Mấy người bọn họ đang vô cùng lo lắng, đột nhiên thấy Yến Tiểu Bắc đến gần tò mò nhìn bọn họ. Nhìn cách ăn mặc của anh là bọn họ đoán biết được anh sống ở gần đây.
"Này anh ơi, mau đến đây."
Một nam sinh trên mặt tràn đầy lo lắng nhìn Yến Tiểu Bắc vẻ chán ghét trong mắt cậu ta hiện lên rất rõ ràng, giọng điệu cũng ẩn chứa sự khinh thường và kiêu ngạo. Yến Tiểu Bắc thấy chân của nữ sinh kia bị chảy máu, anh muốn xem chân của cô gái đó xem thế nào. Mặc dù nam sinh đó có thái độ không tốt với anh nhưng anh cũng chẳng buồn quan tâm, suốt mười tám năm qua làm kẻ ngốc đã dạy cho anh biết nhẫn nại.
"Anh có ở gần đây không?"
Nhìn thấy Yến Tiểu Bắc đi tới một nam sinh khác lên tiếng hỏi.
"Tôi là người trong thôn Khôi Khê ở phía trước kia."
"Xin hỏi trong thôn của anh có y sĩ không? Nếu có phiền anh mời y sĩ đó đến đây giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ trả tiền công."
Nam sinh nói xong liền lấy ví tiền trong túi ra rút một đồng mười tệ đưa cho Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc vẫn không trả lời mà nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên chân của nữ sinh. Trên mặt đất chảy đầy máu tươi vết thương không có dấu hiệu tự cầm máu.
"Sao? Anh chê ít sao?"
Nam sinh chau mày sau đó lấy thêm một đồng mười tệ nữa đưa cho Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc vẫn không mày may bắt lời chỉ hờ hững liếc nhìn qua nam sinh đó một cái rồi nói:
"Muốn vào thôn tìm người tôi cũng phải đi mất năm phút, các người đợi tôi đi tìm y sĩ chi bằng để tôi cầm máu giúp cho cô lấy trước đã."
"Anh?"
Không chỉ có nam sinh đưa tiền cho Yến Tiểu Bắc mà tất cả mấy người đứng đó đều ngạc nhiên đồng thanh hỏi. Yến Tiểu Bắc không trả lời ngay chỉ khẽ cười và lấy ta túi da cừu trong người ra, sau đó mới bình tĩnh nói:
"Cô gái này bị tổn thương động mạch chủ. Nếu cô ấy không nhanh chóng được cầm máu e rằng sẽ bị chết vì mất máu quá nhiều đấy."
Mọi người thấy anh mở túi da cừu ra bên trong lộ ra mười tám cây kim châm cứu, cô gái bị thương ánh mắt chợt lóe sáng, nhẹ nhẹ giọng hỏi:
"Anh biết châm cứu."
Yến Tiểu Bắc gật đầu nói:
"Tôi cũng biết một chút."
Nam sinh nghi ngờ hỏi:
"Tiểu Nguyệt, ai biết được anh ta có làm được hay không. Cậu xem xem anh ta cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu tuổi, vẫn là.."
Nữ sinh lắc đầu, cắt ngang lời nam sinh vừa nói.
"Anh ấy có loại kim châm cứu này hẳn là có thể làm được, tôi được học rồi nên cũng biết phần nào, để anh ấy thử còn tốt hơn là đợi ở đây một cách vô vọng."
Nam sinh không tiếp tục ngăn cản nữa, dù sao thì nữ sinh này cũng xuất thân trong thế gia Trung y nổi tiếng, nên đương nhiên sẽ có hiểu biết nhất định về châm cứu. Nam sinh chỉ gật đầu nói:
"Vậy thì thử đi."
Yến Tiểu Bắc quay lại nhìn mấy người hỏi:
"Ai có bật lửa."
Một nam sinh vội vàng lấy một chiếc bật lửa trong túi ra đưa cho Yến Tiểu Bắc, Yến Tiểu Bắc nói như ra lệnh:
"Châm lửa!"
"Tốt hơn hết là anh nên thận trọng nếu xảy ra chuyện gì với cô ấy anh không thể chịu trách nhiệm nổi đâu."
Nam sinh vừa giơ lên chiếc bật lửa Yến Tiểu Bắc lấy ra một kim vàng, đốt qua ngọn lửa một cách nhanh chóng rồi đâm vào phía bên trên vết thương một tấc. Máu ngừng chảy ngay lập tức khi kim châm cứu cắm sâu vào một tấc.
"Một kim đã cầm được máu."
Một tia ngạc nhiên hiện lên trong mắt nữ sinh, cô ấy tròn mắt lên nhìn Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc vẫn không trả lời mà chỉ căn dặn:
"Bây giờ cô không được cử động để tôi đi hái một ít lá thuốc đắp lên miệng vết thương cho cô."
Sau đó Yến Tiểu Bắc đứng dậy nhìn sang bên kia đường rồi nhanh chóng đi đến đó hái lá trên bụi cây nhỏ ven đường cao chừng nửa người. Yến Tiểu Bắc đem số lá vừa hái được bỏ vào miệng nhai. Khi quay trở lại chỗ nữ sinh anh liền nhổ số lá cây đã nhai trong miệng ra lòng bàn tay rồi đắp lên miệng vết thương. Nữ sinh chau mày khi thấy Yến Tiểu Bắc làm như vậy thì nghĩ rất mất vệ sinh. Nam sinh đang cầm trên tay hai đồng mười tệ nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nữ sinh liền nhanh chóng nói:
"Anh định đắp thứ này lên miệng vết thương cho cô ấy sao, như vậy có mất vệ sinh không?"
Mặc kệ nữ sinh này có đồng ý hay không, Yến Tiểu Bắc vẫn đáp số lá đã nhai đắp lên miệng vết thương cho nữ sinh đó. Ban đầu cô gái run rẩy vì đau đớn nhưng ngay sau đó cô liền cảm nhận được hơi lạnh tản ra từ miệng vết thương khiến cho chân của cô ấy không còn đau nữa. Yến Tiểu Bắc rút kim ra sau đó đứng dậy nói:
"Không sao rồi, mau băng bó lại miệng vết thương cho cô ấy."
Nữ sinh nhìn Yến Tiểu Bắc bằng ánh mắt ngưỡng mộ và nói:
"Cảm ơn anh, nên trả anh bao nhiêu tiền đây?"
Yến Tiểu Bắc không ngại ngùng nói thẳng:
"Tôi cũng chỉ tuỳ tiện ra tay, nên đưa bao nhiêu thì tùy tâm."
Nữ sinh quay sang nhìn nam sinh bên cạnh hỏi:
"Liễu Phi Hàng cậu lấy cho tôi mượn năm trăm tệ của cậu được không, tiền của tôi còn ở trong túi không dễ lấy."
Liễu Phi Hàng chau mày hỏi:
"Một kim giá năm trăm tệ?"
Yến Tiểu Bắc không nói gì, nhặt túi đựng quần áo và túi tiện lợi đựng thịt cá khẽ cười nhìn mấy người bọn họ. Nữ sinh nhìn Yến Tiểu Bắc thấy anh ăn mặc xuề xoa và đầu tóc rối bù nhưng trông anh ta lại rất đẹp trai. Nữ sinh cũng quá quen thuộc với việc nhìn thấy những người gọn gàng như Liễu Phi Hàng nay đột nhiên nhìn thấy phong cách của Yến Tiểu Bắc thì thấy vô cùng mới mẻ, nữ sinh lên tiếng hỏi:
"Tôi hỏi mượn tiền của cậu, thế nào, chân của tôi không đáng giá năm trăm tệ à?"
Nghe giọng điệu tức giận của nữ sinh, Liễu Phi Hàng vội vàng giải thích:
"Làm sao có thể chỉ có năm trăm tệ."
Mặc dù trong lòng không tự nguyện nhưng cậu ta vẫn rút ra khỏi ví năm tờ một tệ đưa cho Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc cũng không khách khí từ chối, sau khi nhận lấy tiền thì xoay người rời đi. Đi được vài bước thì nghe được tiếng của nữ sinh phía sau vang lên:
"Này anh, chậm đã."
Yến Tiểu Bắc quay đầu lại hỏi:
"Còn chuyện gì sao?"
"Hôm nay tôi không thể vào thôn của anh được, anh tên gọi là gì? Khi nào chân tôi khỏi hẳn nhất định sẽ quay lại đây chơi, lúc đó tôi sẽ đến tìm anh."
"Yến Tiểu Bắc."
"Ồ, là Yến tiểu Bắc, còn tôi là Giang Minh Nguyệt."
Rồi anh quay người sải bước rời đi, không có ngoảnh lại thêm một lần nào nữa. Giang Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của anh rời đi, lại vừa nghe được những lời anh nói mà bỗng nhiên ngẩn người. Lúc này thanh âm của Liễu Phi Hàng chuyển đến tai Giang Minh Nguyệt:
"Nông dân đúng là nông dân, chưa bao giờ thấy người nào lại kiếm tiền như vậy cả, muốn lấy tiền liền lấy nhiều tiền như vậy."
Giang Minh Nguyệt liếc nhìn cậu ta nói:
"Mọi người đều kiếm tiền bằng khả năng của họ, cậu tự xem chúng ta xem một người suất thân từ thế gia Trung y nổi tiếng, một người xuất thân từ thế gia đông y dược nổi tiếng còn không bằng một thôn dân ở nơi làng quê nhỏ bé hẻo lánh này, Cậu không thấy tự xấu hổ sao."
Hồ Điệp lúc này khịt mũi lên tiếng nói:
"Tôi mới không thèm học cái này."
Tâm trạng của Yến Tiểu Bắc rất tốt, không ngờ trên đường về lại kiếm được tận năm trăm tệ nữa, nếu chuyện tốt này mà xảy ra thêm hai lần nữa thì chuyện học phí của Thôi Yên Nhiên không còn phải lo lắng gì nữa.
"Anh Tiểu Bắc, anh đi đâu cả buổi sáng vậy, bố em đang đợi anh đến châm cứu đấy.."
Nhìn thấy Yến Tiểu Bắc từ xa, trên tay anh còn xách theo vài vài túi nhỏ, Thôi Yên Nhiên đang đứng ở dưới gốc cây ngô đồng vội vàng chạy lại chào hỏi. Yến Tiểu Bắc chưa kịp trả lời thì Thôi Yên Nhiên nhìn thấy cá và thịt trong túi trên tay Yến Tiểu Bắc thì ngạc nhiên hỏi:
"Anh Tiểu Bắc, thịt cá ở đâu ra vậy?"
Yến Tiểu Bắc cười trả lời:
"Đương nhiên là anh mua rồi."
Thôi Yên Nhiên cầm lấy hai túi đồ ăn vui vẻ hỏi:
"Anh lên thị trấn à. Sao không dẫn em đi cùng, đã lâu rồi em chưa được đến thị trấn."
Yến Tiểu Bắc khẽ xoa đầu cô nói:
"Lần sau anh sẽ đưa em đi cùng."
Hai người cao hứng vui vui vẻ vẻ định đi vào trong khi gặp Miêu Cẩn Hoa đang đi ra ngoài. Thôi Yên Nhiên nhanh nhảu lên tiếng:
"Mẹ, anh Tiểu Bắc đi lên thị trấn, đây là cá thịt mà anh ấy mua."