Đây là lần đầu tiên Lục Văn Tây tự tay làm đồ ăn cho Hứa Trần, mì lạnh tình yêu, trứng gà bị hỏng, có một lằn nứt nên bị chảy ra.

Mùa đông giá lạnh nhìn thấy một chén mì lạnh nhưng Hứa Trần rất vui vẻ.

Cậu kích động tới mức suýt nữa vấp ngã đi vội tới trước mặt Lục Văn Tây, đưa tay đè ót anh, trao cho anh một nụ hôn ấp áp rồi mới ngồi xuống ăn cơm.

Không biết vì sao, Lục Văn Tây cứ cảm thấy dáng vẻ Hứa Trần ăn mì đặc biệt nghiêm túc, giống như nhà khoa học đang tiến hành một phát minh lớn, vừa thận trọng lại khẩn trương, từng miếng từng miếng ăn hết, ngay cả nước canh cũng húp hết sạch.

Ăn mì lạnh xong, Hứa Trần tựa hồ suy ngẫm gì đó, sau đó bắt đầu tự bắt mạch cho mình.

"Ui... không có độc." Lục Văn Tây vẫn luôn nhìn Hứa Trần, thấy dáng vẻ của Hứa Trần thì không khói quýnh quáng.

"Em ăn cơm xong mới về, bây giờ ăn thêm nên bị no quá, em đi lấy kim châm cứu một chút." Hứa Trần nói xong thì lên lầu tìm túi xách của mình.

Lúc này Lục Văn Tây mới nhớ ra mình có thông báo anh ra ngoài làm việc không biết bao giờ mới về, vì thế bảo Hứa Trần ăn cơm ở ngoài, anh sẽ ăn chung với nhóm Doãn Hàm Vi.

Kết quả... anh lại làm một chén mì lạnh cho Hứa Trần, chủ yếu là đứa ngốc này lại còn húp cạn sạch.

Lục Văn Tây cũng đi lên lầu, thấy Hứa Trần đang tự châm cứu cho mình.

Anh do dự một hồi mới nói lại chuyện hôm nay: "Hôm nay anh gặp một người, họ Nam Cung, hình như cũng là thầy bắt quỷ."

"Họ Nam Cung? Nhà họ Nam Cung với nhà họ Hứa bọn em là thế giao, là một trong các gia tộc chuyên làm thầy bắt quỷ, có chút qua lại với nhau." Hứa Trần nói chuyện rất bình thản, lực chú ý vẫn đặt vào mớ kim châm cứu.

"Hình như cậu ta rất quan tâm em, rất thần kỳ, ngửi thấy mùi trên người anh liền đoán được là em."

Hứa Trần sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Là Nam Cung Thạc à?"

"Cậu ta chưa nói tên đầy đủ, trông như cậu nhóc vị thành niên vậy, nhưng nói với anh là đã mười chín tuổi."

Hứa Trần suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy thì chắc là cậu ta rồi."

"Vốn là họ khép, kết quả tên chỉ có một chữ, có cảm giác xa xỉ lãng phí thật."

"Tên của bọn em đều do trưởng bối ban cho."

"Tên em là Trần, có ngụ ý gì không?"

"Héo rụng thành bùn tan ra thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên." [bốc toán tử - mai]

"Ồ, ý là bụi à?"

"Anh có biết bài thơ này không? Thật ra ý là giữ vững cốt khí, thực thanh cao."

"À..." Anh không có học thức, không biết!

"Nam Cung Thạc nói gì với anh?" Hứa Trần không quá để ý hỏi.

"Cũng không nói gì, chỉ nói sau này rảnh rỗi sẽ liên hệ anh, gần đây cậu ta bận trông chừng Vampire rồi."

Nghe thấy chuyện này, biểu cảm Hứa Trần trở nên nghiêm nghị, nói: "Vampire... bọn chúng rất tà ác, tình cảnh của Nam Cung Thạc có lẽ rất nguy hiểm."

"Vampire tà ác thế nào?"

"Em vẫn chưa chân chính gặp bọn chúng, chỉ nghe trưởng bối nói, Vampire không chỉ hút máu mà bản tính còn rất tà dâm, không khác gì loài rắn. Từng có một nhóm Vampire tới nước chúng ta mở sát giới, gian dâm phụ nữ, trưởng bối nhà họ Hứa bọn em được phái đi tiêu diệt bọn chúng, làm bọn chúng phải yên lặng một hồi lâu."

Lục Văn Tây trợn tròn mắt, cảm thấy thực mở rộng tầm mắt, suy nghĩ đảo một vòng, nhìn dáng vẻ đơn thuần của Hứa Trần, không nói gì.

Anh cứ cảm thấy đám trẻ đơn thuần Hứa Trần và Nam Cung Thạc bị gạt, nhóm thầy bắt quỷ săn giết Vampire là vì ham m,uốn răng của Vampire để làm dây chuyền ẩn thân.

Vì bảo trì hình tượng trước mặt hậu bối nên xây dựng hình tượng anh hùng cho mình, mà nhóm Vampire chính là ác quỷ tà ác.

Vì thế Nam Cung Thạc vẫn luôn cảnh giác Adrian.

Tất nhiên, cũng rất có thể là Vampire tàn ác, Lục Văn Tây trời sinh rất đa nghĩ, luôn nghĩ ngợi rất nhiều, không nhất định giống như những gì anh nghĩ.

Ngồi trong lòng Hứa Trần, cùng đối phương đi tắm, thế nhưng trong lòng Lục Văn Tây vẫn không thoải mái.

Trước đây anh còn nghĩ rằng Hứa Trần không có bạn bè, có chút đáng thương khi em ấy chỉ kết bạn được với Robot quét dọn. Hiện giờ đột nhiên xuất hiện một người bạn, trong lòng anh có chút không thoải mái.

Ham m,uốn chiếm hữu của anh quá lớn đi?

Anh vẫn luôn cho rằng Hứa Trần là một đứa bé lớn lên ở trong núi sâu, làm sao phát hiện được mình là Gay?

Có phải đã từng thích người nào hay không?

Thích ai, là trúc mã à?

Lục Văn Tây dùng nước lau mặt mình, chống đỡ nhấc người dậy, xoay người ngồi lên đùi Hứa Trần.

Hứa Trần ngồi trong bồn tắm nhìn Lục Văn Tây, có chút do dự nói: "Đợi chốc nữa đi, em... hơi no."

Hay thật... lại chủ động từ chối.

Lục Văn Tây lại càng khó chịu hơn, trực tiếp đứng dậy rời khỏi bồn tắm, khoác áo choàng đi ra ngoài.

Hứa Trần cũng cảm nhận được cảm xúc của Lục Văn Tây không đúng, cảm thấy thực oan ức, thật sự là cậu ăn quá no, chỉ có thể vội vàng đứng dậy, khoác áo choàng đi ra ngoài.

Sấy khô tóc thì Lục Văn Tây bước ra ban công hút thuốc, lúc phì phà khói thuốc thì điện thoại đột nhiên vang lên tiếng âm báo.

Bạch Đẳng Nhạn: [tin thoại]

Lục Văn Tây nhấn vào, liền nghe thấy Bạch Đẳng Nhạn đang hát bài "Độ Tình", hơn phân nữa chỉ là "a a a a".

Lục Văn Tây lập tức gõ chữ: Điên à?

Bạch Đẳng Nhạn: Đột nhiên tâm trạng rất tốt.

Lục Văn Tây: Ồ, có cần tôi đoán lý do không?

Bạch Đẳng Nhạn: Không cần, không cần đâu! Ngậm cái miệng vô sỉ của ông lại đi!

Lục Văn Tây: Được, tôi im lặng.

Bạch Đẳng Nhạn: Đoán được?

Lục Văn Tây: Khó đoán lắm à?

Bạch Đẳng Nhạn: Ha ha ha ha ha ha ha.

Lục Văn Tây: [ngón giữa của tôi dựng lên rồi.JPG]

Bạch Đẳng Nhạn: Ha ha ha ha ha.

Lục Văn Tây: Giờ sinh của ông là gì?

Bạch Đẳng Nhạn: Khoảng mười một giờ sáng, sao vậy?

Đột nhiên Lục Văn Tây hăng hái gọi Hứa Trần tới tính ngày sinh tháng đẻ giúp Bạch Đẳng Nhạn, lại để Hứa Trần tính cho Đỗ Tử San, sau đó hỏi: "Hai người bọn họ có triển vọng không?"

Hứa Trần nghiêm túc lấy sổ ra, ngồi ở bên cạnh Lục Văn Tây tính toán, sau đó trả lời: "Nếu bên nữ ra đời vào giờ thìn thì đúng là rất hợp, bọn họ sẽ ở bên nhau vào tháng..."

Lục Văn Tây trực tiếp ngắt lời Hứa Trần, đặc biệt khẳng định nói: "Vậy thì chính là hôm nay rồi, Bạch Đẳng Nhạn đang vui sướng hệt như kẻ ngốc kia kìa."

"Ừm, hai năm sau bọn họ sẽ chia tay."

"Đệt mợ nó?!" Không thể đi tới cuối cùng sao?

"Nó thuộc về tình kiếp, ba năm sau hai người sẽ tái hợp, sau đó sẽ kết hôn, lý do là cưới chạy bầu."

Lục Văn Tây lập tức bổ não một vở kịch ngược luyến tình thâm, hai người vì nguyên nhân gì đó mà xa nhau. Ba năm sau có cơ hội hợp tác trong một bộ phim, sau đó nhịn không được củi khô bốc lửa, tiếp đó va chạm gây gổ, cuối cùng cưới nhau chạy bầu...

Rất tốt, rất kịch tính, anh không nên làm diễn viên mà phải làm biên kịch. Khi đó anh sẽ viết một kịch bản có tên là [ông lớn cả thế giới đều yêu tôi].

Có điều hiện giờ Bạch Đẳng Nhạn chỉ mới ở bên nhau với Đỗ Tử San, Lục Văn Tây không có khả năng nói cho đối phương biết chuyện này, chỉ có thể cầm điện thoại lên trả lời.

Lục Văn Tây: Chúc mừng.

Bạch Đẳng Nhạn: Cám ơn, CP.

Lục Văn Tây cảm thấy có hơi xấu hổ, trước đó anh và Đỗ Tử San điên cuồng xào Scandal, còn xào CP với Bạch Đẳng Nhạn, kết quả hai người này lại thành đôi?

Có phải anh đã gián tiếp làm bà mai không?

Thúc đẩy nhân duyên có tính công đức không?

"Bạch Đẳng Nhạn hay thật, cưới được cô vợ giỏi như thế." Lục Văn Tây nhịn không được cảm thán.

Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây, đột nhiên nhịn không được bật cười.

Lục Văn Tây cảm thấy khó hiểu, liền hỏi: "Em cười gì đó?"

"Vợ của em còn giỏi hơn vợ anh ta nhiều."

Hứa Trần nói xong thì Lục Văn Tây cũng vui vẻ, cảm xúc hỏng bét trước đó đã hoàn toàn tan biến, cúi người hôn lên môi Hứa Trần, ngậm lấy đầu lưỡi cậu như viên kẹo ngọt ngào nhất, tinh tế nếm vị ngọt của nó.

Hứa Trần đưa tay ôm lấy Lục Văn Tây, dùng sức bế anh lên, Lục Văn Tây thuận thế quấn chân quanh người Hứa Trần.

Trên đường trở về phòng hai người vẫn luôn hôn môi, giống như đã bị kẹo ngọt dán dính lại với nhau, không thể nào tách rời, liên kết chặt chẽ, giống như cuộn len không thể tìm thấy đầu sợi.

Không thể nào tách ra.

Lục Văn Tây được Hứa Trần cẩn thận đặt lên giường, nằm ngửa mặt lên, Hứa Trần chống đỡ cơ thể nằm đè trên người anh, từ bên trên nhìn xuống, tóc rũ xuống, lúc ẩn lúc hiện.

"Hai ngày nay chỗ đó còn đau không?" Hứa Trần hỏi rất thận trọng, Lục Văn Tây biết Hứa Trần hỏi chuyện gì.

"Tới với tiểu ca ca nào, để tiểu ca ca giúp cưng tiêu cơm." Lục Văn Tây bật cười vươn tay ôm lấy cổ Hứa Trần, dáng vẻ mời gọi, trong nụ cười lộ ra hương vị mê hoặc làm Hứa Trần không kiềm lòng nổi hôn môi Lục Văn Tây.

Lúc ban đầu còn có thể giữ lý trí, cũng là thời điểm Hứa Trần dịu dàng nhất.

Hôn rất dịu nhẹ, vu.ốt ve mang theo tác dụng trấn an, nhưng về sau thì giống như thú dữ nóng nảy không thể khống chế, cực kỳ hung ác.

Áo choàng tắm sớm đã bị mở rộng, lộ ra lồng ng.ực chắc khỏe.

Hứa Trần đưa tay gạt mớ tóc mái của Lục Văn Tây lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, vật quý giá nhất đang ở trước mặt, Hứa Trần chỉ hận không thể dùng mạng mình để quý trọng, cậu còn sẵn tiện áp trán mình sát vào trán Lục Văn Tây, quan sát tình huống linh hồn của anh.

Người thông linh có đôi mắt khác với người bình thường.

Bọn họ có thể thấy linh hồn của con người, người này thiện hay ác, có thể thấy rõ ràng từ linh hồn.

Hứa Trần yêu Lục Văn Tây không chỉ vì túi da, mà còn vì linh hồn xinh đẹp của anh. Nó giống như viên ngọc xinh đẹp thượng đẳng nhất, là thứ mà Hứa Trần quý giá nhất trên đời này.

Chắc chắn cậu sẽ không để Lục Văn Tây xảy ra chuyện.

[hết 104]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play