Edit: Múichama

Phiên ngoại

Đây là lần đầu tiên Lâm Đạt đến một nơi ngục giam như thế này.

Cảnh sát dẫn cô đi tới trước mặt một gian phòng giam, trong phòng gian này giam giữ rất nhiều người, bộ dáng tóc tai đại khái là mấy ngày chưa gội qua, muỗi bay ngang qua trên mặt, trên người tràn ngập một mùi vị tanh tưởi.

Ánh mắt Lâm Đạt nhìn hai người ở bên trong này.

Một nam một nữ.

Quần áo người nữ lam lũ, không còn phong quang năm đó, thoi thóp nằm trên đất, tùy ý để đàn ông xung quanh đối với cô táy máy tay chân, ngón tay tựa hồ bị người gặm, ánh mắt trống rỗng, lòng như tro nguội, trong miệng cô không ngừng lẩm bẩm: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi... Tôi sai rồi..."

Cô không nên vì một người đàn ông, hại cha ruột mình, đánh mất chính mình, vì tình yêu làm điều nực cười nhất.

Người nam thì co rút lại ở trong góc, không có bất kỳ tức giận nào, giống như là một cái xác chết di động, một nam nhân đi tới trước mặt y, đá đá y, ánh mắt y nháy một cái, nằm trên mặt đất, nam nhân cởi bỏ quần y, nhổ mấy bãi nước miếng rồi cắm vào.

Gian phòng giam này khác với phòng giam bình thường, nó khác xa với phòng giam bình thường, dường như là một cái địa ngục.

Bên trong giam giữ đều là những người mang đầy rẫy tội lỗi chồng chất, tội giết người, biến thái cưỡng gian, người đi vào, cũng đã chú định bọn họ bị tước đoạt tư cách làm người, trở thành động vật không có lý trí.

Cảnh sát rất ít tới nơi này, hắn không thích loại hình ảnh này, dù cho nhìn rất nhiều lần. Bởi vì quá âm u.

Mặt Lâm Đạt không có cảm xúc nhìn họ, ánh mắt không có nửa phần gợn sóng, nội tâm của cô ngược lại là khoái ý.

Cô mặc một bộ màu đen quần dài, bên ngực trái cài một bông hoa màu đen, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành màu đen, cả người như bị bao trùm trong bóng tối, đây là đồ tang của phương tây khi có người thân mất.

Không biết đứng ở ngoài phòng giam nhìn bao lâu, cô nhẹ giọng nói: "Như ngài nhìn thấy, bọn họ đã bị được trừng phạt, sự trừng phạt này giống như địa ngục của ma vương, họ sẽ không bao giờ có ngày thăng thiên, Thượng Đế sẽ không khoan dung tội ác của bọn họ."

Bên tai truyền đến một tiếng khàn khàn cám ơn cô, ngay sau đó là một tiếng nổ ầm lên.

Lâm Đạt nhắm mắt lại che khuất đi con ngươi, ở trong viền mắt có nước mắt chảy ra, "Hẹn gặp lại, Tô Thừa."

Cô quay người rời đi, không nhìn đến nam nữ trong phòng giam nữa, bên ngoài ngục giam đang có mưa phùn kéo dài, cô cự tuyệt ý tốt của cảnh sát, một thân một mình đi trong mưa, thời điểm đi ngang qua một cái thùng rác, đem cài ngực cởi xuống để ở trong lòng bàn tay liếc mắt nhìn, sau một lúc ném đi, ném vào trong thùng rác.

Nước mưa làm ướt người cô, trên đường tràn ngập sương mù mỏng, bóng người của cô dần dần biến mất ở bên trong đám người tới lui, "It 's time to say goodbye to China." (Đã đến lúc nói lời tạm biệt đến đất nước Trung Quốc này rồi.)

Ngày hôm sau, với tư cách là thư ký của Tô Thừa, Lâm Đạt lấy ra một phần ghi âm cùng hợp đồng làm chứng cứ, đem tất cả tài sản của Tô Thừa quyên góp cho dự án Hy vọng tình yêu, mua vé máy bay quay về nước Mỹ.

Nghe đâu, lúc cô về nước, cái gì cũng không mang, chỉ có mang theo một bức tranh, bức tranh này cả đời cô treo ở trong phòng khách, cho đến chết đi, bức tranh này cũng theo cô hỏa táng.

"Tôi và Tô Thừa tiên sinh đều lựa chọn giống nhau, hắn hủy diệt toàn bộ, mà tôi vì không chịu được đem bức tranh này lưu giữ đến bây giờ, hiện tại, tôi phải đi... Liền rốt cuộc không còn lý do nào để lưu lại bức tranh này nữa..."

Kết thúc thế giới thứ nhất

Tác giả có lời muốn nói:

Phù... Sửa xong thế giới Tô Hà...

Ha ha...

Kế tiếp là thế giới nhân ngư nè ——

Sau đó còn có thế giới Vệ Thanh Hà nè ——

Tiếp nữa còn có thế giới Phù Sinh nè ——

- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play