Hứa Trần nghe thấy lời thổ lộ thâm tình thì nhìn thoáng qua Mạn Mạn một chút, nhưng cũng không quá để ý rồi nhìn về phía TV, càng xem lại càng nhíu mày hỏi: "Sao quảng cáo lại nhiều như vậy?"

"Bình thường em xem trên máy tính, anh có thẻ hội viên nên không có quảng cáo, còn đây là TV."

"Oh." Hứa Trần đáp, sau đó tiếp tục ăn rau câu, giải thích: "Em biết TV, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."

Lục Văn Tây gật đầu, vẫn là thái độ rất tốt, trong nụ cười có chút cảm giác cưng chiều, giống như đang nhìn đứa trẻ nhà mình vậy.

Mạn Mạn nhìn chằm chằm Hứa Trần một hồi, sau đó bắt đầu cống hiến thức ăn ngon cho Hứa Trần, dáng vẻ của Hứa Trần rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cộng thêm diện mạo đẹp trai, lập tức làm cô có ấn tượng tốt hơn.

Cát Tân Long trở lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Lục Văn Tây, một hồi sau Lục Văn Tây từ hành lý lấy ra vài phần kịch bản để lão tiền bối Cát Tân Long xem giúp mình. Anh vốn định hỏi Đặng Huyên Hàm, kết quả trời đất đưa đẩy không thấy Đặng Huyên Hàm đâu, vì thế muốn hỏi ý kiến lão tiền bối Cát Tân Long.

"Tôi xem cái này liệu có thích hợp không?" Cát Tân Long nhìn kịch bản, do dự hỏi.

"Cái này chỉ là giới thiệu với tình tiết đại khái thôi, là tình tiết của một nhân vật, không phải toàn bộ nên không cần bảo mật." Lục Văn Tây nói.

Cát Tân Long đeo mắt kính, cầm ba kịch bản xem qua một lượt, xem rất cẩn thận.

Xem khoảng hai mươi phút thì Cát Tân Long mới đặt kịch bản xuống: "Tôi đã xem sơ qua từng kịch bản, vai diễn không hề có tính khiêu chiến, hẳn là công ty cậu hơi bảo thủ một chút, cả ba kịch bản này chỉ cần nghiêm túc thì đều có thể phát huy tốt."

"Đúng vậy, người đại diện của cháu khá cẩn thận, anh ấy đã sàng lọc trước rồi mới giữ lại số này cho cháu tự chọn, cháu trì hoãn cũng khá lâu rồi, chậm trễ không ít thời gian, lúc này cần phải quyết định."

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ chọn cái này." Cát Tân Long nói, sau đó đẩy một quyển kịch bản tới trước mặt Lục Văn Tây, Lục Văn Tây cúi đầu nhìn thoáng qua mặt bìa liền biết là bộ nào.

Phim thời dân quốc, nội dung về gián điệp và phản gián điệp, vai diễn của anh là học sinh trường quân đội, bởi vì thành tích xuất sắc được nhìn trúng, là nhân tài cả hai trận doanh lớn yêu thích. Vai diễn có tính cách cởi mở, lúc ban đầu ngây thơ rạng rỡ, khúc sau trải qua vài sự cố nên dần trầm ổn hơn, cuối cùng chính là cố sự trở thành anh hùng.

"Té ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, tự chứng minh chính mình." Cát Tân Long giải thích.

Lục Văn Tây cầm lấy kịch bản nhìn thoáng qua, thoạt nhìn đang do dự.

"Với lại tôi cũng xem qua Cát xê rồi, phim này được trả Cát xê cao nhất. Tôi cũng có lên mạng xem qua Cát xê trước kia của cậu, quả thực có thể nhận một bộ có Cát xê cao một chút, sau này Cát xê của cậu sẽ được nâng giá lên. Loại thần tượng như bọn cậu không giống với mấy lão già lọm khọm bọn tôi, đóng gói cho bọn cậu cần rất nhiều tài chính, cậu cũng nên để công ty kiếm lời một chút, bằng không đoàn đội của cậu sẽ uổng phí một phen."

Đây là lời nói thật, hơn nữa cũng là lời thật lòng.

Sau khi Lục Văn Tây tách nhóm hoạt động một mình thì gia nhập dưới trướng Hàn Phạm Minh, Hàn Phạm Minh trông có vẻ rất hung dữ nhưng thật ra vẫn rất tốt, không theo đuổi lợi ích quá nhiều, chỉ yêu cầu Lục Văn Tây từng bước bước tới, tiến bộ tới nơi tới chốn là được.

Công ty đầu tư vào Lục Văn Tây không ít tiền, hợp đồng đại diện và tham gia chương trình cuối năm, cộng thêm chút Cát xê này mới coi như bão hòa, thật ra cũng không kiếm được quá nhiều. Mượn lời Du Ngạn, thu nhập hàng năm của Du Ngạn gấp ba lần Lục Văn Tây, có thể kiếm tiền cho công ty, lại còn không gây sự, thuận tiện còn là nghệ sĩ chín chắn giành được giải thưởng lớn.

Mà anh thì chỉ là thần tượng nổi tiếng, lượng view chỉ là thổi phồng, chẳng có chút tự tin.

Năm nay Lục Văn Tây phát hiện mình đã không còn sống được lâu nữa nên mới đột nhiên phấn đấu, tuy vào giới sớm nhưng phát lực quá muộn, vì thế tình cảnh khá là xấu hổ.

Lục Văn Tây lập tức gật đầu, đặc biệt trịnh trọng nói: "Ngài nói đúng."

"Buổi chiều bên bọn tôi có tập thoại, cậu có muốn tới xem không?" Cát Tân Long rất hài lòng với thái độ của Lục Văn Tây, hiện giờ ông ngày càng vừa mắt với vị hậu bối này.

Trước kia cứ tưởng Lục Văn Tây tới tìm mình là vì xử lý tranh chấp, không ngờ Lục Văn Tây lại rất nghiêm túc, sau khi tới tìm ông thì đoàn đội bên Lục Văn Tây không bạo ra bất cứ tin tức nào. Cuối cùng vẫn là ông giúp Lục Văn Tây lên tiếng làm sáng tỏ, cũng là lần đầu tiên công bố chuyện này trước mặt mọi người.

Ngày hôm nay cũng vậy, Lục Văn Tây thật sự chạy tới nhà ông để xin ý kiến, thái độ chân thành làm Cát Tân Long không soi mói được chút sai lầm nào. Thái độ nghiêm túc cầu học hỏi của bậc hậu bối làm ông không có lý do nào để từ chối."

"Được ạ!" Tinh thần Lục Văn Tây phấn chấn: "Cháu vẫn luôn muốn học hỏi một chút, đi ạ."

Cát Tân Long bật cười, ông là người rất cứng rắn, lúc cười lên trông đặc biệt thân thiện. Ông và Lục Văn Tây trò chuyện thêm vài câu, sau đó lôi kéo nhóm Lục Văn Tây đi ăn cơm: "Cơm nước xong thì chúng ta cùng đi."

"Con cũng đi!" Mạn Mạn lập tức xung phong nhận việc, cũng muốn đi theo.

"Trước đây bảo con đi thì lại không chịu." Cát Tân Long tức giận nói.

"Ai nha... con đi làm gì chứ, con mà đi thì mấy ông lão bọn cha lại giới thiệu đối tượng cho con, con mới bao lớn đâu chứ..."

"Nhỏ như vậy đã tìm đối tượng rồi sao?" Lục Văn Tây vô thức hỏi.

Mạn Mạn cảm thấy Lục Văn Tây nói rất có lý, ánh mắt nhìn sang Hứa Trần, Lục Văn Tây lập tức ho khan một tiếng, tính tuổi tác thì Mạn Mạn còn lớn hơn Hứa Trần một tuổi.

...

Cơm nước xong, nhóm người trực tiếp tới rạp hát.

Lúc đi là Cát Tân Long lái xe, xe cũng không tệ, có điều nhìn ra được đã đi được vài năm, bố trí trong xe cũng không phải quá tốt, là hộp số tay, căn bản không giống với mớ xe sang trọng đậu trong Ga-ra của Lục Văn Tây.

Tới rạp hát, từ xa đã nghe có người hỏi: "Lão Cát, không phải nói hôm nay sẽ không tới à? Sao đột nhiên lại tới?"

Nói xong, người nọ nhìn ra phía sau một chút rồi sửng sốt.

"Dẫn hậu bối tới học hỏi chúng ta một chút." Cát Tân Long cười giới thiệu Lục Văn Tây, người nọ liền ngăn cản: "Không cần giới thiệu, biết cả mà."

Lục Văn Tây tới làm hiện trường tập luyện kích động một trận, nhóm diễn viên trẻ chạy tới chụp hình chung với Lục Văn Tây, Lục Văn Tây cũng không hề làm giá, không quản là chụp riêng hay chụp chung cả nhóm đều rất phối hợp. Có người xin chữ ký cũng ký ngay.

Hứa Trần đứng bên cạnh quan sát, dáng vẻ này của Lục Văn Tây nhìn thế nào cũng cảm thấy thực đáng yêu.

Dáng vẻ này của Lục Văn Tây thật sự rất mê người.

Sau một phen bận rộn, Cát Tân Long gọi Lục Văn Tây tới ngồi chung với mình ở hàng ghế đầu, để nhóm diễn viên tiếp tục luyện tập, ông ngồi bên cạnh giải thích cho Lục Văn Tây.

Đầu tiên là giải thích sự khác biệt của kịch nói và phim ảnh, tiếp đó là sự giống nhau, từ đơn giản tới phức tạp.

Lục Văn Tây nghe rất nghiêm túc.

Bọn họ đang luyện tập một kịch bản gốc, có vài tình cảnh khác vui vẻ, nội dung chủ yếu là về "hiếu thuận". Trong tình tiết thì các cụ là góc nhìn chính, kể về cuộc sống sau khi về hưu của mình.

Phối hợp diễn là con gái và cháy trai, cháu trái, có cụ già rất cưng chiều con cháu, cũng có người nghiêm nghị. Hình tượng của Cát Tân Long chính là một ông cụ cực kỳ nghiêm túc.

"Có muốn diễn thử một chút không?" Cát Tân Long giới thiệu xong thì hỏi Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây gật đầu: "Nếu ngài không cảm thấy cháu sẽ làm lỡ thời gian của mọi người thì cháu rất sẵn lòng."

Cát Tân Long lấy kịch bản ra cho Lục Văn Tây xem lời thoại, là vai diễn con trai út của Cát Tân Long, cực kỳ phản nghịch, thích nhạc rock, mỗi ngày đều theo đuổi mộng tưởng.

Một ông cụ cố chấp, một sinh viên phản nghịch, hai người tạo thành sự đối lập rất mãnh liệt.

"Đây là viết theo hình tượng con gái ngài hả?" Lục Văn Tây xem kịch bản hỏi.

Cát Tân Long nghẹn lời, ho khan một tiếng rồi mới nói: "Đừng để ý mấy chi tiết đó, tuổi tác của Mạn Mạn cũng không lớn."

"Ừm, đúng là vậy."

"Lúc trẻ tôi làm kẻ chạy cờ, không muốn con cái phải theo mình chịu khổ vì thế có con khá muộn."

"Cháu hiểu." Lục Văn Tây nói, sau đó bắt đầu nghiêm túc xem kịch bản.

Ý của Cát Tân Long là để Lục Văn Tây thử một chút, còn cho phép Lục Văn Tây cầm kịch bản.

Nào ngờ Lục Văn Tây chỉ xem một tiếng, đồng thời xem diễn viên diễn vai này một lần thì đã có thể theo chân bọn họ cùng diễn.

Đây là lần đầu tiên Lục Văn Tây diễn kịch nói, độ co dãn chưa đủ, lời thoại có chút mất tự nhiên, nhưng thái độ rất nghiêm túc, nắm bắt về tính cách nhân vật cũng rất tốt.

Làm Cát Tân Long khiếp sợ là Lục Văn Tây đã thuộc nằm lòng toàn bộ lời thoại, đồng thời cũng không nối sai, biểu hiện xuất sắc vượt khỏi tưởng tượng của ông.

"Tốt lắm!" Một ông cụ khác ở trong đoàn nhịn không được khen ngợi.

"Lời thoại chỉ vừa mới học thôi à?" Một vị lão tiền bối khác hỏi.

Lục Văn Tây mỉm cười gật đầu, lập tức được nhóm lão tiền bối khen ngợi. Bọn họ đều nhận xét là Lục Văn Tây rất có tài năng diễn kịch, biểu hiện rất tốt, đặc biệt là trí nhớ tốt, chứng minh Lục Văn Tây rất thông minh.

Kịch nói truyền thống sẽ làm yếu đi giá trị nhan sắc của diễn viên, bởi vì khoảng cách của khán đài và sân khấu không quá gần, hơn nữa cũng không có bàn hình lớn tiên tiến, không thấy rõ diện mạo của diễn viên, chỉ có chút đường nét, trang điểm có cảm giác ổn là được. Giá trị nhan sắc của Lục Văn Tây ở trên sân khấu bị giảm đi chỉ còn lại bảy mươi phần trăm, vì thế điểm nhấn là kỹ thuật diễn xuất và khả năng biểu hiện.

Rất nhiều người nhìn thấy biểu hiện của Lục Văn Tây khi nãy, sau đó Cát Tân Long tới chỉ dạy một chút cho Lục Văn Tây.

Lúc diễn lại lần hai, Lục Văn Tây đã cải thiện rất nhiều, lời thoại có kỹ thuật cơ bản, không tính là tiến bộ có tính đột phá, nhưng nghe cũng khá thoải mái.

"Gần đây cậu có bận việc gì không?" Cát Tân Long trầm tư một chốc lát rồi hỏi Lục Văn Tây.

"Trước tết âm lịch thì khá rảnh, thời gian tự do."

"Ngày kia có một buổi biểu diễn, cậu có muốn lên sân khấu trải nghiệm diễn xuất kịch nói chân chính không? Bên Tiểu Lưu thì không cần để ý, cậu chỉ diễn thay một buổi thôi, sẽ trả thù lao cho cậu, năm trăm đồng."

Lục Văn Tây có chút sửng sốt, suy nghĩ đầu tiên là sợ mình không đảm nhiệm nổi, sẽ làm loạn mọi người. Nhân vật anh đảm nhiệm mặc dù không phải nam chính nhưng cũng có đất diễn phong phú, hơn nữa còn là nội dung tuyến chính.

Chỉ là Lục Văn Tây suy nghĩ một hồi thì lập tức đồng ý: "Được, cháu nhận, có điều có được phát cơm mấy ngày này không?"

Thật ra lúc Cát Tân Long đưa ra lời mời, những người khác đều nghĩ rằng Lục Văn Tây sẽ từ chối. Loại Idol như Lục Văn Tây, tùy tiện tham gia diễn xuất sẽ được trả Cát xê sáu, thậm chí là bảy con số, bọn họ chỉ trả có năm trăm, làm sao hắn chịu chứ?

Hơn nữa thời gian luyện tập quá ngắn, buổi biểu diễn vào ngày kia, thời gian gấp gáp.

Có điều Lục Văn Tây đã đồng ý, còn đáp ứng rất vui vẻ, yêu cầu duy nhất là cung cấp cơm hộp, không ít người bật cười, Cát Tân Long lập tức đảm bảo: "Bao đủ cho cả cậu và trợ lý của cậu!"

[hết 92]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play