Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Miêu Tử Dân rất đau đớn quằn quại, bà ta xông lên một cước đá văng ông ta qua một bên chửi:

"Phế vật, ngay cả đứa nhỏ cũng không xử lý được."

Miêu Tử Dân khóc lóc vì đau đớn và quay lại nhìn Thôi Tấn Huy đang đứng phía sau mình không xa. Ngay lập tức ông ta cố nặn ra một nụ cười toe toét, từ mặt đất ông ta phủi tay đứng dậy, đôi chân vẫn còn run rẩy đứng không vững hướng về phía Thôi Tấn Huy kính cẩn nói:

"Cậu Thôi, sao cậu lại đến đây?"

"Cái gì mà cậu Thôi, hai cái tên tiểu pháo hôi này đến đây gây rối còn không mau cút ra ngoài cho tao."

Người phụ nữ chống nạnh, trợn mắt nhìn Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy. Miêu Tử Dân thấy vậy khóe miệng co rút lại quát lớn:

"Câm miệng."

Người phụ nữ sửng sốt sau đó hằn học nói:

"Ông dám quát tôi, ông có giỏi thì quát lại cho tôi xem."

Vừa nói cô ta vừa giơ tay lên vặn lỗ tai Miêu Tử Dân, ông cũng không né tránh, cũng chẳng buồn quan tâm đến cô ta vặn tai mà giận dữ nói:

"Mụ vợ phá gia này, đây là cậu Thôi."

"Tôi không quan tâm cậu Thôi hay cậu Thổ gì cả, chỉ cần đến đây gây chuyện với tôi thì đều không được."

Vài người khách đang xem quần áo trong cửa hàng nhìn thấy cảnh này không khỏi ngán ngẩm: Ông chủ này cũng quá là nhu nhược rồi.

"Cậu ấy là con trai của cục trưởng Thôi."

Người phụ nữ không có phản ứng gì, khuôn mặt tái nhợt ban đầu của Miêu Tử Dân lúc này trở nên đỏ rực bèn nói.

"Cái gì? Ông nói cái gì? Cục trưởng Thôi?"

Cuối cùng người phụ nữ lúc này mới có phản ứng trở lại ,vẻ độc đoán trên khuôn mặt lập tức biến mất, cô vội vàng buông tay liên tục hỏi:

"Ông nói cái người nói lắp kia là con của cục trưởngThôi."

Sau đó quay lại nhìn Thôi Tấn Huy chột dạ, một nụ cười gượng gạo ngay lập tức nở trên khuôn mặt được bao phủ một lớp phấn dày:

"Thôi.. cậu Thôi."

Thôi Tấn Huy lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái rồi đi đến bên cạnh Yến Tiểu Bắc hỏi:

"Cậu.. cậu.. cậu có sao không?"

Yến Tiểu Bắc chỉ mỉm cười, lắc đầu nói:

"Không sao."

Miêu Tử Dân cố nhấc chân lên vừa đi vừa đỡ cái mông đau đớn đến chỗ Thôi Tấn Huy. Mặc dù mông của ông ta còn rất đau nhưng vẫn phải cố tỏ ra tươi cười nói:

"Cậu Thôi ưng bộ quần áo nào vậy?"

Thôi Tấn Huy trừng mắt nhìn ông ta trả lời:



"Không.. không.. phải tôi.. là người anh em này muốn mua.. mua.."

Miêu Tử Dân vội vàng nhìn sang Yến Tiểu Bắc trên mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt nói:

"Người anh em.. vừa rồi.. xin lỗi.. tôi."

Ông ta thật sự không biết giải thích như thế nào dù sao thì vừa rồi ông ta đã là người ra tay đá cậu ta trước. Ông chưa kịp nói hết câu thì Thôi Tấn Huy liền xoay người lại tức giận nói:

"Đừng.. đừng.. có mà.. học theo tôi.. nói.. như vậy."

Vẻ mặt Miêu Tử Dân xấu hổ, Yến Tiểu Bắc nhìn ông ta thấy bực bội và nói:

"Các người có phải là mở cửa hàng kinh doanh không?"

"Vâng.. vâng.. vâng.."

Hai vợ chồng bọn họ lúc này thành thật gật đầu ngoan ngoãn thay thế bộ dạng dữ tợn khinh khỉnh như ban đầu.

"Tiểu.. Tiểu Bắc.. nhìn xem.. ưng cái nào?"

Thôi Tấn Huy quay lại nhìn Yến Tiểu Bắc và hỏi. Yến Tiểu Bắc bước đến phía trước chỗ chiếc áo màu vàng nhạt chỉ vào nó và hỏi Thôi Tấn Huy:

"Cái này có đẹp không?"

"Cậu.. mua.. mua nó cho ai?"

"Em gái."

"Miêu.. con gái.. dì Miêu.. Thôi.. Thôi Yên Nhiên.

Thôi Tấn Huy biết từ nhỏ Yến Tiểu Bắc rất thích đến nhà Miêu Cẩn Hoa, cũng đối xử rất tốt với Thôi Yên Nhiên. Khi bị mọi người trong làng đánh đập và bắt nạt cậu ta chỉ mỉm cười bỏ đi, nhưng nếu có ai đó bắt nạt Thôi Yên Nhiên thì ngay lập tức cậu ta chạy đến bảo vệ cũng chẳng buồn bận tâm đến bản thân bị đánh bầm dập ra sao.

" Vậy.. được.. cô ấy mặc.. chắc.. chắc chắn rất đẹp. "

Khi Yến Tiểu Bắc gật đầu, thì Thôi Tấn Huy biết đó là mua cho Thôi Yên Nhiên thì nói ngay lập tức. Vẻ mặt của Miêu Tử Dân và người phụ nữ kia càng cảm thấy xấu hổ hơn.

" Vậy thì lấy cái này đi. "

Yến Tiểu Bắc vui vẻ cầm bộ quần áo này quay lại nhìn Miêu Tử Dân và người phụ nữ kia hỏi:

" Cái này bao nhiêu tiền? "

Miêu Tử Dân suy nghĩ một chút rồi nói:

" Nếu cậu thích thì cứ lấy đi, không mất tiền, coi như tôi rất xin lỗi vì ban nãy đã đá cậu. "

" Không được, tôi không thích lợi dụng người khác. "

Yến Tiểu Bắc thẳng thừng từ chối không do dự. Cú đá vừa rồi có đá trúng anh nhưng anh không bị hề hấn gì . Anh lấy ra hai đồng một trăm tệ hỏi:

" Đủ không. "

Miêu Tử Dân chưa cầm tiền ngay mà nhìn Thôi Tấn Huy ngập ngừng nói:



" Không cần nhiều như vậy. "

Người phụ nữ cơ mặt giật giật không nhịn được mà lên tiếng nói:

" Sao lại không nhiều như vậy, bộ quần áo này hơn năm trăm tệ.. "

Chưa kịp nói xong thì Miêu Tử Dân quay lại trừng mắt nhìn cô ta sau đó cười nói vui vẻ với Yến Tiểu Bắc đang còn ngại ngùng đứng đó:

" Giảm giá.. giảm giá.. sau giảm giá còn một trăm tệ. "

Yến Tiểu Bắc lấy một đồng một trăm tệ ra đưa cho ông chủ còn vui vẻ nói:

" Gói lại cho tôi. "

Miêu Tử Dân cầm tiền và quần áo quay lại đưa cho người phụ nữ bảo cô ta đi gói bộ quần áo lại."

Khi hai người rời khỏi cửa hàng ngay lập tức người phụ nữ đạp cho Miêu Tử Dân một cước và chì chiết:

"Ông muốn chết à, năm trăm tệ lại tính còn một trăm tệ, ông hẳn biết là hắn mua cho con quỷ nghèo mạt rạp đó nên ông đã mềm lòng phải không? Hay gia đình bọn họ vẫn hậm hực về chuyện mấy ngày trước đến đây không được vay được đồng nào, hôm nay lại sai một tên ngốc tử đến lừa chúng ta?"

Miêu Tử Dân đau khổ nặng lời nói:

"Nói cô là kẻ phá gia không có quá đáng chút nào, cô tin thì tin không tin cũng bỏ đi dù sao đây cũng là sự thật nếu cậu ấy quay trở về nói chuyện này với bố cậu ta, cô còn muốn tiếp tục mở cửa hàng này nữa không?"

Người phụ nữ nghĩ đến đây thấy cũng có lý, bố của Thôi Tấn Huy cục trưởng công thương chịu trách nhiệm tất cả cửa hàng hay nói một cách khác là những tiểu thương kiểu như cửa hàng nhà bọn họ. Nhưng nghĩ đến bộ quần áo đó trong lòng lại xót như bị xát muối bà ta nhịn không được mà đạp cho ông ta một cái rồi nói:

"Không khác gì ông."

Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy ra khỏi cửa tiệm quần áo thì đi đến phố.

"Tiểu.. Tiểu.. Bắc.. đi.. đi.. tôi.. tôi mời cậu.. ăn cơm.. ăn cơm."

"Không được, tôi phải đi mua ít thịt và cá, rồi còn phải nhanh chóng quay trở về nữa."

Mặc dù Thôi Tấn Huy mời nhiệt tình nhưng Yến Tiểu Bắc chỉ đành lắc đầu từ chối, bây giờ anh chỉ muốn thật nhanh trở về. Khi đi anh không hề nói với Miêu Cẩn Hoa nếu không tìm thấy anh bọn họ sẽ rất lo lắng, Thôi Tấn Huy đi theo anh đến chợ mua thịt cá sau đó vui vẻ chào Thôi Tấn Huy rồi rời thị trấn trở về thôn Khôi Khê. Khi về gần đến làng anh chợt nhớ ra sao mình lại không xem cho Thôi Tấn Huy, biết đâu có thể trị được chứng nói lắp của cậu ấy thì sao.

Khi đang thấy hối tiếc vì quên chữa cho Thôi Tấn Huy thì anh nhìn thấy một đám người đang tụ tập ở phía trước bên cạnh còn có vài chiếc xe đạp địa hình giống như bên đó đang xảy ra chuyện gì đó. Nhóm người này có sáu người khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tất cả đều mặc đồng phục mang theo túi trông bọn họ rất giống với học sinh. Anh từng thấy những người như thế này đến làng của anh trước đây vào dịp nghỉ lễ, bọn họ đạp xe lên núi chơi gọi cái gì gọi là cái gì mà là dã ngoại.

"Tiểu Nguyệt phải làm sao bây giờ, chỗ này cách xa thị trấn nếu xe cứu thương đến nơi cũng mất nửa giờ."

"Chờ nửa giờ thì cô ấy cũng chết vì mất máu quá nhiều."

Bỗng bọn họ nghe được một giọng nói của thiếu niên khác có vẻ rất lo lắng.

Yến Tiểu Bắc nhìn bọn họ và một cô gái đang ngồi trên tảng đá ven đường khuôn mặt tại nhợt vì mất máu và đau đớn, tất cả có năm người ba nam hai nữ đang đứng bên cạnh, tất cả đều bất lực lo lắng cho cô gái bị thương.

"Tôi đã nói đừng đi đến những nơi như thế này rồi, không biết không ai biết được ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì."

Một cô gái thì thầm nói.

"Hồ Điệp, bây giờ có nói những lời này cũng vô dụng tiểu Nguyệt bị thương thành ra như vậy rồi mau nghĩ biện pháp đi."

Một cậu nhóc vẻ mặt lo lắng nhất liền lên tiếng nói. Yến Tiểu Bắc do dự một chút rồi đến xem xem thì thấy quần Tây của cô sắn lên, đầu gối thì đang chảy máu không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play