Edit: Múichama
Cố Bạch Tức trầm luân trong khoái cảm, bỗng nhiên cửa bị đá văng ra, y hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.
Tôn Thanh Thanh đứng ở ngoài cửa lệ rơi đầy mặt nhìn y, thét to: "Cố Bạch Tức!"
Cố Bạch Tức quay đầu nhìn lại, sắc mặt tái nhợt, "Thanh Thanh!"
Y vội vã rút ra, đẩy thiếu niên từ trên ghế sa lông xuống, nhanh chóng mặc quần vào, Tôn Thanh Thanh đem túi mình cầm theo hướng y mạnh mẽ đập một cái, rồi chạy ra ngoài.
"Thanh Thanh! Thanh Thanh! Em nghe anh giải thích!" Cố Bạch Tức mặc quần áo lên vào đuổi theo người, bị cha của Tôn Thanh Thanh là Tôn Thiếu Hoa ngăn cản, Tôn Thiếu Hoa giơ tay cho y một cái tát, Cố Bạch Tức bị một tát này đến đầu váng mắt hoa, nghe thấy Tôn Thiếu Hoa lạnh lùng nói: "Sau này đừng tới tìm con gái tôi nữa, như loại người như cậu, căn bản không xứng với Thanh Thanh!"
Đây là lần đầu tiên Cố Bạch Tức nhìn thấy cha của Tôn Thanh Thanh, Tôn Thiếu Hoa, nam nhân này quyền cao chức trọng, dáng dấp khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, có một cái bụng bia, chân tóc gọn gàng chỉnh tề, sống mũi cao, xương gò má bằng phẳng đầy mạnh mẽ, quai hàm đầy đủ, cặp mắt kia như là con rắn, nhìn người khác khiến họ cảm thấy lạnh băng.
Bên người nam nhân có một vài vệ sĩ.
Cố Bạch Tức bụm mặt, một cái tát của Tôn Thiếu Hoa này, đánh tới tôn nghiêm, tiền đồ, tương lai của y.
Cố Bạch Tức biết rõ, nam nhân hôm nay nhìn thấy tình cảnh này, sau này cũng sẽ không bao giờ đáp ứng cho y quen Tôn Thanh Thanh nữa.
Tôn Thiếu Hoa đi rồi, thiếu niên run rẩy từ trên mặt đất đứng lên, Cố Bạch Tức nghiêng đầu nhìn lại, cậu run một cái, chuẩn bị lui về phía sau, một lúc sau, liền bị Cố Bạch Tức cầm lên bình rượu từ trên bàn, mạnh mẽ đập về phía đầu của cậu.
Oành!
Máu tươi chảy khắp nơi, khi cảnh sát đến bắt Cố Bạch Tức đi, Cố Bạch Tức hoàn hồn giãy dụa.
Không nên như thế này, y rõ ràng có năng lực, nếu cho y cơ hội, y nhất định sẽ trở thành một người như Tô Thừa vậy, tại sao lại như vậy?
Không đúng, không đúng, không đúng! Không nên phát triển như vậy! Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào!
Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào, đại khái đến chết Cố Bạch Tức vẫn không biết.
Cùng lúc đó, bên tai Tần Tư vang lên một tiếng, "Chúc mừng kí chủ, số mệnh của nam chính Cố Bạch Tức hủy hoại, số mệnh nữ của chính hạ xuống 71!" .
Kiếm Hiệp HayTay cậu đang vẽ tranh nhất thời lệch đi, nhìn một vệt màu trên bức tranh đó, thở dài, đem giấy vẽ từ trên bàn vẽ lấy xuống xé nhỏ rồi ném vào trong thùng rác, một lần nữa lật một tờ giấy vẽ kẹp ở trên bàn vẽ, đứng dậy đi vào phòng rửa tay rửa sạch vết màu.
Quả nhiên Tô Thừa vẫn là động thủ.
Như vậy, tiếp theo chính là Tôn Thanh Thanh...
Tôn Thanh Thanh không nghĩ tới chàng trai mình yêu tha thiết lại là Gay, nghĩ đến chính mình đã từng cùng y hôn môi, kinh tởm buồn nôn.
Sau đó cô trở về nhà mình, liền vọt vào mở cửa phòng vệ sinh ra nằm nhoài trên bồn rửa tay không ngừng nôn khan, nước mắt vẫn tuôn rơi, "Cố Bạch Tức! Anh là đồ lừa gạt! Anh là tên xấu xa!"
Tôn Thiếu Hoa đi theo vào, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: "Con cũng nhìn thấy rõ y là hạng người gì, Thanh Thanh, nếu như không phải Tô tổng nói cho cha biết là con ở thủ đô nói chuyện yêu đương, đối phương không đáng tin cậy như vậy thì cha cũng sẽ không đến đây, con nhìn lại một chút ánh mắt nhìn người của con như thế nào? Cha giới thiệu cho con mấy người cậu trai tốt thì con không muốn, con lại để ý một tên Gay! Con hoàn toàn không nghe lời cha! Bây giờ con thấy rõ chưa?!"
Tôn Thanh Thanh mãnh liệt quay đầu lại, đôi mắt trợn trừng lên, trong ánh mắt tràn ngập căm hận cùng sợ hãi nói: "Tô Thừa?!"
Tôn Thiếu Hoa lấy điếu thuốc từ trong bao ra châm lửa bỏ vào trong miệng hút một hơi, lấy ra gật đầu, "Tô tổng nếu vì con chịu chú ý này đó, chắc chắn cũng là đối với con như vậy có chút ý tứ, Thanh Thanh à, con phải hiểu rõ một chút, sắp phải bầu cử thị trưởng mới rồi, có thể cha cũng không còn ngồi vững chiếc ghế này nữa, còn phụ thuộc vào con có thể tìm được một người tốt hay không."
Tôn Thanh Thanh cười ha ha, đôi mắt đỏ lên, "Nếu không phải do Tô Thừa! Con làm sao sẽ nhìn thấy tình cảnh đó? Nếu không có nhìn thấy tình cảnh đó, con và Bạch Tức sẽ rất tốt! Cha bảo con đến gần hắn? Làm hắn vui lòng?"
Tôn Thiếu Hoa cả giận: "Con đây là có ý gì!"
Tôn Thanh Thanh đẩy ông ra chạy ra ngoài.
Ngón tay Tôn Thiếu Hoa cầm điếu thuốc run rẩy, ông đem điếu thuốc ném dưới đất mạnh mẽ giẫm lên, "Sớm muộn cũng hại chết ta!"
Ông nghe đến trên lầu truyền tới tiếng vang đóng cửa, viền mắt ướt một chút.
Cố Bạch Tức hại người vào trại giam, qua mấy ngày sau, Tôn Thanh Thanh đi đến nhà Cố Bạch Tức.
Cô lục tung khắp nhà, tìm ra nhật ký của Cố Bạch Tức, ngồi ở trên giường lật xem.
Trong nhật ký viết Cố Bạch Tức đối với cô chán ghét, y chỉ là vì không để cho người khác suy đoán lung tung, mới thuận thế đáp ứng giao du với cô.
Tôn Thanh Thanh vừa đọc vừa khóc, mãi đến tận lật tới trang sau, tân sinh viên nhập học ngày ấy, Cố Bạch Tức nói, y đối Tô Hà nhất kiến chung tình, y nghĩ chờ mình có thể ngang hàng với Tô Thừa, có thể thoát khỏi cô, là có thể đoạt lại Tô Hà, cưng chìu cậu, yêu cậu, hôn hai má cậu, đem cậu đặt ở dưới thân, cả đời đều không buông ra.
Tôn Thanh Thanh điên loạn khóc lớn, đem nhật ký xé thành mảnh, ném xuống đất dùng sức giẫm, 'Chết đi! Chết đi! Tô Hà! Mày chết đi cho tao!'
Nội tâm đố kỵ nhấn chìm cô, Tôn Thanh Thanh đi đến nhà bếp lấy dầu đổ lên trên quyển nhật ký, từ trong túi lấy ra bật lửa nhen lửa lên, thả xuống.
Cô co quắp ngồi dưới đất, cười đến dữ tợn.
Ngày thứ hai Tần Tư đi học, trước khi xuống xe Tô Thừa hôn một cái lên trán của cậu, "Buổi chiều anh tới đón em."
Tần Tư nói dạ.
Tô Thừa thỏa mãn thả người xuống xe, lưu luyến nhìn một phút chốc, lái xe đi đến công ty.
Vào lúc này chính là thời điểm học sinh nhiều nhất, học sinh ở ký túc xá, học ngoại trú đều có mặt, thời điểm Tần Tư đi ngang qua đài phun nước, chạm mặt Tôn Thanh Thanh, cô tóc tai bù xù, gương mặt tái nhợt, ngồi ở trên thành bể đài phun nước, nhìn thấy Tần Tư, "Tô Hà, em lại đây một chút."
Tần Tư: "Hả?"
Cậu tiến đến đi tới gần bên người Tôn Thanh Thanh, Tôn Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, lộ ra một cái nụ cười thật to, cô nhấc ống tay áo lên, trong tay áo cất giấu một cây chủy thủ, gọn gàng nhanh chóng □□ vào người Tần Tư.
Tần Tư nháy mắt một cái, cúi đầu nhìn, huyết dịch từ trong ngực chảy ra, Tôn Thanh Thanh ngửa đầu nở nụ cười, xung quanh vang lên một tiếng thét chói tai.
"Giết người rồi!"
Tần Tư nghĩ, ngày hôm nay nắng đẹp, cậu chuẩn bị buổi chiều cùng Tô Thừa đi tiệm cà phê uống một chén trà chiều, sau đó hai người đi xem tàu Titanic, cuối cùng về nhà, ôn nhu tiến hành vận động trên giường một hồi.
Cậu ngã xuống như vậy rất khó nhìn đi...
Trước mắt Tần Tư có điểm mơ hồ, bên tai nổ vang ầm ầm, quá đau, đau đến mức cảm thấy lạnh quá, cậu miễn cưỡng chống đỡ trên bể đài phun nước, giọt nước bắn vào người cậu, Tôn Thanh Thanh rút dao găm ra lần thứ hai đâm vào, so với cái trước còn sâu hơn, thân thể Tần Tư lệch đi, xụi lơ xuống.
Cậu dựa vào bể phun nước trên đài, đôi mắt chậm rãi khép lại, máu nhuộm đỏ áo sơmi màu trắng, hai má cùng đôi môi chậm rãi mất đi huyết sắc.
Tô Thừa bên kia vừa mới rẽ đầu xe, nhìn thấy đống sách Tần Tư quên mang để ở ghế phụ, lắc đầu nói: "Sơ suất quá."
Hắn quay đầu xe quay trở lại, lúc ngừng xe lại nhìn thấy bên trong loạn tung lên, trong lòng hồi hộp.
"Giết người rồi!"
"Có người giết người rồi!"
"Mau gọi 120 đi!"
"Nhanh đi gọi hiệu trưởng!! Nhanh đi!!!"
Quá nhiều người, hắn không nhìn thấy Tần Tư, cầm sách xâm nhập vào đoàn người, "Vui lòng nhường qua một chút!"
Ánh mắt nhìn khắp bốn phía, cũng không thấy cái bóng của thiếu niên, hắn đẩy đoàn người ra, lảo đảo một cái, chen vào tận cùng bên trong, ánh mắt lập tức nhìn về phía bể phun nước trên đài, đầu óc một mảnh trống không, đồng tử kịch liệt co rút lại, sự sợ hãi cường liệt cùng tuyệt vọng chặt chẽ quấn vòng quanh tâm hắn, hắn thiếu điều không thở nổi, yết hầu giật giật, phảng phất như là mất tiếng, cái gì cũng đều không nói ra được.
Sách rơi trên mặt đất, hắn bận chạy lên, duỗi hai tay ra, run rẩy muốn ôm thiếu niên nhưng không dám, cuối cùng đột nhiên ôm lấy cậu, tay hắn ngừng lại chỗ bên cạnh trái tim của thiếu niên bị dao găm cắm vào, nơi đó máu vẫn còn chảy, hắn muốn che lại, nhưng sợ thiếu niên đau, không thể làm gì khác hơn là thanh âm khàn khàn nói: "Mau cứu em ấy..."
Như là sắp chết lặng, "Mau cứu em ấy..."
Hắn vùi đầu vào hõm cổ của thiếu niên, "Mau cứu em ấy —— mau cứu em ấy ——!"
"Tiểu Hà ơi —— Tiểu Hà của tôi —— các người mau tới cứu em ấy đi!"
Xung quanh huyên náo bởi tiếng thét chói tai, xa xa là tiếng còi cảnh sát, tiếng bước chân hỗn loạn...
Tô Thừa ôm thân thể lặng băng của thiếu niên, bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ, giấc ngủ này, không muốn bao giờ tỉnh lại nữa...
Hết thế giới thứ nhất.