Lâm Phong sau khi về nhà thì thấy cửa phòng của tiểu Mai sáng đèn nhưng đang đóng chặt, chắc là vừa nãy đã chuồn thằng về nhà rồi, đành cười khổ không nói gì đi vào phòng mình.

Lâm Phong thay một bộ đồ thoải mái ngồi trên giường, lấy hộp ngọc có chứa con Kim Linh Khâu ra.

Sau đó lấy nó ra khỏi cái hộp. Nhìn nhìn con Kim Linh Khâu đang say ngủ, Lâm Phong lập tức chăm chú niệm một loạt chú ngữ, tay bấm pháp quyết điểm lên người nó mấy cái.

Một cái đồ án màu bạch ngân lập tức hiện lên, sau đó chậm rãi xoay tròn chung quanh con Kim Linh Khâu.

Lâm Phong thấy cảnh này thì không chút do dự cắn đầu ngón tay lấy ra một giọt máu.

Giọt máu này được hắn vung vào chính giữa đồ án màu bạch ngân, làm cho nó bỗng dưng sáng chói lên, sau đó Ong một tiếng dung nhập hoàn toàn vào người con Kim Linh Khâu.

Xong việc, Lâm Phong cũng không vội vàng gỡ lá Định Thân Phù dán trên người con yêu thú này mà thử câu thông với nó.

Một cảm giác tâm linh tương thông hiện ra trong đầu Lâm Phong, hắn lập tức cảm thấy có một mối liên hệ cực kỳ vi diệu với con Kim Linh Khâu này. Mặc dù cảm giác này khá mơ hồ nhưng do nó vẫn chỉ là yêu thú cấp một cho nên chỉ có chút linh trí yếu ớt theo bản năng.

Lâm Phong bèn cầm lấy Kim Linh Khâu, nhoáng một cái liền hiện ra trong Linh điền hệ thống, bàn tay chà xát một cái. Lá Định Thân Phù lập tức biến thành một đạo hỏa quang tiêu tán, còn con Kim Linh Khâu thì khôi phục hoạt động, nhưng lúc này nó không sinh ra chút nào sợ hãi với Lâm Phong, thậm chí còn cạ cạ cả người vào Lâm Phong dường như nũng nịu vậy.

Lâm Phong cười cười vuốt ve nó rồi phân phó:

Sau này nhà của ngươi ở đây, tất cả linh thảo nơi này nếu ngươi cần gì ta sẽ cung cấp nhưng tuyệt đối không được ăn vụng, biết chưa? À, ngươi màu vàng, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là tiểu Kim, còn một tên tiểu Bạch ham ăn nữa, khi nào có dịp sẽ giới thiệu cho ngươi biết.

Kim Linh Khâu mặc dù không nghe hiểu nhưng ý niệm của Lâm Phong truyền qua thần niệm thì nó vẫn hiểu được một hai, nhất thời hóa thành một tia sáng vàng dung nhập vào lòng đất.

Vừa vào lòng đất, tiểu Kim vừa vào trong linh điền liền phát ra một ý niệm sung sướng mừng rỡ, đất đai nơi này tràn ngập linh khí, dược hương nồng đậm, chính là căn nhà mà tiểu Kim vừa gặp đã yêu.

Lâm Phong cảm nhận niềm yêu thích của tiểu Kim thì mỉm cười hài lòng. Lập tức tiến sang Linh thú viên chơi với tiểu Bạch một chút.

Bởi vì nguyên do khó xử, cho nên Lâm Phong tạm thời chưa cho gia đình trông thấy tiểu Bạch, hắn định bụng sẽ tìm một lý do nào đó rồi mới cho mọi người trông thấy con thú đáng yêu này.

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Phong tiễn tiểu Mai trở lại Bắc Kinh thì bất ngờ gặp một người quen tại trạm xe lửa.

Chào Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp.

Người nói lời này chính là Diệp Đồng, cô gái làm ở công ty châu báu Diệp thị từng mua phỉ thúy của Lâm Phong giải được.

Lâm Phong liền cười đáp:

Chào Diệp tiểu thư. Cảm ơn, tôi vẫn khỏe. Cô vẫn còn làm ở công ty châu báu Diệp Thị sao?

Đúng vậy, không biết Lâm tiên sinh có thời gian không? Hay là để em mời anh một ly cà phê nhé?

Diệp Đồng không biết vì lý do gì mà gặp lại Lâm Phong thì khá vui mừng, lập tức tròng mắt xoay chuyển mời hắn đi uống cà phê.

Lâm Phong hơi ngẫm nghĩ liền đồng ý.

Diệp Đồng liền nói Lâm Phong đứng chờ, còn nàng thi đi lấy xe, lát sau, một chiếc xe bóng loáng màu trắng dừng trước mặt Lâm Phong, sau khi hắn ngồi vào trong thì chạy đi.

Hai người rất nhanh đi đến một quán cà phê gần đó, phía trong trang trí theo lối kiến trúc cổ, đình đài lầu các khá sang trọng và có chút ý vị riêng. Lâm Phong tỏ ra rất thích nơi này.

Sau khi gọi đồ uống, Lâm Phong nhấp một ngụm liền hỏi:

Diệp tiểu thư chắc hôm nay không phải vô duyên vô cớ mời tôi đi uống cà phê chứ?

Nói xong liền tủm tỉm cười nhìn Diệp Đồng, ánh mắt thâm thúy tựa như nhìn thấu tâm tư của cô gái này.

Diệp Đồng thấy Lâm Phong nhìn mình bằng một cặp mắt như hiểu thấu tâm tư thì có hơi ngượng ngùng, sau đó nói:

Không dám giấu Lâm tiên sinh, thực ra em có chuyện muốn hỏi anh. Nhưng trước hết, em muốn hỏi anh đã tìm được việc làm chưa?

Ồ, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện hôm nay. Tuy nhiên, đúng là tôi cũng chưa có việc làm.

Lâm Phong liền khó hiểu hỏi lại.

Cũng không có gì, thực ra công ty em đang muốn tìm một vị Giám định đại sư, chuyên giám định thu mua Phỉ thúy nguyên thạch cho công ty. Tất nhiên, em biết anh không để ý tới số tiền còm này, nhưng nếu anh chấp nhận, em có thể thay mặt công ty cho anh rất nhiều ưu đãi.

Diệp Đồng vén mái tóc mềm mại, cười duyên nói.

Ồ, vậy đó là những ưu đãi gì, cô nói tôi tham khảo thử. Với lại, có cần phải đến công ty ngồi không? Nếu vậy thì tôi cũng không có hứng thú ngồi trong mấy cái hộp đó cho đến hết đời đâu.

Khúc khích, Lâm tiên sinh thật vui tính. Thật ra ưu đãi cho anh chính là anh không cần làm gì cả, không cần đến công ty. Nhưng nếu có dịp công ty thu mua phỉ thúy nguyên thạch thì anh sẽ theo trợ giúp lựa chọn, tất cả tiền thu mua đều do công ty chi trả, còn anh, sau khi tính số tiền lãi thì công ty sẽ trích xuất một phần ba cho anh. Anh thấy thế nào?

Diệp Đồng không nhân nhượng mà thả ra một quả bom lớn. Để có điều kiện này, một năm qua cô phải chạy vạy không biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng xin được.

Mà ý định mời Lâm Phong, thì Diệp Đồng đã có từ lúc Lâm Phong giải ra một viên cực phẩm phỉ thúy kia. Không hiểu sao, nàng luôn có trực giác Lâm Phong sớm đã biết bên trong có cực phẩm phỉ thúy rồi. Mặc dù điều này hết sức hoang đường, nhưng Diệp Đồng tin tưởng nếu cần mời một giám định đại sư thì không ai tốt bằng Lâm Phong, vả lại điều kiện này quá mê người, không chút ràng buộc lại thêm chia một phần ba tiền lãi, đó chính là một cái bánh ngọt mà cho dù đưa ai cũng muốn cắn ngay lập tức.

Nhưng biểu hiện của Lâm Phong vẫn lãnh đạm như thường, khuôn mặt không nhìn ra vui buồn, làm cho Diệp Đồng một phen khó hiểu.

Chuyện này tôi cần phải xem xét lại, tôi có số điện thoại của Diệp tiểu thư rồi, tôi suy nghĩ xong sẽ trả lời sớm.

Lâm Phong bình đạm vừa nhấp một ngụm trà thơm vừa nói.

Diệp Đồng thấy thái độ Lâm Phong không từ chối thì biết chuyện coi như hơn phân nửa thành công, liền rất thức thời chuyển sang chuyện khác.

Trong quá trình nói chuyện, Diệp Đồng thỉnh thoảng gợi ý đến chuyện quan sát mao liêu, nhưng Lâm Phong chỉ cười cười lơ đãng đáp lời, ngay cả nửa chữ về khả năng của mình cũng không lộ ra.

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ tuy mạnh, nhưng chưa biết chừng còn tàng long ngọa hổ, còn mấy lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm đang vi hành trong nhân gian, Lâm Phong biết mình tuyệt đối không thể xem thường mà dẫn tới họa sát thân.

Cuộc nói chuyện diễn ra khá vui vẻ, lúc về, Diệp Đồng còn hăng hái đưa Lâm Phong về tận nhà.

Đối với loại sự tình tốt đẹp này, Lâm Phong tất nhiên không ngại nhiều mà im lặng hưởng thụ mùi thơm và cũng rửa mắt một phen.

Nhìn Lâm Phong chậm chậm đi vào nhà, Diệp Đồng liền có cảm giác cao hứng phóng xe đi.

Lâm Phong đi được một quãng nghe tiếng xe lao đi thì ngoái đầu nhìn, sau đó mỉm cười thần bí, bước vào nhà.

Thật ra đối với chuyện việc làm Lâm Phong cũng đã suy nghĩ, mặc dù bây giờ Lâm Phong có nuôi cả nhà nằm không ăn đến hết đời cũng dư sức, nhưng tuổi tác cha mẹ đã lớn, Lâm Phong cũng không muốn hai người cứ hằng ngày lo lắng cho hắn vì chuyện này.

Cho nên Lâm Phong cũng đang có ý định tìm việc. Nhưng một việc mà có thể vừa làm nhưng lại đồng thời có thể trợ giúp cho hắn tu luyện thì rất khó tìm ra. Ai dè Diệp Đồng lại tung ra miếng bánh ngọt này.

Mặc dù đối với tiền tài Lâm Phong đã không còn cảm giác nhiều lắm, nhưng nếu xem xét mao liêu mà phát hiện gì tốt cũng là một cảm giác không tồi.

Nghĩ vậy, Lâm Phong dường như đã quyết định điều gì đó, rảo bước đi vào trong nhà.

~~bạo canh 2~~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play