Edit: Lạc Hàn Hy

Có mèo, còn phải lo nuôi mèo.

Dịch Thu thu xếp ổn thỏa cho mèo đen nhỏ xong, liền chạy nhanh ra ngoài, thừa dịp cửa hàng thú cưng còn chưa đóng cửa, đem đồ dùng dành cho mèo cùng với nguyên liệu vẽ bùa mà mèo đen nhỏ yêu cầu mua về.

"Bảo Bối Nhi, ta đã về rồi, nhìn xem ta mua cho ngươi cái gì?" Dịch Thu xách theo bao lớn bao nhỏ trở về nhà.

Mèo đen nhìn một thùng đồ hộp cho mèo, có chút hưởng thụ.

Nhưng khi Dịch Thu lôi ra cây trêu mèo phất qua phất lại ở trước mặt nó, từ hài lòng liền biến thành tràn đầy ghét bỏ.

"Ta không phải loại mèo ngu ngốc như ngươi nghĩ, sẽ không bị cái cây trêu mèo này đùa giỡn nhảy qua nhảy lại đâu nhé!" Mèo đen tức giận mà nói.(╬ Ò﹏Ó)

"Thật vậy hả? Vậy vì sao móng vuốt của ngươi lại vung lên không ngừng thế?" Dịch Thu liếc xéo nó nói.

Đang chạy loạn đuổi theo cây trêu mèo, mèo đen càng tức giận: "Ta không biết! Nhưng mà ta không dừng lại được! Ngươi đã làm yêu thuật gì đối với ta? Ngươi là ma quỷ sao?!" \(º □ º l|l)/

Dịch Thu vẫy cây trêu mèo, cười đến không dừng lại được.

Ai da cái này chơi vui thật đấy, đùa giỡn mèo con thật vui vẻ!

Mèo đen đuổi theo cây trêu mèo chạy suốt nửa giờ, rốt cuộc tê liệt mà ngã xuống mặt đất chỉ có thể thở dốc, phải chịu đựng Dịch Thu vuốt ve, từ niết lỗ tai đến nắn đệm thịt.

Dịch Thu một bên sờ mèo một bên lướt di động, lướt một lượt xem động thái mới nhất của Diêm Trường Sinh, sau khi hắn trở về từ liên hoan phim, về tới thành phố Khước Nguyệt, hành trình gần nhất phần lớn đều là ở thành phố này, còn làm khách mời cho một bộ điện ảnh, quay chụp ở ngay phim trường vùng ngoại thành.

Ở thành phố này thì dễ nói chuyện hơn rồi, Dịch Thu cũng không nghĩ bay ngay đi tìm người làm nhiệm vụ.

Dịch Thu hỏi: "Bảo Bối Nhi, chọn ngày chi bằng đúng ngày, hôm nay chúng ta đi xem tình huống của Diêm Trường Sinh đi, hắn hiện tại ở đâu?"

Mèo đen tức giận mà nói: "Trong nhà."

Dịch Thu vừa lòng nói: "Vậy tốt quá, nhà hắn ở chỗ nào?"

Mèo đen nói ra một chuỗi địa chỉ.

Dịch Thu giả vờ kinh ngạc: "Mấy cái này ngươi đều biết? Mèo con ngươi quả nhiên biết bói toán đi, nhưng làm một con mèo tốt thì không thể dùng loại năng lực này đi làm chuyện xấu nha!"

Mèo đen chán nản, là ai kêu nó nói a! (←_←)

Dịch Thu tìm ra một cái balo, đem mèo đen bỏ vào trong: "Đi, chúng ta đi tìm ảnh đế xin chữ ký!"

Hắn tính toán rất tốt, căn cứ vào tin tức hệ thống cung cấp, Diêm Trường Sinh đã bị yêu ma quỷ quái vây quanh giống như vị Đường Tăng, nhỏ yếu, bất lực, lại đáng thương, không chừng là đang ở trong chăn mà khóc lóc nói rất sợ hãi nha.

Lúc này hắn từ trên trời giáng xuống, giúp Diêm Trường Sinh thu phục mấy thứ "Đồ vật dơ bẩn", nhiệm vụ này liền hoàn thành một nửa.

Dịch Thu yêu cầu cũng không nhiều lắm, vì là thần tượng nên chỉ muốn cái chữ ký là được.

Hiển nhiên, giờ khắc này Dịch Thu căn bản không thể nghĩ được rằng, người mà hắn phải đối mặt chính là một ảnh đế có tam quan theo chủ nghĩa duy vật, căn bản không tin trên thế giới này có quỷ.

Hắn phỏng đoán con người thần tượng của hắn, nghiêm trọng OOC (*)rồi.

(*): hành động nhân vật khác hay thậm chí là trái ngược với cách tác giả xây dựng tính cách nhân vật đó.

Chuyện này có ai ngờ đến được đâu!

..................

Trên xe taxi, Dịch Thu ôm ba lô, trong ba lô lòi ra một cái đầu mèo.

Tài xế từ kính chiếu hậu thấy được một màn này, cười nói: "Ngươi đi ra ngoài còn mang mèo theo à?"

Dịch Thu nghiêm túc nói: "Đúng vậy, con mèo này là bảo bối của tôi, một giây cũng luyến tiếc tách ra."

Mèo đen: Ta rất muốn mắng chửi cái tên này nhưng mà ta không dám nói lời nào...... Lỡ như dọa tài xế sợ tới mức trượt tay lái sẽ không tốt.

Xuống xe, Dịch Thu nhìn chung cư trước mắt có chút sầu não.

Đây là một khu chung cư cao cấp của thành phố Khước Nguyệt, lầu một toàn bộ là đại sảnh, bên trong có vài người bảo vệ, xem ra, lúc ra vào còn cần nhìn mặt, kể cả thang máy cũng cần phải quét thẻ mới có thể lên tầng lầu tương ứng.

"Mức độ bảo an của chung cư này hình như rất nghiêm ngặt, mèo con thần kỳ nhà ngươi có biện pháp gì không?" Dịch Thu hỏi.

Mèo đen làm bộ chính mình chỉ là một con mèo con cái gì cũng đều không hiểu.

Bảo an đã đi tới chỗ của bọn họ, Dịch Thu nhanh chóng xoay người, đem mèo đen lôi ra: "Đến, nợ một lá bùa che mắt, mau!"

Mèo đen mắt trợn trắng: "Đưa cho ta nguyên liệu vẽ bùa."

Dịch Thu xách theo mèo yên lặng đi tới nhà vệ sinh công cộng bên cạnh chung cư, tìm một phòng, móc ra chu sa, lá bùa các loại vật phẩm, may mắn lúc mua đồ dùng sinh hoạt cho mèo con, hắn thuận tiện ở cửa hàng bán đồ dùng mai táng bên cạnh mua được đồ vật thiết yếu, còn mang theo bên người, sợ sẽ dùng tới.

Mèo đen đầy mặt đều viết ghét bỏ: "Ngươi có biết để vẽ bùa cần ở một nơi yên tĩnh không, toàn là tiếng tắm gội thay quần áo bảo ta vẽ làm sao?"

Dịch Thu đem đồ đạc để lên bồn cầu, bình tĩnh nói: "Không biết, nhưng mà ta biết thành tâm tất linh. Hiện tại phải xem Bảo Bối Nhi ngươi có linh hay không linh. Không có việc gì đâu, cho dù ngươi không linh, ta cũng sẽ yêu ngươi, nhưng sẽ không có đồ hộp đâu nha."

Mèo đen nghẹn họng không nói lên lời, tức giận mà chấm mực chu sa vẽ một lá bùa trên giấy.

"Được rồi, đây là bùa che mắt." Mèo đen nhanh chóng vẽ xong một lá.

"Lợi hại ah, cái hiệu suất này. Ta còn muốn một lá bùa Kim Quang, hai lá bùa Thiên Thần Lôi, một lá bùa Ngũ Lôi trấn trạch, trước đó đã nói rồi." Dịch Thu được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Điểm số thiếu phải trả lại đó." Mèo đen cường điệu nói.

"Sẽ trả sẽ trả, tranh thủ thời gian vẽ đi." Dịch Thu dỗ dành nói.

Lúc này mèo đen còn không biết lòng người hiểm ác là thế nào, vẫn cần cù chăm chỉ mà vẽ, trong nháy mắt đã đem bùa mà Dịch Thu muốn vẽ xong.

Trên móng vuốt dính đầy mực chu sa, mèo đen có chút ghét bỏ, duỗi móng vuốt ra muốn liếm sạch sẽ, bị Dịch Thu một phen đè lại: "Mèo con ngươi sao không biết chú ý vệ sinh vậy, chu sa có độc biết không? Để ta lau cho ngươi."

Nói xong không để ý mèo đen phản kháng, đem nó xách đến bồn rửa mặt giặt sạch móng vuốt.

Mèo đen đụng vào nước liền sợ tới mức liên tục giãy giụa, bị Dịch Thu đè lại, ủy ủy khuất khuất mà bị giặt sạch chân.

Dịch Thu lúc này mới vừa lòng mà đem miêu bỏ vào ba lô.

Dịch Thu hỏi: "Bùa dùng như thế nào a? Cần đốt lên sao?"

Vừa bị giặt sạch chân nên mèo đen rất không vui: "Hừ, thành tâm tất linh."

Dịch Thu ngạc nhiên nói: "Mèo con ngươi còn rất mang thù đấy."

Mèo đen bất mãn mà meo meo hai tiếng.

Đeo balo lên lưng, Dịch Thu chuẩn đi ra nhà vệ sinh công cộng, đi về hướng chung cư.

..................

Lộc Yết gần đây có chút phiền lòng.

Hắn tốt nghiệp đại học không bao lâu, mới vừa tìm được một công việc không tệ —— trợ lý sinh hoạt của ảnh đế Diêm Trường Sinh.

Bình thường tính tình của mấy vị minh tinh này sẽ không quá tốt, đặc biệt là lúc phải chịu áp lực lớn. Lộc Yết rất may mắn khi ông chủ của mình là một người có tâm trí kiện toàn, cảm xúc ổn định, nhưng có đôi khi, sự ổn định về mặt cảm xúc này ngược lại làm cho đám trợ lý bọn họ lo lắng.

Rốt cuộc phải làm như thế nào để Diêm Trường Sinh tin tưởng nhà hắn có quỷ đây?

Ống nước không hư hại gì, nhưng thỉnh thoản lại rỉ nước đầy toilet.

Trong bồn nước có tóc của phụ nữ rất dài.

Có thể thấy được dấu chân rõ ràng trên sàn nhà ẩm ướt.

Đêm hôm khuya khoắt bị gõ cửa.

Mấy thứ này, toàn bộ đều không thể thuyết phục Diêm Trường Sinh, hắn tin chắc rằng đây là fan của mình làm, một chút quan hệ với quỷ đều không có, sau khi thay đổi chìa khóa vẫn như thường mà ở chỗ này —— bởi vì nơi này cách đoàn phim gần nhất.

Ah, Diêm Trường Sinh còn đề nghị báo cảnh sát. .

||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||

Người đại diện Hạ Hồng Vận đặc biệt buồn phiền, buồn đến tóc trên đầu rụng từng chút từng chút một, sau đó dứt khoát để Lộc Yết dọn đến ở đối diện Diêm Trường Sinh, quan sát một chút tình huống, nhìn xem rốt cuộc có phải có người dở trò đùa dai gõ cửa hay không.

Lộc Yết rất cẩn thận mà lắp mấy cái camera theo dõi, nhưng mỗi lần đều sẽ hư mất, ở chỗ này một tuần, Lộc Yết đã bị quỷ áp giường ba lần, dọa hắn sợ tới mức tinh thần uể oải.

Trên đường về nhà, hắn bởi vì chỉ lo nhìn di động, thiếu chút nữa đụng phải người khác.

"Xin lỗi, Xin lỗi!" Lộc Yết vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu nhìn lại.

Người mà thiếu chút nữa bị hắn đụng vào là một tiểu soái ca, thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, lớn lên trắng nõn tuấn tú, hai mắt đen nhánh có thần, cười rộ lên trông rất thân thiết, làm người khác không khỏi nghĩ muốn tin tưởng hắn.

"Không sao." Hắn cười tủm tỉm mà nói.

Lộc Yết chú ý tới balo trên vai hắn rớt ra một tờ giấy màu vàng, hắn vội vàng nhặt lên đưa cho hắn: "Đồ của ngươi làm rớt."

Bởi vì cầm lên trả lại, Lộc Yết mới chú ý tới, đây không phải là một tờ giấy bình thường, mà là một lá bùa vẽ đầy hoa văn màu đỏ.

Đây là bùa?

Không đợi hắn nhìn rõ, người nọ đã lấy về: "Cảm ơn, là ta làm rớt."

"Đây là bùa chú sao? Có thể đuổi quỷ sao?" Bởi vì gần đây đang bị sự kiện thần quái quấy nhiễu, Lộc Yết không khỏi hỏi nhiều một câu.

Người nọ cười khanh khách mà nói: "Ta cũng không biết a, mèo nhà ta vẽ cho ta, còn chưa có thử dùng quá đâu."

Lộc Yết lập tức mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, người này là đang trêu chọc hắn sao? Mèo làm sao có thể vẽ bùa?

Hắn lập tức không còn hứng thú, hướng về phía tiểu soái ca không đàng hoàng này gật gật đầu, cũng không quay đầu lại mà đi vào chung cư.

..................

"Đầu năm nay, nói thật lại không có người chịu tin." Dịch Thu cảm thán nói.

"Trên người người kia, có quỷ khí." Mèo đen đưa đầu từ trong balo ra, ngữ khí khẳng định mà nói.

"Ah, có chút ý tứ, ta bắt đầu cảm thấy hưng phấn rồi đấy." Dịch Thu nhướng mày, khí định thần nhàn mà đem bùa che mắt lấy ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy dựng đứng lên, nhẹ nhàng thổi.

Động tác này hoàn toàn là theo bản năng, không ai nói cho hắn phải làm như vậy, nhưng hắn chính là làm như vậy, thuần thục giống như kiếp trước đã luyện qua vô số lần.

Đầu ngón tay truyền đến một dòng khí nóng, nhanh chóng xông lên khắp toàn thân hắn, thế giới trước mắt Dịch Thu lập tức có một ít khác biệt, giống như bị bịt kín một tầng sương mù nhàn nhạt.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi...... Ngươi như thế nào biết cách dùng?" Mèo đen kinh hãi.

"Trực giác. Có hiệu quả sao?" Dịch Thu hỏi.

"Hừ, không biết, thành tâm tất linh a." Mèo đen phức tạp mà nhìn hắn một cái, nói.

"Mèo con ngươi còn rất ngạo kiều đấy, nhưng xem ở phần ngươi lớn lên đáng yêu, ta tha thứ cho ngươi." Dịch Thu nói.

Mèo đen nói thầm một câu "Ai muốn ngươi tha thứ", lại chui trở về ba lô.

Dịch Thu đi vào chung cư, lúc này, trừ bỏ cửa cảm ứng tự động cảm giác được sự tồn tại của hắn, vẻ mặt của một đám bảo vệ đều tự nhiên, căn bản không có chú ý tới hắn đi qua bên người.

"Thế giới này quá nguy hiểm, chỉ cần một lá bùa liền có thể làm cho người khác không thể nhìn thấy ta, nếu ta dùng năng lực này làm chuyện xấu thì phải làm sao bây giờ?" Dịch Thu hỏi.

Mèo đen buồn bã nói: "Cho nên bắt loại người xấu này cũng nằm trong phạm vi công việc của ngươi."

Dịch Thu ồ một tiếng: "Lượng công việc của ta còn rất lớn ah."

Thang máy mở, Dịch Thu đi vào, đem mèo đen ôm ra: "Tới tới tới, tới lượt ngươi."

Dịch Thu không có thẻ thang máy, nhưng hắn cũng không nghĩ thành thành thật thật mà bò cầu thang bộ đi lên, phải trông cậy vào mèo đen rồi.

Mèo đen u oán mà nhìn hắn một cái, nhảy dựng lên dùng đệm thịt hồng nhạt ở trên chỗ quét thẻ vỗ một cái, lại nhảy đến trên người Dịch Thu, ngồi xổm trên vai hắn, nhấn lầu 14.

"Ngươi quả nhiên là một con mèo con có siêu năng lực, không có thẻ thang máy cũng có thể quét đi lên lầu." Dịch Thu nói.

"Bởi vì ta là hệ thống của ngươi, rất lợi hại đấy!" Mèo đen cường điệu nói, ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt kiêu ngạo.

Dịch Thu bị sự đáng yêu đập vô mặt, ngồi xổm xuống ở trên lỗ tai mèo đen hôn một cái: "Bảo Bối Nhi thật lợi hại!"

Mèo đen thẹn thùng mà né tránh: "Không cần tùy tiện hôn loạn! Ta không phải cái loại mèo tùy tiện này!"

Dịch Thu lại nói: "Chờ lát nữa ta gõ cửa, ngươi giải thích tình huống với Diêm Trường Sinh, OK?"

Mèo đen điên cuồng lắc đầu: "Ta không giải thích! Ta sẽ không nói lời nào! Sẽ dọa đến hắn!"

Dịch Thu kỳ quái nói: "Ta đều không có bị hù chết, hắn như thế nào sẽ bị dọa đến? Yên tâm đi, năng lực tiếp thu của nhân loại so với ngươi nghĩ mạnh hơn nhiều."

Mèo đen vẫn là lắc đầu, cảm xúc kịch liệt: "Ta không! Ta không muốn! Ta không đồng ý!"

Dịch Thu còn muốn khuyên nó, nhưng mà thang máy đã dừng lại.

Thang máy đến lầu 14, cửa thang máy mở, Dịch Thu lập tức cảm giác được trước mặt thổi tới một trận gió lạnh.

Dịch Thu cũng không thể nhìn thấy đồ vật đặc biệt gì, nhưng hắn cảm giác được, trận gió này không tầm thường.

Nó đặc biệt lạnh, loại lạnh đến thấu xương, giống như nuốt một khối băng vậy, mà trong làn gió mơ hồ, còn có một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Lông trên đuôi mèo đen nháy mắt dựng lên, nó không rên một tiếng mà ngồi xổm bên chân Dịch Thu, vẻ mặt cảnh giác.

Một cổ nhiệt huyết kích động ở trong cơ thể Dịch Thu bùng cháy lên, hắn bị loại không khí này cảm nhiễm, tinh thần tập trung cao độ, hưng phấn dị thường.

"Nơi này có quỷ?" Dịch Thu chắc chắn hỏi.

Mèo đen gật gật đầu: "Mau đi xem một chút, Diêm Trường Sinh bên kia rất nguy hiểm!"

Chuyện quá khẩn cấp, Dịch Thu tìm được cửa phòng Diêm Trường Sinh, "Leng keng" một tiếng, ấn xuống chuông cửa.

Trong hành lang không có chỗ nào là không có cảm giác âm u lạnh lẽo, đột nhiên lại biến mất.

Dịch Thu cảm giác được độ ấm chung quanh lập tức tăng trở lại, trở về độ ấm thời tiết đầu hạ bình thường.

Con quỷ kia chạy rồi?

Dịch Thu nhướng mày, con quỷ này có chút kinh sợ ah.

Vừa mới trở lại chỗ ở tạm thời, Lộc Yết chuẩn bị thức đêm theo dõi tình huống đối diện liền bị tiếng chuông cửa này đánh thức, lập tức ném xuống di động chạy tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo nhìn tình huống ở ngoài cửa.

Vừa thấy, Lộc Yết thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần.

Hành lang âm trầm, có một con mèo đen ngồi xổm trước cửa nhà Diêm Trường Sinh, vẫn không nhúc nhích, mà chuông cửa lại tự động vang lên một tiếng.

"Leng keng."

Căn bản không có người ấn chuông cửa!

Vì cái gì chuông cửa lại kêu!!

Quả nhiên là có quỷ a a a a a!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play