Lục Văn Tây đã quyết định, liền để Hứa Trần theo Cát Tân Long về nhà lấy hành lý rồi đưa tới khách sạn ở gần đó làm thủ tục nhận phòng. Lục Văn Tây ở lại, cùng nhóm diễn viên khác luyện tới tận khuya.

Lúc ra khỏi nhà hát, Cát Tân Long vẫn còn tiếp tục nói chuyện về kịch với Lục Văn Tây, tựa hồ rất hưng phấn nên huyên thuyên không ngừng nghỉ. Hứa Trần tới đón Lục Văn Tây cũng không thể nói chen vào, chỉ có thể lặng lẽ đi theo bên cạnh Lục Văn Tây.

Khách sạn cách đây cũng không xa, ở rất gần nhà hát, đi bộ không tới mười phút là tới.

Lục Văn Tây mặc áo lông cổ cao, để cằm mình rúc vào trong cổ áo, phần nón áo khoác trùm lên đầu, quần áo chỉ là kiểu dáng bình thường, vì thế trông rất đơn giản, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra là ai.

Sau khi tạm biệt người của đoàn kịch, Lục Văn Tây cùng Hứa Trần sóng vai quay trở về khách sạn, hai người đều cao, nói nghiêm chỉnh thì Hứa Trần cao hơn Lục Văn Tây mười cm, đồng thời vóc dáng cũng đẹp, vì thế hình ảnh hai người sóng vai đi bên nhau rất đẹp mắt.

"Gần đây anh có tin tức tiêu cực, đơn độc đi chung với em như vậy không sao chứ?" Hứa Trần nhịn không được hỏi Lục Văn Tây, cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Lục Văn Tây.

"Không phải càng che che giấu giấu lại càng làm người ta nghi ngờ à? Với lại người ta có chụp hình em thì cũng không chụp rõ được, hình ảnh giống như bị PS vậy, cư dân mạng sẽ không tin. Em cứ vậy thì bọn họ vĩnh viễn không có được bằng chứng xác thực, mà người có thể nhìn thấy chúng ta thì được mấy người đâu chứ?"

Nói xong, Lục Văn Tây còn nhún vai một cái, thoạt nhìn rất vô sỉ.

Hứa Trần nghiêng đầu nhìn một hồi rồi đưa tay dùng ngón trỏ vuốt nhẹ chóp mũi anh, lại hỏi: "Có mệt không?"

"Không mệt chút nào, ngược lại rất vui, cảm thấy luyện tập tới khuya như vậy cũng thực đáng giá, chỉ hận không thể tới ngay ngày chính thức lên sân khấu, để tất cả mọi người đều nhìn thấy anh, sau đó tán thành anh."

"Đừng quá vất vả."

"Ừm, anh biết mà."

Lại đi vài bước, Hứa Trần mới nói: "Lúc anh ở trên sân khấu trông rất đẹp trai."

Thật sự rất đẹp trai, cũng không phải vì Hứa Trần thích Lục Văn Tây, mà là Lục Văn Tây thật sự rất thích hợp với sân khấu, khi anh đứng trên sân khấu sẽ rất khó dời tầm mắt khỏi người anh.

Có vẻ, Lục Văn Tây chính là trời sinh phù hợp với nghề này, anh nên biểu diễn, nên sớm điều chỉnh thái độ của mình, dùng tài năng của mình để bộc lộ thực lực thật sự.

Hứa Trần nhìn tới mê ly, cơ thể của Lục Văn Tây trên sân khấu sẽ phát ra ánh sáng, giống như mặt trời mọc vậy.

Lục Văn Tây mím môi cười, cười đặc biệt ngọt, được người yêu khẳng định làm anh cảm thấy rất vui sướng, trong lòng nháy mắt có trăm hoa đua nở, tràn đầy sức sống hệt như xuân về, bươm bướm bay lượn, rực rỡ lại xinh đẹp.

Sau đó Lục Văn Tây đưa tay nắm lấy tay Hứa Trần, vẽ hình trái tim vào lòng bàn tay cậu, sau khi vẽ xong thì gập ngón tay Hứa Trần lại, để tay cậu nắm chặt, vây chặt hình trái tim kia lại.

Hứa Trần nhịn không được bật cười, giống như đang cười nhạo sự ấu trĩ của Lục Văn Tây, thế nhưng cuối cùng còn trịnh trọng đưa nắm tay kia đút vào trong túi áo khoác, cất giữ.

...

Ngày biểu diễn kịch nói, Hứa Trần lấy được vé ở hàng đầu tiên, vị trí tốt nhất, có thể xem Lục Văn Tây biểu diễn ở khoảng cách gần.

Hôm nay không cố ý thông báo, cũng chỉ là biểu diễn bình thường, vì thế tỷ lệ người xem cũng không khác biệt quá lớn.

Mạn Mạn dẫn theo vài người bạn tốt, người nào cũng đặc biệt kích động, hiển nhiên rất hưng phấn, có lẽ Mạn Mạn đã sớm nói cho bọn họ biết Lục Văn Tây sẽ tham gia biểu diễn vào hôm nay, chỉ là không thông báo rầm rộ.

Mọi thứ đều diễn ra rất bình thường.

Lúc Lục Văn Tây vừa mới xuất hiện thì phản ứng vẫn rất bình thường, thỉnh thoảng có người nghị luận vài tiếng nhưng không dám xác nhận, vì thế tất cả đều rất ổn định.

Biểu hiện của Lục Văn Tây rất tốt, thậm chí có thể nói là phát huy vượt trội người bình thường, đã hoàn toàn nhập vai, thiết lập nhân vật là một người thanh niên trẻ phản nghịch thích Rock, rất đáng ghét, vì thế lúc xuất hiện cũng làm người ta hận tới nghiến răng.

Lúc khán giả thật sự nhận ra là khi Cát Tân Long rốt cuộc cũng tâm sự rõ ràng với Lục Văn Tây, Cát Tân Long chính thức nghe Lục Văn Tây hát một lần. Dụng cụ cũng là thật, là một cây Guitar bass, Lục Văn Tây tiến hành chơi đàn chứ không phải sử dụng nhạc đệm, trực tiếp tự đàn tự hát một bản nhạc Rock.

Không lựa chọn bài hát có giai điệu quá mạnh mẽ, mà đặc biệt suy nghĩ tới khả năng tiếp nhận của Cát Tân Long nên đã hát bài "Don"t Cry".

Khi Lục Văn Tây bắt đầu hát thì dần dần có người xác định người trên sân khấu chính là Lục Văn Tây, có tiếng kinh hô, có ánh đèn flash lóe sáng.

Lục Văn Tây vẫn còn ôm Guitar bass hát, âm điệu không nhanh không chậm, có vẻ rất nghiêm túc, mỗi chi tiết đều biểu hiện anh yêu Rock tha thiết.

Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây ở trên sân khấu, nhịn không được hơi cong khóe môi, chi tiết này xử lý thật sự quá tốt, làm cho người ngốc như Hứa Trần cũng bị cảm động lây. Những người khác có lẽ cũng cảm nhận được kỹ thuật diễn xuất của Lục Văn Tây.

Hứa Trần lấy điện thoại ra, chụp vài bức hình Lục Văn Tây, sau đó vội cất điện thoại đi, sợ bỏ qua bất cứ phần biểu diễn nào của anh.

Điện thoại của Lục Văn Tây để ở chỗ Hứa Trần, do Hứa Trần bảo quản, đột nhiên điện thoại rung lên làm Hứa Trần theo bản năng nhíu mày, lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên trên màn hình thì cậu không khỏi sửng sốt.

Là Liễu Nhan Khanh.

Lục Văn Tây đã vài năm không liên lạc với Liễu Nhan Khanh rồi đi? Kết quả Lục Văn Tây vẫn còn lưu số điện thoại của Liễu Nhan Khanh sao? Hứa Trần có chút kinh ngạc, sau một hồi do dự thì cũng không bắt máy, điện thoại rung một hồi thì tắt.

Hứa Trần cầm điện thoại, đột nhiên cảm thấy có hơi nóng tay, chẳng qua vẫn quyết định sau khi buổi biểu diễn kết thúc sẽ đưa điện thoại cho Lục Văn Tây.

Buổi biểu diễn này kéo dài hơn ba tiếng, lúc cám ơn vẫn có rất nhiều chưa rời đi, bọn họ đang chờ công bố đáp án.

Bọn họ muốn biết thiếu niên phản nghịch làm người ta chán ghét kia có phải là Lục Văn Tây hay không?

Vì hiệu quả sân khấu nên Lục Văn Tây có hóa trang, tóc tai khá theo "phong trào" phần mái có ba màu. Quần áo cũng gần với phong cách Shamate, thoạt nhìn có hơi mất giá, rất khác với phong cách chỉnh chu xinh đẹp ngày thường của Lục Văn Tây, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm mọi người không dám xác định.

Còn một điều nữa là ai nghĩ tới có thể dùng giá vé rẻ như vậy để được nhìn thấy Lục Văn Tây đâu chứ?

Lúc nói cám ơn, Cát Tân Long cầm micro cám ơn khán giả, còn trịnh trọng nhấn mạnh về Lục Văn Tây: "Có lẽ mọi người đã phát hiện trong buổi biểu diễn hôm nay thì diễn viên đóng vai đứa con trai út của tôi đã thay đổi, là người rất nổi tiếng, chính là bạn nhỏ Lục Văn Tây."

Nghe thấy cách gọi bạn nhỏ này, Lục Văn Tây không nhịn được bật cười, cười đặc biệt dễ mến, làm rất nhiều cô gái thét lên chói tai, trong đó nhóm Mạn Mạn đặc biệt ra sức.

"Khoảng thời gian trước tôi còn đặc biệt lên mạng phê bình kỹ thuật diễn xuất của bạn nhỏ này, nói cậu ta diễn không tốt, kết quả không bao lâu sau cậu ta đã tìm tới. Khi đó tôi còn tưởng cậu ta muốn tới tính sổ, kết quả cậu ta tới để xin học hỏi, tôi cố ý làm khó dễ nhưng cậu ta không hề nóng nảy kênh kiệu, cũng không có dáng vẻ ngôi sao trong lời đồn."

Cát Tân Long nói, còn vỗ lưng Lục Văn Tây ở bên cạnh, cảm khái: "Tính tình tôi không tốt lắm, sau lần gặp mặt đầu tiên đó, tôi vẫn cho rằng cậu ta chỉ giả bộ, muốn tới làm bộ làm tịch với tôi. Không ngờ lần này tôi đã sai hoàn toàn, mấy hôm trước Lục Văn Tây lại tới nhà tôi, còn tham gia luyện tập với đoàn kịch, tôi mời cậu ta làm khách mời diễn nhân vật này, cậu ta không nói hai lời đồng ý ngay, phải biết là bọn tôi phải luyện tập tới tận khuya, tiền lương cũng ít, cậu ta bận rộn lâu như vậy mà chỉ nhận được có năm trăm đồng."

Con số này vừa nói ra, dưới đài liền phát ra tiếng kinh hô.

Cát Tân Long ngừng lại một hồi, chờ tiếng ồn ổn định lại mới nói tiếp: "Lục Văn Tây thật sự làm tôi phải mở rộng tầm mắt, cậu ấy là một người trẻ tuổi có thể chịu đựng được vất vả, có ngộ tính, hơn nữa đặc biệt có tài năng. Tôi tin tưởng một ngày nào đó cậu ta sẽ phản công, trở nên xuất sắc hơn, buổi luyện tập kịch nói một ngày rưỡi này có thể chứng minh được một chút, tôi chờ mong một ngày nào đó cậu ta sẽ trở nên huy hoàng. Tôi biểu diễn kịch nói mấy chục năm, chưa bao giờ xin vỗ tay, đây là lần đầu tiên tôi hi vọng mọi người vỗ tay cho người bạn trẻ này, cỗ vũ cậu ấy."

Lời vừa dứt, trong hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Không dám xác nhận diễn viên này chính là Lục Văn Tây, bởi vì trang phục biểu diễn, bởi vì họ không tin Lục Văn Tây sẽ xuất hiện ở nơi này, cũng không tin Lục Văn Tây sẽ biểu diễn.

Lục Văn Tây rất sống động biểu diễn vai diễn của mình, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Lục Văn Tây lúc bình thường, anh chính là nhân vật đó, nếu không thấy rõ mặt, chỉ xem biểu diễn thì sẽ hoàn toàn không liên tưởng ra đó là cùng một người.

Buổi biểu diễn này của Lục Văn Tây rất thành công, anh đã được người xem tán thành, cũng được nhóm lão tiền bối trong đoàn kịch tán thành.

Ở dưới sân khấu, Mạn Mạn vừa vỗ tay vừa khóc, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo hơn cả Lục Văn Tây.

Đứng trên sân khấu chính là thần tượng của cô!

Trước đây cha căn bản không tán thành thần tượng của cô, còn công kích Lục Văn Tây ở trước truyền thông, Trong lòng Mạn Mạn rất khổ sở, khi ấy cô nghĩ rằng Lục Văn Tây rất tốt, là ngôi sao đáng giá để cô theo đuổi, thế nhưng cho dù cô tranh luận cỡ nào thì cũng không thuyết phục được cha.

Sau đó, Lục Văn Tây thật sự cho cô mặt mũi!

Lục Văn Tây trở nên ngày càng tốt hơn, dùng hành động thực tế để chứng minh chính mình.

Hôm qua cha còn xin lỗi cô, xin lỗi vì trước đây đã vì tư tưởng cố chấp của mình mà không chịu thừa nhận sự xuất sắc của Lục Văn Tây. Lần này thần tượng đã thay đổi suy nghĩ của cha, cũng chứng minh được cô thích anh không phải mù quáng, không phải Fan cuồng, cô chỉ là hâm mộ một minh tinh đáng giá ngưỡng mộ.

Hiện giờ Mạn Mạn chỉ hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, xem đi, người đàn ông đẹp trai đứng trên sân khấu kia chính là thần tượng của tôi, bạn xem anh ấy xuất sắc cỡ nào! Bạn xem anh ấy ngầu cỡ nào! Tình cảm của tôi dành cho anh ấy đặc biệt đáng giá!

Lục Văn Tây rất tốt.

Thật sự rất tốt.

Hiện giờ Mạn Mạn rất thỏa mãn, sau đó cũng càng kiên định hơn, thần tượng của cô giỏi nhất trên đời! Cô thích Lục Văn Tây là không sai.

Gọi tên anh, vẫy gậy sáng cho anh, điên cuồng vì anh, giữ thể diện cho anh.

Lục Văn Tây là niềm kiêu ngạo của Fans.

Fans cũng phải trở thành niềm kiêu ngạo của thần tượng.

Giống như những gì Mạn Mạn đã nghĩ, chuyện Lục Văn Tây và cha cô cùng diễn kịch nói bị đưa tin giật tít, còn lên cả Hot Search.

Tin tức bùng nổ!

Bùng nổ tới mức làm nhiệt huyết của Mạn Mạn sôi trào!

[hết 93]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play