình, không phải là sợ sệt mà là vì giữa thành phố đất chất người đông thế này, còn có một căn nhà bỏ hoang trơ trơ không ai xây dựng mua bán thì đúng là chuyện lạ.

Nhìn từ bên ngoài căn nhà này chắc hẳn từng có một chủ nhân khá giả. Nhà được thiết kế theo phong cách cổ điển sang trọng, hai bên cổng thậm chí còn có khắc mấy chữ triện cổ rất hoành tráng.

Nhìn cửa tường rào đóng kín, bên trên còn có mấy vòng xích sắt đã rỉ sét khóa chặt, Lâm Phong đưa thần thức liền cảm nhận ngay hàn khí phát ra chính là từ nơi này lan tỏa ra chung quanh.

Nhìn quanh không thấy bóng ai, lại thấy nơi này tối om om chỉ có chút ánh sáng đèn đường từ phía xa xa hắt lại, Lâm Phong tung mình một cái nhảy vào bên trong.

Lâm Phong nhìn nhìn những hàng cây cảnh tối om om, những bước tượng đá điêu khắc trang trí hai bên khoảng sân có chút rùng rợn, hắn lắc đầu.

Lâm Phong hai tay chậm rãi để sau lưng, thần thức sớm đã quét sơ bộ chung quanh nhưng không phát hiện vật sống.

Đây là một điều khá kỳ lạ, bởi vì theo lẽ thường, những ngôi nhà hoang như thế này chính là hang ổ lý tưởng của chuột cống hoặc là thú hoang như mèo tìm đến ban đêm. Ngược lại ngôi nhà này lại âm u quỷ khí, không có bóng dáng sinh vật sống nào.

Ngay từ lúc bước vào khoảng sân, Lâm Phong đã cảm nhận được luồng hàn khí kia phát ra càng mạnh mẽ, cho nên hắn kết luận ngôi nhà này chắc chắn có huyền cơ. Mặc dù vậy, nhưng khi quét thần thức thì Lâm Phong lại không phát hiện bất cứ vật gì kỳ lạ, mà nếu dễ dàng tìm thấy như vậy thì chắc cũng không đến lượt Lâm Phong mò vào đây.

Nghĩ vậy, Lâm Phong liền đi tới bên cánh cửa, đang định đưa tay đẩy thì bỗng dưng cánh cửa tự động mở ra.

Kẽo
Kẹt..

Âm thanh lạnh lẽo bỗng dưng vang lên trong không gian yên tĩnh đầy hàn khí thấu xương như vầy chắc chắn đổi lại là một người nào đó sẽ sợ đái ra quần. Nhưng Lâm Phong chỉ nhếch mép cười lạnh, sau đó bước chân vào bên trong tối đen như mực, nhàn nhạt nói:

Cảm ơn~

Bước chân vào trong, đúng như dự đoán của Lâm Phong, tình tiết chắc chắn xảy ra là cánh cửa cũng tự động đóng lại.

Kẽo
Kẹ…

Tuy nhiên, khi cánh cửa chỉ đóng mới phân nửa, từ hai mắt Lâm Phong bỗng bắn ra hai luồng sáng bạch ngân chói lòa chiếu tới một góc tối cạnh một cái tủ cũ kỹ.

Một tiếng thét chói tai kèm theo một làn khói xanh truyền ra.

Thấy cảnh này, Lâm Phong đắc ý cười khẩy:

Chỉ là một tia hồn lực cũng dám lộng huyền hư, còn bao nhiêu xuất hiện ra hết đi~

Thì ra, Lâm Phong sớm đã phát hiện trong căn nhà này vậy mà lại vô tình xuất hiện mấy tia hồn lực kỳ lạ, không giống hồn lực bình thường mà mang theo một tia âm khí.

Thiên địa vạn pháp, những âm hồn lực vất vưởng này chắc chắn bị tia hàn khí kia thu hút nên tụ tập vào căn nhà này, vô tình làm cho hàn khí nơi đây mạnh lên gấp mấy lần.

Đối với chuyện này, Lâm Phong thân là một tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, sao có thể sinh sợ hãi. Không khách khí sử dụng một loại công kích thần thức thông qua Càn Khôn Nhãn, quả nhiên đạt hiệu quả ngoài ý muốn.

Chỉ nghe sau khi Lâm Phong cười khẩy thách thức, căn nhà bỗng dưng không khí như đông cứng, âm khí hội tụ.

Lâm Phong cảm nhận điều này, cũng không làm ra động tác gì mà đứng yên tại chỗ.

Lập tức trên đỉnh đầu, cầu thang và các lối đi từ từ xuất hiện đủ loại bóng trắng rũ rượi chen chúc nhau mà ra, thậm chí còn mang theo âm thanh kỳ dị.

Lâm Phong đang định vung tay xuất ra một pháp quyết gì đó, bỗng dưng nhíu mài, động tác ngưng lại. Bởi vì tiểu Bạch thường ngày vốn là một tên lười biếng ham ăn ham ngủ, ngay lúc này dường như cảm ứng được tình hình bên ngoài, đã truyền cho Lâm Phong một tia cảm ứng.

Tia cảm ửng mà tiểu Bạch vừa gửi cho Lâm Phong mơ hồ còn mang theo vẻ hưng phấn lẫn phấn khích, dường như như tiểu Bạch gặp thứ gì đó mà nó cực kỳ khao khát vậy.

Lâm Phong thấy vậy thì xoa xoa cằm, sau đó không nói hai lời liền triệu hồi tiểu Bạch từ Linh Thú Viên ra.

~Bạo canh 4~Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ - Cuối tuần có Boom chương~~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play