Thời điểm Thẩm Ngọc đang định đi thì Phương Duệ lại giữ chặt tay nàng, một chữ cũng không nói ra, hắn chỉ dùng ánh mắt “Nàng nhất định phải nói rõ ràng với trẫm rồi mới được ra ngoài” nhìn Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc dù định bỏ qua ánh mắt kia của Phương Duệ, nhưng bàn tay đang nắm tay nàng lại không chịu buông.

Nàng thầm nghĩ thời gian đến mùa hè sang năm còn nửa năm nữa, ai cũng đều không biết nửa năm này sẽ xảy ra chuyện gì, lại nói nàng cũng không ghét chuyện này, vậy thì trước cứ đồng ý với Phương Duệ, nếu không ngày ngày đều phải hứa hẹn, nàng nhất định ăn cũng không tiêu.

Thẩm Ngọc khẽ gật đầu “Vâng” một tiếng.

Thẩm Ngọc đã đáp ứng Phương Duệ, vậy mà Phương Duệ vẫn không buông tay, hắn híp mắt lại tựa như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, giọng hắn lạnh lẽo hỏi lại một lần:

“Nói thật?!”

Sống lưng Thẩm Ngọc chợt lạnh, nàng lập tức gật đầu như bằm tỏi:

“Ta thật sự đồng ý!”

Phương Duệ nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Ngọc, nhưng hắn cũng không có vạch trần, dù sao thứ hắn muốn chính là đáp án của Thẩm Ngọc, mặc dù chỉ là đáp án tạm thời trước mắt, đợi đến khi hắn thật sự làm thì Thẩm Ngọc cũng không thể nói gì.

Nhận được đáp án khẳng định của Thẩm Ngọc, Phương Duệ liền buông tay nàng ra và dặn dò:

“Ngàn vạn lần không được để hắn ta chạm vào nàng, dù là một cái cũng không được.”

Thẩm Ngọc khẽ liếc mắt nhìn Phương Duệ rồi nhanh chóng đáp ứng:

“Ta biết rồi.”

Người này thật giống tiểu hài tử, còn bản thân nàng là đồ chơi nhỏ, tiểu hài tử luôn không thích người khác chạm vào món đồ yêu thích của mình.

Thời điểm Thẩm Ngọc che dù đi ra ngoài viện tử, nàng liền thấy Mai Tuyền Cơ một thân bạch y cùng chiếc quạt trên tay vô luận là xuân hạ thu đông, bên cạnh hắn còn có tứ đại hộ pháp như hoa như ngọc, một trong số họ đang che ô cho Mai Tuyền Cơ, trên lưng còn có bọc hành lý.

Trở về Mạc Châu giữa đêm tuyết như này, dường như thật sự có chuyện quan trọng.

Thẩm Ngọc nghi ngờ nhìn Mai Tuyền Cơ, nàng hỏi:

“Trời đang bão tuyết, Tuyền Cơ đại ca phải trở về rồi sao?”

Khoé miệng Mai Tuyền Cơ khẽ nhếch, ánh mắt mang theo vài phần không nỡ:

“Người trong giang hồ không kiêng kỵ thời tiết, với lại Thiên Cơ Lâu có chuyện gấp cần phải xử lý nên ta phải trở về một chuyến.”

Đã là chuyện quan trọng nên Thẩm Ngọc cũng không tiện hỏi, nàng chỉ khách sáo nói:

“Nếu Thiên Cơ Lâu đã có chuyện cần xử lý, vậy ta cũng không giữ Tuyền Cơ đại ca, lần tới ngươi có dịp đến kinh thành, ta nhất định sẽ tiếp tục chiêu đãi.”

Mai Tuyền Cơ tựa hồ đang đợi câu này của Thẩm Ngọc, hắn thu quạt lại, hai bên khoé miệng càng thêm cong, vui vẻ trên mặt cũng càng đậm:

“Tiểu Ngọc muội muội, ta sẽ coi lời này của ngươi là thật. Chờ ta xử lý tốt chuyện ở Thiên Cơ Lâu, sau đó ta sẽ lập tức đến kinh thành tìm muội.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Ngọc hơi cứng lại… Đại ca à, nàng chỉ đang nói lời khách sáo mà thôi, ngàn vạn lần không nên tưởng thật.

Tiếp xúc với Mai Tuyền Cơ một thời gian, Thẩm Ngọc cảm thấy mình sẽ làm chậm trễ hắn, nàng muốn nói rõ ràng với Mai Tuyền Cơ nhưng đối phương lại không nói gì, nàng cũng không thể tự nhiên nhắc đến, như vậy rất không thích hợp.

Nàng chỉ có thể đợi đến lúc Mai Tuyền Cơ trở lại kinh thành, sau đó nàng sẽ tìm một cơ hội uyển chuyển nói rõ ý tứ của nàng.

“Được, được.” Thẩm Ngọc chỉ có thể cười trả lời, đêm nay không biết làm sao mà ai cũng muốn nàng hứa hẹn!

“Ta phải đi rồi, không biết Tiểu Ngọc muội muội có thể tiễn ta đến cửa thành hay không?”

Cửa thành Kim Đô phải đến giờ tý mới mở, hiện tại mới là giờ hợi, không phải quá sớm sao?!

Dáng vẻ tươi cười của Thẩm Ngọc trong nháy mắt cứng ngắc.



“Sao vậy… hay là không có phương tiện?” Mai Tuyền Cơ khẽ cau mày, hắn liếc mắt nhìn phòng ngủ của Thẩm Ngọc, tựa hồ muốn nhìn ra gì đó.

Thẩm Ngọc nhanh chóng khôi phục lại vẻ tươi cười, nàng thật lo lắng Mai Tuyền Cơ cũng có đôi mắt cú vọ giống như Phương Duệ, Thẩm Ngọc liền nói:

“Sao lại có thể không có phương tiện được, để ta trở về phòng đổi xiêm y đã.”

“Được, ta chờ ngươi.” Ba chữ “Ta chờ ngươi” được Mai Tuyền Cơ nói đặc biệt dịu dàng.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của Mai Tuyền Cơ, Thẩm Ngọc lại là lạnh nhạt trở về phòng.

Vừa vào đến phòng nàng đã thấy Phương Duệ đang chỉnh lại y phục trên người, còn đeo cả mặt nạ, nàng sửng sốt hỏi:

“Ngươi muốn làm gì?”

Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc, giọng điệu thong thả nói:

“Không làm gì cả. Ta chỉ muốn ra khỏi kinh thành rồi mai phục sẵn ở trong rừng, đợi tên nhân yêu Mai Tuyền Cơ đi qua là lập tức “khực” hắn.”

Thẩm Ngọc: “…”

Phương Duệ không giống như nói đùa, hắn thật sự đi đến bên cửa sổ, vươn tay muốn mở cửa sổ ra.

Thẩm Ngọc bước nhanh về phía trước, nàng ôm lấy thắt lưng Phương Duệ, vô lực nói:

“Ngươi đừng nháo được không, ngươi là Hoàng đế, ngươi là vua một nước đó!”

Phương Duệ thả tay xuống, hắn dịu dàng kéo tay Thẩm Ngọc ra rồi xoay người đối mặt với Thẩm Ngọc, sau đó hỏi ngược lại nàng:

“Hoàng đế ở đâu? Vua của một nước ở đâu? Nàng không nói thì ai biết được?”

Thẩm Ngọc: “…” Bệ hạ trước kia mà nàng biết tuyệt đối là người khác giả mạo! Đúng là giả mạo, không thể sai được!

Thẩm Ngọc đột nhiên duỗi tay kéo mặt nạ trên mặt Phương Duệ xuống, nàng ôm lấy mặt hắn, nội tâm cùng ánh mắt đều run rẩy nhưng mặt nàng lại lộ vẻ nhu hoà:

“Hắn đã muốn đi, sao ngươi còn ồn ào làm gì. Ta cũng chỉ tiễn hắn đến cổng thành mà thôi, cũng không phải cùng hắn về Mạc Châu, cùng lắm là nửa canh giờ sẽ trở lại.”

Thẩm Ngọc nói xong liền kiễng chân, hôn lên gò má Phương Duệ một cái.

Trước kia Thẩm Ngọc thấy mấy cặp đôi nũng nịu, dỗ dành nhau đều rất sến súa, nhưng để chống lại Phương Duệ, nàng cũng bị bức thành người như vậy.

Nàng không học cách dỗ người thì làm sao có thể đối phó được kẻ bám người như Phương Duệ!

Đều nói nữ nhân tranh giành tình nhân, lòng dạ sẽ trở nên độc ác, nhưng đến khi nam nhân ăn giấm chua thì cũng không kém nữ nhân bao nhiêu.

Thẩm Ngọc chủ động dâng đôi môi mềm mại ngọt ngào khiến Phương Duệ rất là thoả mãn, cơn tức trong người cũng tiêu tan.

Thấy Phương Duệ đã không còn lửa giận, Thẩm Ngọc liền tiếp tục tưới nước mát:

“Với lại ta cũng có ý định đưa Mai Tuyền Cơ đến cổng thành rồi giải thích rõ ta với hắn không có khả năng, để hắn chết tâm. Khi trở về Mạc Châu hãy tìm một nữ tử có thể giúp hắn quản lý Thiên Cơ Lâu, không nên đem tinh lực đặt trên người ta.”

Thẩm Ngọc nhìn ra được tâm tư của Mai Tuyền Cơ đối với nàng, nếu không tại sao hắn lại nể mặt nàng mà nói ra tung tích Tuyết Thiềm Thừ, rồi tại sao lại ngàn dặm xa xôi chạy từ Mạc Châu đến kinh thành… nàng cũng không phải kẻ ngốc nên đương nhiên sẽ hiểu.

Phương Duệ cảm thấy hắn dường như… sắp bị Thẩm Ngọc thuyết phục.

“Ta đi rồi về ngay.”

Nói xong, Thẩm Ngọc liền buông Phương Duệ ra, nàng mở ngăn tủ bên cạnh cửa sổ, tiện tay cầm một kiện áo khoác rồi ra ngoài.

Đêm khuya, cổng thành lúc nào cũng có lính gác, với lại khoảng thời gian này Phương Duệ mà ngủ ở bên ngoài cũng không thích hợp.



Ra khỏi phủ Thái Bảo, Phương Duệ bắt chước âm thanh động vật, không lâu sau đó ở sau hẻm phủ Thái Bảo liền xuất hiện một hắc y nhân đứng trước mặt Phương Duệ.

“Chủ thượng có gì phân phó?”

“Theo sát bọn họ, đừng để bị phát hiện. Bọn họ nói gì đều phải ghi nhớ tất cả, giờ này ngày mai đến đây báo cáo cho ta.” Không phải hắn không tin Thẩm Ngọc, mà là hắn không tin tên nhân yêu Mai Tuyền Cơ kia.

Phương Duệ trở về tẩm điện rồi cởi bộ y phục thái giám trên người, Dung Thái đứng ở bên cạnh nhìn Phương Duệ cởi đồ, hắn nghẹn thật lâu mới hỏi:

“Bệ hạ… chuyện của Thẩm đại nhân tiếp theo nên xử lý thế nào?”

Phương Duệ ngừng lại, hắn nhìn về phía Dung Thái, trên mặt lộ ra nụ cười sâu xa:

“Vậy ngươi nghĩ trẫm sẽ làm thế nào?”

“Nô tài không dám nói bừa.”

“Trẫm tha tội cho ngươi, ngươi có thể tuỳ ý nói.”

Dung Thái cân nhắc hồi lâu rồi nói ra suy nghĩ của mình.

“Lập hậu…?”

Phương Duệ thu hồi ánh mắt, vui vẻ trên mặt càng lúc càng đậm, hắn tiếp tục cởi y phục trên người, tâm tình vô cùng tốt.

“Nếu ngươi đã biết rõ, vậy còn phải hỏi trẫm làm gì?”

Dung Thái: “…” Thật đúng là…!

Hắn biết ngay từ khi mới quen Thẩm Ngọc, ánh mắt bệ hạ nhà hắn nhìn người ta đã không thích hợp, bệ hạ ngay đến Trạm Vương điện hạ cũng chưa từng có tính tình tốt như thế, vậy mà trước mặt Thẩm Ngọc thì tính tình liền thay đổi cực kỳ tốt. Khi đó bệ hạ nhà hắn chính là vừa ý tiểu tử nhà người ta, rồi gần đây mới biết được sự thật Thẩm Ngọc là nữ tử.

Dung Thái cảm thấy bản thân mình đúng là một nhân chứng sống!

Hiện tại hắn sẽ không tâng bốc nịnh bợ Thẩm Ngọc trước mặt bệ hạ, hắn tự có thái độ của riêng mình và sẽ đối đãi với Thẩm Ngọc như là với bệ hạ, dù sao tương lai Thẩm Ngọc không chỉ là nữ chủ tử của hắn, mà còn là mẫu nghi thiên hạ của Khải Nguyên.

Phương Duệ thay xong y phục, Dung Thái liền đem tấu chương còn dư của ngày hôm nay đến Tử Thần Điện.

Thời điểm Phương Duệ phê duyệt tấu chương, Dung Thái nghĩ đến tin tức bản thân nghe được từ Thôi công công, hắn bèn thăm dò Phương Duệ:

“Bệ hạ, phía Hạ phi nương nương nên xử trí thế nào?”

Lời này của Dung Thái cực kỳ uyển chuyển, hắn không hề nhắc đến chuyện Hạ phi có thai.

Dung Thái hiểu rõ bệ hạ nhà mình, nếu đã vắng vẻ ba phi tử trong hậu cung nhiều năm thì cũng sẽ không thể đột nhiên thông suốt trong một đêm, cho nên Dung Thái dám khẳng định Hạ phi đã cho bệ hạ nhà hắn đội nón xanh, hài tử trong bụng Hạ phi chắc chắn không phải của bệ hạ.

Nhắc đến chuyện bị cắm sừng trong lúc phê duyệt tấu chương, Phương Duệ lại không hề tức giận, ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên mặt tấu chương, giọng điệu nhanh như gió nói:

“Tìm ra tên gian phu kia, sau đó xử lý như bình thường.”

Hạ phi đối với hắn bất quá chỉ là một người không quan trọng, ba nữ nhân trong hậu cung không có một người nào là thật sự vô hại, sau này Hạ phi có kết cục gì cũng là do nàng gieo gió gặt bão. Tiêu phi càng không cần phải nói, người của Đông Cương chắc chắn không thể giữ lại… Còn Lệ phi, nếu trong nửa năm tới nàng ta không phạm sai lầm gì, hắn sẽ cho nàng an toàn ra khỏi cung… nhưng đến lúc đó có lẽ Vương gia cũng đã không còn nữa.

Dung Thái không nói gì thêm, hắn đáp lại một tiếng: “Nô tài đã rõ.”

Phương Duệ ngước mắt nhìn về phía ánh nến, khoé miệng hắn nhếch lên, đáy mắt lộ ra vài tia mất mát:

“Tiện đường mượn miệng người khác… nói cho Thái hậu biết độc tố trên người trẫm đã được giải.” Hắn rất muốn nhìn Thái hậu sau khi biết rõ sẽ nhịn hay là không nhịn việc động thủ, nhưng cho dù bà có không động thủ thì hắn cũng muốn bức bà ấy phải động thủ trước, như vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận xuất binh.

Ánh nến càng lúc càng cháy to, giữa đêm tuyết rét lạnh dường như đặc biệt hấp dẫn người.

Nửa đêm tuyết rơi lại lớn hơn, vô luận cảnh vật xấu xí hay xinh đẹp, giả tạo hay chân thật cũng đều bị lớp tuyết dày bao phủ.

Tháng mười một, kinh thành chính thức sang một trang sử mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play