Hai người nói chuyện một chút thì Adrian từ trong phòng hóa trang bước ra, trên đỉnh đầu còn kẹp một cái kẹp to để cố định tóc mái trên đỉnh đầu, là tạo hình thường thấy để tiện cho việc hóa trang.
Nháy mắt Adrian bước ra, thiếu niên theo bản năng bước dài một bước che nghiêng trước mặt Lục Văn Tây, tuy chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nhưng Lục Văn Tây có thể nhìn ra được thiếu niên này rất cảnh giác với Adrian.
Nguyên nhân thì anh cũng có thể đoán được đại kháóa Adrian là chủ nhân của luồng khí màu đỏ còn lại.
Adrian thuộc về hình tượng mỹ nam tiêu chuẩn, ngũ quan lập thể sâu thẳm, trong mắt màu xanh da trời nhạt, giống như đại dương mênh mông, có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái nhưng lại không thể nào nhìn thấu. Mái tóc nâu vàng, tuy chỉ tùy ý tạo hình cũng đặc biệt ra dáng, có lẽ với ngoại hình hoàn mỹ này, cho dù anh ta mặc bao tải thì vẫn đẹp.
Adrian cao hơn Lục Văn Tây một chút, theo tính toán của anh thì có lẽ phải cao tới một mét chín, ngực phồng lên, chứng minh vóc dáng rất đẹp, cố tình thắt lưng lại nhỏ như vậy.
Lúc Lục Văn Tây quan sát Adrian, Adrian cũng đang đánh giá anh, ánh mắt đảo trên người anh, tựa hồ đang quan sát một thân tử khí của anh, sau đó lộ ra nụ cười mỉm mê người.
Khi nãy vội vàng xông ra ngoài như vậy vì tưởng anh là ác linh à?
Sao lại gấp gáp như vậy, thầy bắt quỷ nước ngoài?
Lục Văn Tây cũng suýt là học sinh xuất sắc, tuy sau này không có thời gian rảnh nghiêm túc đọc sách, nhưng bời vì thường xuyên ra nước ngoài du lịch nên tiếng Anh cũng rất tốt, đây là nguyên nhân anh chạy tới chào hỏi. Kết quả vừa định mở miệng đã nghe Adrian dùng quốc ngữ lưu loát nói chuyện với mình: "Xin chào, cậu là Lục Văn Tây đúng không? Nghe nói về cậu lâu rồi, rất vui khi hợp tác với cậu."
Nói xong, Adrian đưa tay tới.
Lục Văn Tây thấy Adrian có luồng khí đỏ như vậy thì trong lòng cũng có hơi sợ hãi, có điều người ta đã đưa tay tới rồi, anh không thể từ chối, vì thế mỉm cười đáp lại, bắt tay với Adrian: "Xin chào, tôi cũng thường xem tác phẩm của anh, rất xuất sắc."
"Cậu trông còn đẹp hơn cả trong hình chụp và video đấy."
"Lời này xin tặng cho anh."
Còn chưa kịp thu hồi tay thì thiếu niên đã nắm lấy tay Lục Văn Tây, để anh ngừng bắt tay với Adrian, phải buông lỏng.
"Anh bớt tiếp xúc với người này." Thiếu niên nhíu chặt mày nói.
Hành vi không lễ phép như vậy không chỉ làm Adrian không vui, ngược lại còn mỉm cười với thiếu niên, nụ cười đầy cưng chiều làm Lục Văn Tây nổi đầy da gà da vịt, thậm chí có chút mất tự nhiên.
Có lẽ là vì Adrian là người đàn ông rất quyến rũ, vì thế nhìn anh cứ có cảm giác đang ve v.ãn, đặc biệt trêu ghẹo người ta.
"Gần đây không thoải mái lắm hả?" Adrian không để ý tới thiếu niên, hỏi Lục Văn Tây.
"Ừm... có chút không may cho lắm." Lục Văn Tây trả lời khá hàm súc.
"Ồ, phải nghỉ ngơi nhiều vào, uống nhiều nước ấm." Adrian trả lời có lệ, rõ ràng ánh mắt đang cười nhưng lại không có chút thành ý nào.
Lục Văn Tây có thể làm được gì, chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Nhân viên trang điểm hối thúc Adrian quay trở lại hóa trang, lúc Adrian nói tạm biệt quay trở vào trong thì còn liếc mắt nhìn thiếu niên.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Adrian, thấy anh ta đã tiến vào phòng mới quay sang nói với Lục Văn Tây: "Anh ta không phải người tốt."
"Ồ? Hai người đều là thầy bắt quỷ hả?" Giống như thầy bắt quỷ từng bị Hứa Trần giế.t chết?
"Không, anh ta là ác quỷ phương tây."
"Ác quỷ phương tây? Anh ta... đã chết rồi à?"
Thiếu niên lắc đầu, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Anh ta có thể lộ ra răng nanh, còn hút máu, thầy bắt quỷ bọn tôi không hợp với bọn họ, chiến tranh chưa bao giờ ngừng, bọn tôi dùng răng nanh của bọn họ làm dây chuyền, đây là chuyện làm bọn họ tức giận nhất."
Lục Văn Tây kinh ngạc mở to mắt, ác quỷ hút máu, này chẳng phải nói Adrian là Vampire à? Lúc này Lục Văn Tây không cảm thấy đáng sợ, ngược lại suy nghĩ có chút bay bổng.
Vampire? Đẹp trai quá.
Có răng nanh nữa...
Đột nhiên Lục Văn Tây nghĩ tới Hứa Trần có hai sợi dây chuyền ẩn thân, lẽ nào được làm từ răng Vampire? Vampire bị nhổ răng có phải sẽ chết không? Nếu máu của Hứa Trần rất đặc biệt, vậy có phải Vampire sẽ đặc biệt hứng thú với máu của Hứa Trần?
Đột nhiên Lục Văn Tây nhịn không được rùng mình một cái.
"Lần đầu tiên anh ta tới quốc nội thì tôi đã nhìn chằm chằm anh ta rồi, theo anh ta rất lâu, sợ anh ta hại người nước ta. Đừng thấy anh ta vẫn luôn cười híp mắt, thật ra anh ta rất nguy hiểm, tôi cũng phải chịu thiệt không ít, nhiều lần địch không lại, suýt bị anh ta hút máu." Thiếu niên nói, vẻ mặt khó coi, tựa hồ rất xấu hổ.
"Không sao đâu mà, cậu còn nhỏ, sau này sẽ lợi hại hơn." Lục Văn Tây an ủi.
Nào ngờ, thiếu niên ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tây, ánh mắt trở nên phức tạp: "Tôi... mười chín tuổi rồi."
Lục Văn Tây có hơi sửng sốt, anh cứ tưởng thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi.
Gương mặt baby non nớt, cộng thêm cách ăn mặc cũng giảm độ tuổi xuống.
"Vậy cậu tiếp tục cố gắng?" Lục Văn Tây chỉ có thể nói vậy.
"Ừm, tôi sẽ tiếp tục trông coi anh ta, chờ anh ta xuất ngoại thì coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ."
Lục Văn Tây gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, sau đó đi xem đồng hồ.
Sản phẩm đại diện lần này là đồng hồ, anh là người đại diện châu Á, Adrian là người đại diện quốc tế, cao hơn Lục Văn Tây một cấp bậc. Đừng thấy chi phí cao, thật ra quảng cáo rất dễ quay, giống như một đoạn máy chiếu vậy, từng đoạn ngắn được cắt ghép nối lại thì coi như hoàn thành.
Nội dung công việc chủ yếu ngày hôm nay là đeo đồng hồ, phối hợp với Adrian cùng chụp hình làm ảnh chụp quảng cáo.
Quảng cáo cho nhãn hàng lớn thì không cần làm chuyện mập mờ, có cảm giác như nhân sĩ thành công, không cần có biểu cảm, cứ tỏ ra lạnh lùng, thay vài bộ quần áo, vài phong cách phối hợp với đồng hồ.
Lúc hai người chụp hình, thiếu niên vẫn đứng ở bên cạnh, khoanh tay trước ngực quan sát, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc, giống như người giám sát.
Thật ra cũng khá kỳ quái, thiếu niên có địch ý rõ ràng với Adrian như vậy, kết quả Adrian lại muốn thiếu niên đi theo mình, giống như một vị trợ lý lông bông.
Nhớ tới ánh mắt chán ngán của Adrian, Lục Văn Tây nhịn không được nghĩ ngợi nhiều một phen, thậm chí anh còn cảm thấy Adrian cố ý tới quốc nội quay chụp quảng cáo là vì thiếu niên này. Trước đó vội vàng đi ra ngoài cũng vì tưởng rằng anh là ác linh, sẽ đánh nhau với thiếu niên.
Có chút thú vị.
Sau khi công việc quay chụp hôm nay kết thúc, Lục Văn Tây tẩy trang xong, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì thiếu niên lại tìm tới.
"Cậu có thể đưa phương thức liên lạc của Hứa Trần cho tôi không?" Thiếu niên nghiêm túc hỏi.
"Em ấy không thường xem di động, cậu có thể liên hệ với trợ lý của tôi, tôi đưa phương thức liên lạc của trợ lý cho cậu nha?"
Thiếu niên cũng không ngốc, do dự một hồi mới hỏi: "Sao lại không đưa phương thức liên lạc của anh cho tôi?"
Lúc này, Lục Văn Tây đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở không thân thiện, thậm chí là có phần địch ý, ngẩng đầu lên thì thấy Adrian ở phía sau đi tới, hiển nhiên đã nghe thấy lời thiếu niên vừa nói.
Lục Văn Tây cảm thấy mình thực vô tội, nhưng không thể từ chối yêu cầu của đối phương, bằng không nếu để Hứa Trần biết sẽ cảm thấy anh quá đáng. Anh chỉ có thể gật đầu, thêm bạn tốt trên Wechat với thiếu niên.
"Chờ anh ta đi rồi, tôi sẽ liên hệ với anh!" Thiếu niên rất kích động, mỉm cười tỏa nắng nói với Lục Văn Tây.
Anh ta, ý là chỉ Adrian.
Adrian tao nhã cỡ nào, lúc này bên khóe miệng cũng giật khẽ một cái.
"Được chưa, tôi đi trước đây, chào nhé." Lục Văn Tây tạm biệt bọn họ, sau đó dẫn theo đoàn đội của mình rời đi.
Lên xe, Doãn Hàm Vi nhịn không được hỏi Lục Văn Tây: "Lão đại, cậu bé kia là ai vậy?"
"Bạn của Hứa Trần."
"Ồ, cảm giác đáng yêu thật ấy, có thể giới thiệu với chị Hà, ngoại hình ổn, rất đặc biệt."
Hiện giờ chị Hà đang rảnh rỗi, một người không có chí tiến thủ trong công việc, một người không chịu thua kém lại bị thương không thể làm việc, chị Hà chỉ có thể ở công ty vừa chăm sóc cho Tô Lâm vừa ăn no chờ chết, mỗi tháng cầm tiền lương căn bản. Vì thế dạo gần đây Doãn Hàm Vi vẫn giúp chị Hà lưu ý người mới, lúc này đã nhìn trúng thiếu niên kia.
"Chắc không được đâu." Lục Văn Tây nghĩ tới, dáng vẻ của thiếu niên kia có lẽ không thích hợp với ngành giải trí.
"Ầy, nếu Hứa Trần muốn thì cũng được, rất đẹp trai."
Lục Văn Tây nhếch môi cười không có bao nhiêu ý cười.
Về tới nhà, Lục Văn Tây tiến vào phòng bếp, lấy ra một cái chén rót một chút giấm chua, dự định chờ Hứa Trần về sẽ bắt em ấy uống hết, như vậy mới coi như công bằng.
Anh ghen, Hứa Trần cũng phải ăn giấm.
Kết quả một lát sau, sợ Hứa Trần uống khó chịu nên rót thêm chút nước khoáng vào, còn tự mình hớp thử một ngụm, kết quả bị hương vị kí.ch thích tới nhíu mày, nghĩ một chút lại cho vào chút đường. Lăn lộn một hồi, Lục Văn Tây cảm thấy mình đang làm một chén canh mì lạnh.
Buồn bực trong phòng bếp một hồi, Lục Văn Tây gửi tin cho Doãn Hàm Vi, bảo cậu ta mua nguyên liệu làm mì lạnh.
Doãn Hàm Vi: Lão đại, dạ dày anh không tốt, trời đang lạnh mà còn ăn món này không ổn đâu, với lại mì lạnh cũng khó tiêu.
Lục Văn Tây: Mua đi, cho Hứa Trần ăn.
Doãn Hàm Vi: À, được, em cũng chưa đi xa.
Đợi khoảng bốn mươi phút thì Doãn Hàm Vi mua nguyên liệu về, Lục Văn Tây lên mạng xem hướng dẫn, làm cho Hứa Trần một chén mì lạnh, tự mình nếm thử thì thấy hương vị rất ngon.
Có lẽ anh là đầu bếp thiên tài.
Lúc Hứa Trần trở về thì Lục Văn Tây vừa nếm mì lạnh xong, thấy Lục Văn Tây ở trong bếp, còn làm mì lạnh cho mình thì rất kích động.
Tuy vẫn là biểu cảm lạnh nhạt nhưng ánh mắt tỏa sáng rực rỡ, so với khi nhìn thấy thang máy và Robot quét dọn còn kích động hơn.
"Ăn đi." Lục Văn Tây bất đắc dĩ phất tay bảo Hứa Trần mau ăn, bằng không anh sẽ rót thêm giấm chua.
Thật là... ngay cả ăn giấm mà cũng mềm lòng như vậy, không tốt lắm.
[hết 103]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT