Edit: Lạc Hàn Hy

Gặp phải loại chuyện ma quái như thế này, không ai có thể nghĩ đến.

Lộc Yết lúc trước không tin trên thế giới này lại có ma quỷ, nhưng từ khi làm trợ lý sinh hoạt cho Diêm Trường Sinh, hắn đã bị tẩy não bởi bầu không khí mê tín của cả đội, dần dần biến thành trạng thái bán tín bán nghi(*).

(*): nửa tin nửa không tin.

Trạng thái bán tín bán nghi này, vào đêm nay đã bị đánh vỡ hoàn toàn!

Đúng vậy, Hạ Hồng Vận nói không sai, nhà Diêm Trường Sinh quả nhiên có chuyện ma quái!

Con mèo đen bí ẩn trước cửa nhà hắn hẳn là một con quái vật đáng sợ đến từ địa ngục, nó đã ấn chuông cửa với sức mạnh suy nghĩ, đến để lấy đi linh hồn của Diêm Trường Sinh!

Lộc Yết run rẩy mà lấy di động ra, bấm số điện thoại của người đại diện Hạ Hồng Vận, mang theo âm thanh khóc nức nở kêu lên: "Hồng ca ah! Có quỷ!! Có quỷ ah!!!"

Người đại diện Hạ Hồng Vận vội la lên: "Mau mau mau! Đi bảo vệ Diêm Trường Sinh! Không thể để cho hắn xảy ra chuyện!"

Lộc Yết gào khóc: "Ta sợ hãi ah!"

Hắn tới nhận việc làm trợ lý, không phải tới nhận việc bắt quỷ!

Xin để cho dân chuyên nghiệp tới đi!

..................

Một bộ phim võ thuật gần đây mà Diêm Trường Sinh đóng vai khách mời đang được quay ở vùng ngoại ô thành phố Khước Nguyệt.

Hắn cùng đạo diễn Tưởng là bạn bè cũ, lúc trước kịch bản cũng đưa tới trước mặt hắn, nhưng hắn không nhận, thứ nhất vì hắn không có hứng thú đối với vai nam chính của bộ điện ảnh này, thứ hai kinh phí lần này của đạo diễn Tưởng thật sự không mời nổi hắn.

Tuy nhiên, vì mối quan hệ cá nhân của hắn và đạo diễn Tưởng, hắn vẫn đồng ý đóng vai khách mời, sư phụ của nhân vật phản diện - một người đàn ông bí ẩn luôn mặc đồ tang, thành thạo các loại kỳ môn dị thuật(*), và đã nuôi dưỡng ra toàn bộ tổ chức phản diện.

(*): các loại pháp thuật, trận pháp kì lạ, quái dị.

Trong kịch bản cũng không miêu tả nhiều đến nhân vật này, chỉ biết rằng tất cả âm mưu của hắn là để hồi sinh lại người yêu của mình. Cuối truyện, hắn biết rằng tất cả những gì hắn mong muốn đều là sự si tâm vong tưởng(*) của hắn, sau đó hắn cười lớn, chảy xuống huyết lệ(**). Cùng ông trời đấu tranh giành giật sự sống là vô ích, hắn buông bỏ lại mọi thứ trên đời, bước vào trong ngôi mộ đá chôn cất cùng người yêu.

(*): hy vọng hão huyền, mơ tưởng.

(**): nước mắt máu

Diêm Trường Sinh không hiểu vì sao mình lại cảm thấy xúc động đối với câu chuyện của nhân vật này, vì thế hắn nhận vai nhân vật khách mời này.

Hôm nay hắn đã quay xong một cảnh võ thuật với nam chính, quay một cảnh võ thuật cũng không thành vấn đề, khi ra mắt vào năm mười sáu tuổi, hắn đã được chú ý ngay vì vẻ ngoài điển trai. Hiện tại chỉ cần tùy tiện click mở vào nhóm biên tập cắt ghép hình ảnh võ hiệp nào đó, bên trong nhất định có nhân vật hắn đã diễn qua, vừa xuất hiện thì toàn bộ màn hình đã tràn ngập tiếng kêu gọi chồng, chắn kín toàn bộ màn hình.

Diêm Trường Sinh cầm quần áo đi vào trong phòng tắm.

Phòng tắm rất lớn, bồn tắm cùng phòng tắm vòi hoa sen tách ra, Diêm Trường Sinh không có ý định ngâm trong bồn tắm, đem quần áo treo lên giá treo đồ, đi vào phòng tắm vòi hoa sen.

Trước tiên gội đầu, lúc gội đầu bị dầu gội chảy vào mắt có chút xót mắt, Diêm Trường Sinh nhíu mày nhắm mắt tiếp tục gội.

Tuy là mùa hè, nhưng nhiệt độ trong phòng tắm lại chậm rãi giảm xuống.

Đóng vòi hoa sen, lúc xoa dầu gội trên đầu, Diêm Trường Sinh cảm thấy có nước chảy trên mặt.

Một giọt, hai giọt, đều đặc biệt lạnh như nước đá.

Lạnh giống như đá vậy.

Rơi vào trên người, làm cho người nhịn không được run lập cập.

Diêm Trường Sinh đang nhắm mắt nên không thể nhìn thấy, trên đỉnh vòi hoa sen trong phòng tắm, có một cái đầu nửa hư nửa thật đang từ từ ló ra từ trần nhà, tóc cô ta mọc từ sau đầu xõa xuống mặt, gần nhưng đem tất cả các đường nét trên khuôn mặt đều được bao phủ bên dưới mái tóc dài.

Mái tóc ướt đẫm không ngừng nhỏ giọt, từng giọt từng giọt mà chảy xuống dưới.

Cô ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tóc của mình, theo động tác của cô ta, mái tóc ướt mỏng manh bị cô ta kéo ra khỏi da đầu, rơi xuống người của Diêm Trường Sinh.

- --- Cái vòi phun nước này thực sự cần được thay đổi, Diêm Trường Sinh nghĩ, đã đóng chặt rồi mà vẫn còn nhỏ giọt, nhỏ ra vẫn là nước lạnh, mùa hè như vậy thì không sao, nhưng sang mùa đông thì không thể chịu đựng được.

Trong mắt vẫn còn cả giác kích thích của dầu gội, Diêm Trường Sinh không mở mắt ra, cầm vòi phun tiếp tục gội đầu.

Lần này, hắn cảm thấy có mái tóc mềm rũ xuống trên vai, rất dài, có chút ngứa ngáy.

—— Tóc của hắn dài thế này à? Ah, đúng rồi, hôm nay chụp tạo hình cổ trang, đội một chiếc khăn che tóc, có lẽ là do chất lượng của chiếc khăn này không tốt làm tóc dính ở trên người.

Diêm Trường Sinh trực tiếp đem vòi phun xịt lên trên người hắn một lần, đem tóc dài dính trên người rửa sạch, toàn bộ quá trình đều không mở mắt ra.

Trong tiếng nước lúc tắm rửa thấp thoáng có tiếng khóc rất nhỏ truyền đến, Diêm Trường Sinh vẫn bình tĩnh.

Hắn không thể lựa chọn hàng xóm của mình, gần đây, có một hàng xóm nữ hay khóc giữa đêm đã dọn đến ở cạnh nhà hắn, mặc dù có chút bực mình nhưng nghĩ rằng có thể người ta có chuyện buồn, nên hắn cũng thông cảm, không đi qua bên đó gõ cửa nhắc nhở.

Nếu hắn đi qua, hắn sẽ phát hiện bên cạnh không có người ở, đó là căn hộ trống chưa cho thuê.

Nữ quỷ nằm trên trần nhà thò ra nửa người trầm thấp mà khóc, tóc tai đầy mặt, đôi mắt đỏ ngầu đầy ác ý, chậm rãi duỗi tay ra, móng tay dính máu dài một tấc, chỉ còn một chút là sắp chạm vào khuôn mặt của Diêm Trường Sinh.

"Leng keng ——" đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Nữ quỷ đột nhiên thu hồi tay, bay nhanh mà tháo chạy trở về trần nhà.

Diêm Trường Sinh không để ý đến cảnh tượng kinh hồn vừa rồi, rửa sạch bọt nước thấm vào mắt, lấy khăn lau mặt, sau đó quấn khăn tắm ở nửa người dưới rồi đi ra ngoài mở cửa.

—— hơn phân nửa là Lộc Yết có chuyện gì đó, Diêm Trường Sinh nghĩ thầm.

Cửa mở, Diêm Trường Sinh ngơ ngác mà nhìn mèo đen nhỏ trước cửa, trầm mặc một hồi lâu.

Chuông cửa vang lên.

Trước cửa chỉ có một con mèo.

Đây có phải là do con mèo này bấn chuông cửa không?

Hay là chuông cửa kêu lên đúng lúc có một con mèo ngồi xổm trước cửa nhà hắn?

"Ngươi ấn chuông cửa?" Diêm Trường Sinh ngồi xổm xuống dưới, sờ đầu mèo đen nhỏ, hỏi.

Mèo đen lấy lòng mà liếm tay hắn, rất ngoan ngoãn, rất giống một con chó thè lưỡi ra liếm.

Đúng lúc này, Diêm Trường Sinh cảm giác bên người có một làn gió nhẹ thổi qua, giống như có thứ gì đó đi qua bên người hắn, nó đang thổi vào phòng.

Hắn quay đầu nhìn lại, trong phòng khách mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, không có thứ gì cả.

Cánh cửa đối diện cũng mở ra, trợ lý Lộc Yết sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy mà nói với Dương Trường Sinh: "Diêm Diêm Diêm Diêm Diêm lão sư... có quỷ! Vừa rồi tôi đã tận mắt nhìn thấy! Chuông cửa tự mình vang lên!" "

Diêm Trường Sinh bình tĩnh mà nói: "Chuông cửa hư rồi, rất bình thường. Gọi điện thoại cho bên bất động sản sửa một chút đi."

Lộc Yết: "......"

Rốt cuộc muốn như thế nào để Diêm Trường Sinh tin tưởng nhà hắn có chuyện ma quái?

"Lỡ như không phải bị hư thì sao?" Lộc Yết cẩn thận mà nhắc nhở.

Hắn điên cuồng ám chỉ Diêm Trường Sinh.

Diêm Trường Sinh liếc mắt nhìn mèo một cái: "Đó là do mèo ấn chuông cửa, cái này thì có gì kỳ quái sao?"

Trong lòng Lộc Yết đang thét lên: Không, chuyện này quá kỳ quái! Ngươi thật sự không cảm thấy kỳ quái sao!

"Hiện tại mèo đều biết mở cửa, biết ấn chuông cửa cũng không có gì kỳ quái, ngươi hỏi bảo vệ một chút là ai vứt mèo đi?" Diêm Trường Sinh nói xong, đóng cửa lại.

Khoảng khắc cửa đóng lại, Diêm Trường Sinh thấy hoa mắt, hắn cảm giác được một bóng đen linh hoạt xông vào nhà hắn, nhanh đến như là ảo giác.

Ngoài cửa.

Lộc Yết cùng mèo đen nhỏ hai mặt nhìn nhau, hắn vươn tay ra định ôm mèo, mèo đen nhỏ vậy mà vẫn không nhúc nhích mà mặc hắn ôm lấy.

Lộc Yết vui mừng khôn xiết, vội ôm mèo đi tìm nhân viên bảo vệ, để cho bên bất động sản nhìn xem rốt cuộc là mèo của ai chạy đến trước cửa nhà Diêm Trường Sinh.

Vừa đến dưới lầu, Lộc Yết đi tới chỗ bảo vệ: "Xin chào, con mèo này......"

"Con mèo nào?" Bảo vệ nghi hoặc mà nhìn Lộc Yết.

Lộc Yết đột nhiên cúi đầu, làm gì có con mèo đen nhỏ nào, đây rõ ràng là một cục đá bình thường!

Lộc Yết ngơ ngác mà ôm một cục đá, càng nghĩ càng sợ hãi, vội vàng đem cục đá ném đi, khóc lóc gọi điện thoại cho người đại diện Hạ Hồng Vận: "Hồng ca, thật sự có quỷ ah! Thật sự có quỷ ah!!"

..................

Diêm Trường Sinh đóng cửa lại, trong nháy mắt quay đầu, tầm mắt của hắn cứng lại.

Trên ghế sofa có người!

Là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, mặt mày ôn nhu, có cảm giác như một thiếu niên đang ở trong tòa tháp ngà voi vậy(*), chắc là một sinh viên. Hắn hết nhìn đông lại nhìn tây, đôi mắt đen nhánh lóe lên vẻ tò mò.

(*): chỗ này mình cũng chưa hiểu lắm.

Trong nháy mắt nhìn thấy người này, Diêm Trường Sinh trong đầu trống rỗng.

Hắn không kịp suy nghĩ tại sao lại có người lạ xuất hiện ở trong phòng của mình, cũng không kịp suy nghĩ người này rốt cuộc lẻn vào đây như thế nào, bên tai liền truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng mà kiên định:

"Đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn."

Ôn nhu giống như là lời hứa hẹn, lại quyết tuyệt giống như là lời nguyền rủa.

Diêm Trường Sinh đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác hoảng hốt vừa rồi từ trong thân thể rút ra, hắn lại trở về hiện thực.

Vì vậy, hắn bình tĩnh hỏi câu hỏi lý trí này: "Cậu là ai?"

Dịch Thu, người đang ngồi trên ghế sofa nghiên cứu xem nơi nào ở nhà của ảnh đế bị ma ám, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diêm Trường Sinh, hắn lúc này mới chú ý tới hiệu ứng sương mù trước mặt đã biến mất, bùa che mắt đã không còn tác dụng.

Dịch Thu "Ồ" một tiếng, bắt gặp tầm mắt của Diêm Trường Sinh, nhịp tim của hắn đột nhiên ngừng một nhịp.

Bốn mắt nhìn nhau, một loại cảm giác quen thuộc đã lâu lan tràn trong lòng hai người họ.

Giống như bọn họ đã quen biết nhau từ kiếp trước vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play