Thẩm Ngọc…

Thật sự…

… Là nữ tử!

“Lâu chủ? Lâu chủ?”

Một trong tứ đại hộ pháp kêu vài lần nhưng lâu chủ bọn họ vẫn không phản ứng, cuối cùng bọn họ liếc nhìn nhau và quyết định không tiếp tục gọi nữa.

Hiện tại trừ phi là Thẩm Ngọc gọi, nếu không ai kêu cũng đều không hữu dụng.

Đầu óc Mai Tuyền Cơ hoàn toàn dính vào nhau, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu: Thẩm Ngọc là nữ tử.

Buổi triều sáng nay còn chưa kết thúc, mật thám trong hoàng cung đã thấy Thẩm Ngọc mặc nữ trang xuất hiện ở Đại Nguyên Điện, nàng ta lập tức truyền tin đến Mai Tuyền Cơ.

Mai Tuyền Cơ từ lúc biết chuyện Thẩm Ngọc là nữ tử, hắn chỉ ngây ngốc ngồi trên ghế, ánh mắt vô hồn nhìn khoảng không trước mặt.

Buổi trưa, một hộ pháp ở bên ngoài thăm dò tin tức vội vàng chạy vào, nàng ta cũng mặc kệ chủ tử nhà mình có nghe lọt tai hay không, vừa tiến đến liền nói:

“Lâu chủ, Thẩm Ngọc mặc nữ trang trở về!”

Mai Tuyền Cơ cái gì cũng nghe không vào tai, chỉ có chuyện liên quan đến Thẩm Ngọc là hắn để ý.

Vừa nghe thấy thuộc hạ nhắc đến Thẩm Ngọc, Mai Tuyền Cơ hoàn hồn trong nháy mắt, hắn nhìn hộ pháp kia hồi lâu rồi đột nhiên đứng vọt dậy, vẻ mặt kích động:

“Ngươi mới nói cái gì?!”

“Thẩm Ngọc mặc nữ trang trở về…”

Hộ pháp còn chưa nói xong thì Mai Tuyền Cơ đã chạy ra khỏi phòng, tứ đại hộ pháp nhìn nhau lần nữa, bọn họ đều chung một suy nghĩ tốt nhất không nên cản Lâu chủ.

Thời điểm Thẩm Ngọc về phủ Thái Bảo, dọc đường đi là hàng loạt ánh mắt khiếp sợ bàng hoàng cùng âm thanh nức nở của mấy tỳ nữ trốn ở trong góc.

Thẩm Ngọc đang định tiến vào sân viện nhỏ thì đã thấy Mai Tuyền cơ xuất hiện trước mặt, ngăn cản đường đi của nàng.

“Tiểu… Tiểu Ngọc huynh đệ?” Giọng Mai Tuyền Cơ không được lưu loát.

Đôi mắt hắn toả sáng lấp lánh, trong ánh mắt vừa có sự kinh diễm, vừa có cả ngạc nhiên mừng rỡ.

Thẩm Ngọc nhìn thấy Mai Tuyền Cơ thì một chút ngạc nhiên vui mừng cũng không có, người này từng nói với nàng nếu như nàng là nữ tử thì hắn nhất định sẽ lấy một nửa Thiên Cơ Lâu làm sính lễ… Giờ đây nàng hy vọng hắn quên đi những lời mà hắn từng nói, nếu hắn đem sính lễ đến cầu hôn thật sự… cho dù nàng có cự tuyệt thì nàng cũng không tin Phương Duệ có thể bỏ qua đơn giản cho Mai Tuyền Cơ.

Suy nghĩ của Thẩm Ngọc quả thực chính xác, Phương Duệ nhất định sẽ không bỏ qua cho Mai Tuyền Cơ, cạy góc tường nhà hắn thì thôi đi, đằng này Mai Tuyền Cơ kia còn muốn cạy cả nữ nhân của hắn!

Thẩm Ngọc khẽ cong môi, nụ cười có chút gượng ép:

“Lừa gạt Mai lâu chủ lâu như vậy, ta thật sự là vạn phần bất đắc dĩ.”

Mai Tuyền Cơ hơi sững sờ, hắn ho nhẹ một tiếng rồi đung đưa chiếc quạt trên tay để cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, hắn nhàn nhạt cười:

“Không sao, không thể gọi là Tiểu Ngọc huynh đệ vậy ta đổi thành gọi Tiểu Ngọc muội muội. Nhưng tại sao Tiểu Ngọc muội muội lại thay đổi cách xưng hô vậy, chẳng lẽ không coi Mai Tuyền Cơ ta là đại ca sao?”

“Sao có chuyện đấy được.” Người này còn thật muốn chiếm tiện nghi của nàng…

“Công… Công tử, lão phu nhân té xỉu!” Nha hoàn sốt ruột chạy đến, một tiếng công từ này gọi đến không được tự nhiên.

Thẩm Ngọc nhìn Mai Tuyền Cơ và nói xin lỗi:

“Lần sau ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi, giờ ta đi qua xem tổ mẫu một chút.”

Thẩm mẫu đã đứng sẵn bên ngoài viện của lão phu nhân, thời điểm nhìn thấy Thẩm Ngọc một thân nữ trang, Thẩm mẫu cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay Thẩm mẫu có nghe qua chuyện trên Đại Nguyên Điện, cái gì mà bệ hạ đã biết thân phận thật sự của nữ nhi nhà bà, cho nên không giáng tội Thẩm Ngọc cũng càng không giáng tội xuống phủ Thái Bảo.

Hôm qua Thái hậu phái binh bao vây phủ Thái Bảo, nói Thẩm Ngọc phạm phải tội khi quân. Thẩm mẫu lúc ấy đã nghĩ đến chuyện phải chết, nhưng bà không ngờ sợ việc lại chuyển biến ngoài dự liệu, nữ nhi của bà cùng phủ Thái Bảo đều may mắn tránh được một kiếp nạn.

“Mẫu thân, tổ mẫu sao rồi?”



“Đại phu vừa mới bắt mạch xong, ông ấy nói chỉ do nhất thời kinh hãi nên mới ngất xỉu, tỉnh lại sẽ không có việc gì. Tý nữa gặp tổ mẫu, con phải biết lựa lời, tránh kích thích đến tổ mẫu, dù sao tuổi tác bà ấy đã cao.”

Thẩm Ngọc gật đầu một cái, tuy nàng sẽ không nói gì kích thích đến tổ mẫu nhưng hiện tại nàng mặc trang phục như này, rồi sự thật nàng là một cô nương gia thì chỉ cần xuất hiện trước mắt tổ mẫu cũng đã đủ kích thích đến bà.

Thẩm Ngọc đang định đi vào, sau lưng nàng bỗng nhiên truyền đến âm thanh của tổ phụ:

“A Ngọc!”

Thẩm Ngọc cùng Thẩm mẫu quay người lại:

“Tổ phụ.”

“Công công.”

Lão thái gia nói với Thẩm Ngọc:

“Ngươi trở về phòng trước đi, chuyện này ta sẽ từ từ nói với tổ mẫu ngươi.”

Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua mẫu thân, Thẩm mẫu thấy thế cũng chỉ nói:

“Ngọc nhi, con cứ về trước đi.”

Thẩm Ngọc mới từ viện của mình sang đây, giờ lại lập tức quay về viện tử. Mai Tuyền Cơ cũng không tiếp tục quấy rầy, nàng liền dứt khoát đóng chặt cửa, cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không quan tâm.

Nếu như Thẩm Ngọc biết rõ nguyên nhân Mai Tuyền Cơ vì sao không tiếp tục quấy rầy, chỉ sợ nàng còn hy vọng hắn lại đến quấy rầy nàng…

Hiện tại Mai Tuyền Cơ đang đóng gói hành lý để trở về Mạc Châu, hành trình đột nhiên thay đổi chắc chắn không phải vì Thiên Cơ Lâu xảy ra chuyện, cũng càng không phải do Mai Tuyền Cơ nhớ nhà… hắn là đang tính toán về sớm một chút để chuẩn bị lễ vật cầu hôn Thẩm Ngọc, tránh trường hợp Phương Duệ đi trước một bước.

Mai Tuyền Cơ biết rõ Thẩm Ngọc ngủ lại Đại Nguyên Điện một đêm, hắn cũng biết ngày hôm qua khi Phương Duệ giải độc, hai người bọn họ cô nam quả nữ trong một gian phòng. Tuy nhiên hắn tin tưởng hai người đó chưa phát sinh chuyện gì, dù sao hắn cũng hiểu rõ tính tình Thẩm Ngọc, kể cả thứ đồ chơi kia muốn phát sinh gì đó thì người chính trực như Thẩm Ngọc nhất định sẽ từ chối.

Nhưng Mai Tuyền Cơ không biết hắn đang đánh giá cao sự hiểu biết của mình đối với Thẩm Ngọc.

Chuyện Thẩm Ngọc là nữ tử khiến toàn bộ kinh thành bùng nổ, ai có thể nghĩ tới một thanh niên tài tuấn xuất sắc lại là một cô nương! Mấy tiểu cô nương từng nhìn thấy Thẩm Ngọc giả nam trang đều lấy khăn che mặt lau nước mắt, bọn họ khóc lóc như kiểu bản thân bị kẻ bạc tình vứt bỏ.

Dân chúng bình thường lại chẳng thèm để ý Thẩm Ngọc có phạm tội khi quân hay không, thứ bọn họ giật mình chính là thân phận nữ tử của Thẩm Ngọc, hơn nữa mấy đêm trước Thẩm Ngọc còn ngủ lại Đại Nguyên Điện một đêm, chuyện này đã trở thành đề tài bát quái cho nhóm trà dư tửu hậu.

Và một ngày không xa, hậu vị nhàn rỗi kia rất có khả năng sẽ là Thẩm Ngọc.

Dù sao từ trước đến giờ, chưa có vị phi tử hay nữ tử nào có thể nghỉ ở Đại Nguyên Điện, Thẩm Ngọc là người đầu tiên. Lại nói những năm gần đây bệ hạ đều dung túng cho Thẩm Ngọc, nếu bảo bệ hạ chỉ vì coi trọng tài hoa của Thẩm Ngọc thì đoán chừng chỉ có vài người tin.

Thẩm Ngọc có thể leo lên hậu vị, chuyện này chẳng hề hoang đường. Dù sao tổ phụ của đương kim hoàng thượng — Thành Đế, vị hoàng đế đời thứ nhất của Khải Nguyên còn cưới cả Thái hậu tiền triều và phong làm hoàng hậu, chớ nói chi bối cảnh của Thẩm Ngọc sạch sẽ hơn Thái hoàng Thái hậu rất nhiều, nàng ấy chỉ có mỗi vấn đề là giả trang thành nam nhân vào triều làm quan mà thôi.

Vốn việc nữ tử vào triều làm quan là khinh nhờn luật pháp và kỷ luật, khinh nhờn tổ huấn… nhưng Phương Duệ lại đơn giản nói một câu — đây đều là ý của trẫm, vậy ai còn dám nói Thẩm Ngọc khi quân, ai còn dám nói Thẩm Ngọc khinh nhờn tổ huấn hoàng thất, ai dám nói chính là đang gián tiếp nói Phương Duệ.

Lúc Đức An nghe được tin tức này từ cung nữ, nàng hoàn toàn không tin và còn tự mình chạy vào hoàng cung chất vấn hoàng huynh nhà mình, sau một hồi giằng co thì kết quả… khiến Đức An hoàn toàn sụp đổ.

Nàng cảm giác mắt mình thật sự có vấn đề, người nàng xem trọng lại là một nữ nhân… một nữ nhân hàng thật giá thật!

Ngoại trừ việc khiếp sợ thì Đức An cũng không hề thương tâm, chuyện này tuy nằm ngoài dự liệu nhưng nàng lại thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ yêu thích khuôn mặt của Thẩm Ngọc nên cũng không cần phải có cảm giác tội lỗi…

Xem ra lần này nàng phải đến núi Tây Lệ một chuyến.



Trước mắt vẫn chưa có người nào đứng ra giải thích rõ nguyên nhân, dù mọi người đều đoán Thẩm lão thái gia sợ phủ Thái Bảo xuống dốc, sau trăm năm sẽ không còn Thẩm gia… nhưng lúc này cũng cần có một người đứng ra đem mọi chuyện nói rõ ràng.

Ban đêm, phủ Thái Bảo so với trước kia đều yên tĩnh hơn rất nhiều, lý do lúc này là giờ nghỉ ngơi, với lại nhóm đầy tớ bị Thẩm Ngọc doạ sợ cũng đã sớm trở về phòng, bọn họ không dám đi lung tung trong viện để không đụng phải Thẩm Ngọc, đến lúc đó bọn họ không biết mình nên gọi Thẩm Ngọc là công tử hay gọi là tiểu thư?

Phủ Thái Bảo yên tĩnh còn có một nguyên nhân khác, tuy nói Thẩm Ngọc bình an trở lại phủ Thái Bảo nhưng đám người hầu vẫn sợ có một ngày phủ Thái Bảo bị xét nhà, lúc ấy mấy người làm công như bọn họ cũng sẽ bị liên luỵ.

Tâm mỗi người đều lo sợ nên hộ vệ của phủ Thái Bảo cũng nơi lỏng không ít, chuyện này Phương Duệ đã phát hiện ra khi hắn nửa đêm lẻn vào đây nhưng hắn vẫn muốn vạn phần cẩn thận.

Phương Duệ đã sắp xếp ám vệ bảo vệ Thẩm Ngọc, chỉ là hắn sẽ không để ám vệ biết hắn xuất hiện ở phủ Thái Bảo và càng không để ám vệ biết hắn xuất hiện trong phòng ngủ Thẩm Ngọc, nếu gây ra động tĩnh quá lớn sẽ không tốt cho danh tiếng Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc ngây ngốc ngồi trong phòng rất lâu, nàng vẫn chưa phản ứng kịp chuyện xảy ra ngày hôm nay, thân phận nữ tử của nàng thật sự bị đưa ra ngoài ánh sáng rồi sao? Nàng có thể trở về làm chính mình đơn giản như vậy?

Thẩm Ngọc cảm thấy rất không chân thực, mọi việc diễn ra nhanh chóng khiến lòng nàng không hỏi hồ nghi.



Nàng còn tưởng rằng đời này cho đến lúc chết, nàng cũng phải chết với thân phận đại công tử phủ Thái Bảo, nhưng bây giờ chuyện lại quá đơn giản… đơn giản đến mức không chân thực.

Cửa sổ bị gõ vài cái, Thẩm Ngọc sững sờ một lúc lâu mới hồi phục tinh thần đi mở cửa sổ.

Có ai không đi cửa chính lại thích đi cửa sổ? Có ai gõ cửa sổ còn khí thế như kia? Ngoài bệ hạ nhà nàng thì cũng không còn người nào khác.

Phương Duệ nhảy vào, Thẩm Ngọc đóng cửa sổ lại, nàng cầm hai tay hắn lên rồi cẩn thận quan sát, một lúc sau mới hỏi:

“Sau khi giải độc xong, trên người ngươi còn chỗ nào không thoải mái không?”

Phương Duệ ôm lấy Thẩm Ngọc, hắn cười nói:

“Ôm mười người như nàng cũng không vấn đề.”

Độc dược kia có dược tính chậm, nhưng giải độc lại cực kỳ nhanh, chỉ cần giải kịp thời sẽ không có bất kỳ di chứng gì.

Nghe Phương Duệ nói thế, Thẩm Ngọc cũng an tâm.

Phương Duệ ôm Thẩm Ngọc đến bên giường, hắn ngồi ở một bên rồi rất là tự giác gối lên trên đùi Thẩm Ngọc.

Phương Duệ nhắm mắt dưỡng thần và hỏi:

“Mai Tuyền Cơ kia đến bao giờ mới đi?”

Đều đã ở kinh thành được mười ngày, sao còn không đi đi chứ!

Thẩm Ngọc chậm rãi vươn tay xoa bóp huyệt thái dương cho Phương Duệ, nàng đáp:

“Nghe đầy tớ trong viện nói hắn đã thu dọn đồ đạc để ngày mai trở về, chắc là Thiên Cơ Lâu có chuyện quan trọng cần xử lý.”

Phương Duệ mở mắt nhìn Thẩm Ngọc một cái, khoé mắt khẽ cong lên, sau đó hắn lại nhắm mắt dưỡng thần, hắn chỉ nhìn chứ không giải thích.

Phương Duệ đoán Mai Tuyền Cơ tuyệt đối không đơn giản chỉ về để xử lý công vụ, trong lúc hắn ta mới vừa biết được Thẩm Ngọc là nữ tử.

Giác quan thứ sáu của Phương Duệ trừ trước đến nay luôn chuẩn xác.

“A Ngọc, nàng có biết toàn bộ kinh thành đang bàn luận chuyện gì không?”

Thẩm Ngọc suy nghĩ rồi nói:

“Chắc đều bàn luận chuyện ta là nữ tử.”

Phương Duệ lắc đầu nói: “Chỉ một nửa.”

“Một nửa?”

“Một nửa bàn luận về thân phận nữ tử của nàng, còn một nửa bàn luận.. quan hệ của nàng và trẫm, bọn họ đoán trẫm bao giờ mới lập hậu.”

Đôi tay đang xoa bóp huyệt thái dương của Phương Duệ đột nhiên ngừng lại.

Phương Duệ mở mắt, hắn duỗi tay nắm chặt lấy tay Thẩm Ngọc, nhìn Thẩm Ngọc lộ ra chút né tránh, ánh mắt hắn liền trở nên dịu dàng.

Phương Duệ nhẹ nhàng kêu:

“A Ngọc!”

Thẩm Ngọc cũng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “Vâng”.

“Trẫm cho nàng thời gian đến mùa hè sang năm, chuẩn bị tinh thần làm Hoàng hậu của trẫm. Cũng tại nơi đây trẫm xin thề, cuộc đời Phương Duệ chỉ có duy nhất một nữ nhân là Thẩm Ngọc, nếu như hai lòng sẽ không được chết già!”

Thẩm Ngọc yên lặng nghe hết lời thề của Phương Duệ, nàng không hề lên tiếng ngăn lại.

Phương Duệ cũng nhìn Thẩm Ngọc, hắn chờ câu trả lời của nàng, nhưng không ngờ còn chưa nhận được câu trả lời mà mình muốn thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm của nha hoàn:

“Công tử, Mai công tử đang ở ngoài sân viện, bảo là muốn cùng công tử cáo từ.”

Phương Duệ: “…” Tên này đúng là trời sinh xung khắc với hắn! Hắn nên phái người giết hắn ta giữa đường hay là tự mình đi giết chết hắn ta đây!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play