Hứa Niệm An choáng váng, cô không ngờ rằng Mục Duyên Đình sẽ nói điều này với cô.
Nhưng.
Cô thực sự xứng đáng có những gì tốt nhất trên thế giới này sao?
Hứa Niệm An cười tự giễu, từ nhỏ cô đã bị chế giễu cùng xem thường, tựa hồ lúc này, đều cùng nhau ào tới.
Từ khi cô có nhận thức, cô đã bị chỉ sau lưng và nói rằng cô là một đứa con hoang.
Để giúp cô có một cuộc sống tốt hơn và thoát khỏi tiếng là đứa con hoang, mẹ cô đã không màng tôn nghiêm của mình, mà bản xác định quan hệ cha con đưa tới của nhà họ Viên.
Đã từng là đại tiểu thư của Hứa gia cao cao tại thượng, hiện tại lại bị những kẻ đê tiện đó chà đạp dưới chân như bùn lầy.
Nhưng dù vậy, Viên gia cũng không có ý định buông tha họ, vào sinh nhật lần thứ mười lăm của cô, Viên Đông đã đưa cô đến bên giường của một người đàn ông năm mươi tuổi bụng phệ.
Mẹ của cô ấy đã vô tình rơi xuống cầu thang để cứu cô và trở thành người thực vật.
Nếu Quý Khánh Sơn không đưa cô trở lại Quý gia vì lòng tốt trong quá khứ ông ngoại cô đã từng giúp đỡ, cô e rằng cô sẽ không biết mình đã bị những người đó hãm hại sa đọa thành bộ dạng gì.
Nhưng cho dù đến Quý gia, cô cũng không thích Triệu Dung, thậm chí Quý Thừa Ngọc cũng vì di chúc mới lấy cô, sau khi cưới cô, anh ta hận cô và chán ghét cô đến tận xương tủy.
Vì vậy, cô ấy thực sự xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế giới sao?
Mục Duyên Đình dường như cảm nhận được cô đang nghĩ gì, đôi mắt lạnh lùng của anh hiện lên vẻ quan tâm lo lắng, anh hỏi, “Sao vậy?”
Hứa Niệm An lắc đầu, cảm thấy có chút phiền muộn, “Không có gì.”
Mục Duyên Đình buông cô ra, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, giọng thờ ơ, "Nếu em thích làm việc, vậy đến B&K đi, em đã từng làm qua ở đó, đối với nơi đó tình huống và nhân sự đều quen thuộc, vừa vặn, tôi cũng cần một người quản lý, em đến đó rất là thích hợp."
Hứa Niệm An lại sửng sốt, nhìn nghiêng nhìn anh, không khỏi nghĩ, anh đây là quan tâm chính mình sao? Nên mới muốn giúp đỡ cô?
Chính là Hứa Niệm An suy nghĩ một lúc, và lắc đầu, “Thực tế, tôi muốn đi nhiều hơn là Thạch Ngọc Tường.”
Năm đó Hứa lão gia tử đơn độc một mình đến đế đô, dựa vào tay nghề tổ truyền ở đế đô mà phát triển sự nghiệp.
Hứa lão gia tử làm giàu từ ngọc thạch, đặt tên cho cửa hàng đầu tiên là “Thạch Ngọc Tường”.
Sau đó, nó đã phát triển không ngừng, ở đế đô liền mở them mấy cửa hàng nữa, từ đó "Thạch Ngọc Tường" trở thành xưởng chế tác trang sức ngọc bích nổi tiếng nhất ở đế đô.
Sau này, "Thạch Ngọc Tường" không còn dừng lại ở trang sức ngọc bích, và dần tiến vào ngành trang sức hàng đầu thế giới.
"Thạch Ngọc Tường" do Hứa lão gia tử một tay tạo ra và phát triển đến đỉnh cao, cuối cùng bị Viên Đông đã dùng thủ đoạn ti tiện chiếm làm của riêng, tuy nhiên cũng không có sửa lại tên bảng hiệu.
Nhưng dù bảng hiệu còn đó, thì sự phát triển của "Thạch Ngọc Tường" trong hai thập kỷ qua đã giảm sút, hoặc nói là nó đang sống trên vòng nguyệt quế của mình.
Thậm chí hơn mười năm trước, nó đã Quý thị mới xuất hiện vượt qua và đè ép.
Hứa Niệm An tiếp tục, "Mặc dù Thạch Ngọc Tường không còn như trước, nhưng đó là nỗ lực chăm chỉ của cả cuộc đời ông ngoại tôi.
Mặc dù mẹ tôi không thể lấy lại nó trong suốt cuộc đời của mình, nhưng tôi biết rằng bà không muốn tâm huyết cả đời của ông nằm trong tay họ Viên."
Mục Duyên Đình hỏi, "Có cần tôi giúp không?"
"Thạch Ngọc Tường" không còn như xưa.
Mặc dù Viên Đông giỏi âm mưu quỷ kế, nhưng ông ta lại là một kẻ ngu ngốc trong trong phương diện quản lý, bị cưỡng bức, "Thạch Ngọc Tường" trượt khỏi đỉnh cao trong 20 năm qua nhờ công của ông ta.
Nếu Hứa Niệm An thực sự muốn, anh có thể lấy nó cho cô.
Hứa Niệm An bất ngờ từ chối, "Không cần."
Nụ cười của cô có chút tinh quái, "Đừng quên, trong tay tôi có di chúc của ông ngoại."
Mặc dù di chúc đó chỉ là một bản sao.
Mục Duyên Đình gật đầu, “Có phải lần trước em lấy nó để lừa Viên Đông năm triệu nhân dân tệ trong đám cưới của Viên Thi Nhu không?”
Nghĩ đến đây, Hứa Niệm An cảm thấy tâm tình sảng khoái hơn, “Đúng nha.”
Mục Duyên Đình giọng nói nhàn nhạt, "Không phải em nói Viên Đông muốn có di chúc phải đổi bằng 100 triệu sao? Tại sao giờ lại muốn lấy di chúc đó tiến vào thạch Ngọc Tường?"
Hứa Niệm An ngượng ngùng lè lưỡi, đành phải nói thật, "Tôi lần đó chỉ muốn đến đám cưới của Viên Thi Nhu và Quý Thừa Ngọc để làm cho bọn họ khó chịu.
Thực tế, di chúc chính hoàn toàn không nằm trong tay tôi, và nếu tôi không nhầm, trận hỏa hoạn khi còn tôi nhỏ là do vợ chồng Viên Đông cho rằng bản di chúc chính ở trên người mẹ tôi, cho nên mới muốn phóng hỏa thiêu hủy di chúc, nhưng là năm đó mẹ tôi cũng không có thấy quá di chúc, thậm chí giống như ngay từ đầu cũng không biết di chúc tồn tại, nói cách khác, phần di chúc này cũng không ở trên người mẹ tôi.”
Đôi mắt xinh đẹp của Mục Duyên Đình hơi nheo lại, giọng nói có chút lãnh đạm, “Chuyện này có chút kỳ quái.”
Hứa Niệm An nhìn Mục Duyên Đình, cẩn thận nói, “Vì vậy, tôi muốn nhờ Mục tiên sinh giúp đỡ.”
Mục Duyên Đình đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, “Muốn tôi giúp em tìm xem di chúc của Hứa lão gia ở đâu đúng không?”
Hứa Niệm An mỉm cười, “Mục tiên sinh thật là thông minh.”
Đôi mắt Mục Duyên Đình trầm xuống, thân trên hơi nghiêng, vươn tay nhéo cằm Hứa Niệm An, âm thanh lạnh lùng hỏi, “Tại sao tôi phải giúp em?”
Hứa Niệm An trong lòng than thở: Không phải anh vừa hỏi tôi có cần giúp gì không sao?
Nhưng với những lời này, Hứa Niệm An không bao giờ dám trực tiếp chất vấn anh ta.
Cô cười gượng hai tiếng.
Không có biện pháp, ở trước mặt nam nhân khí thế cường đại này, dù người có tự tin, đều sẽ lúng túng trong giây lát.
"Mục tiên sinh như thế nào mới sẵn lòng giúp đỡ?"
Mục Duyên Đình bóp cằm cô, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tiến đến, lạnh giọng nói, “Trả lời tôi một câu hỏi, nói, em có phải là nữ nhân của tôi không?”
Hứa Niệm An: Tại sao còn đang loay hoay với câu hỏi này?
Mục Duyên Đình nhíu mày, sức lực trong tay lại tăng lên một chút, “Nói.”
Hứa Niệm An bị hắn nhéo nhéo, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cô cũng cắn môi gật đầu.
Mục Duyên Đình không chịu buông tha cho cô, đôi môi gợi cảm của anh gần như chạm vào cô, mũi hai người kề sát vào nhau, và hơi thở ấm áp của anh phun lên môi Hứa Niệm An.
Mục Duyên Đình âm thanh cực kỳ bá đạo, hung hăng ra lệnh, “Nói ra.”
Hứa Niệm An có chút xấu hổ nhìn Cao Dương đang chăm chú lái xe trước mặt.
Người đàn ông này, không thể nghĩ đến cảm xúc của người khác sao?
Cao Dương dường như cảm nhận được ánh mắt của Hứa Niệm An, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, sau đó vui lòng nhấn công tắc, và rào cản trong xe từ từ tăng lên.
Một lớp chắn mỏng chia cỗ xe thành hai thế giới.
Hứa Niệm An cảm thấy toàn bộ trong xe đều là cảm giác ái muội, không cần nghĩ cũng biết, mặt cô đỏ như thế nào.
Cô xấu hổ cúi đầu.
Mục Duyên Đình không cho phép cô từ chối, bá đạo ép cô nhìn thẳng vào mình, khàn giọng nói, “Muốn tôi chứng minh cho em xem bây giờ sao?”
Hứa Niệm An kinh ngạc, “Anh, anh, anh làm sao chứng minh?”
Bây giờ có dì cả che chở cho cô, Mục Duyên Đình sẽ không biến thái như vậy chứ?
Như thấy được cô đang suy nghĩ gì, Mục Duyên Đình chế nhạo, “Nữ nhân ngu ngốc, em nghĩ rằng chỉ có một cách để chứng minh em là người phụ nữ của tôi?”
Hứa Niệm An sửng sốt, cô vẫn đánh giá thấp các phương pháp tra tấn biến thái của Mục Duyên Đình.
Hứa Niệm An quyết định không giãy giụa và nhắm mắt lại, giống như mặc niệm, “Tôi là người phụ nữ của Mục tiên sinh.”
“Là Mục Duyên Đình.” Anh lạnh lùng sửa lại cho cô.
Hứa Niệm An gật đầu, "Là Mục Duyên Đình."
“Mục Duyên Đình cái gì?"
"Là người phụ nữ của Mục Duyên Đình."
"Người phụ nữ của Mục Duyên Đình là ai?"
"Tôi."
"Tôi là ai?"
Hứa Niệm An thực sự muốn người đàn ông trước mặt này nổ tại chỗ.
Cô mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn mình cười, đôi mắt đen sâu thẳm, trầm mặc như có thể hút người ta vào.
Đột nhiên, Hứa Niệm An cảm thấy tim mình đập loạn xạ, cô lẩm bẩm, “Mục tiên sinh ...!”
“Gọi tôi là Mục Duyên Đình.” Anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi hồng của Hứa Niệm An, đem ba chữ kia nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn của anh rất nhẹ, giống như hôn một bảo vật quý hiếm, cẩn thận mà lưu luyến.
Hứa Niệm An đẩy lùi hai lần, nhưng cơ thể của Mục Duyên Đình chắc như thép, anh nhốt Hứa Niệm An trong vòng tay mình, ánh mắt si mê.
"Có người ..." Hứa Niệm An chậm rãi thở ra hai chữ.
“Đã bị chặn rồi, Cao Dương không nhìn thấy.” Mục Duyên Đình nói, cúi đầu hôn lên môi cô một lần nữa.
Hứa Niệm An gần như bị nụ hôn của anh làm cho ngạt thở, cô liếc nhìn ra ngoài xe.
Bên ngoài người qua lại như nước chảy, làm mặt cô đỏ lên thêm vài phần.
Mặc dù biết người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe nhưng Hứa Niệm An vẫn có chút ngại ngùng, cô giơ nắm tay quạt nhỏ đập mạnh vài cái vào vai Mục Duyên Đình, thở hổn hển, “Đến Tinh Vũ truyền thông rồi, tôi muốn xuống xe."
Cao Dương này cũng thật là, đều đã đến nơi, cũng không biết nhắc nhở cô một tiếng, cư nhiên trơ mắt nhìn Mục Duyên Đình động tay chân.
Mục Duyên Đình buông cô ra, nhìn gò má ửng hồng của cô, trầm thấp cười.
Hứa Ngọc An hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Sau khi sửa sang lại quần áo nhăn nhúm trên người, cô mở cửa xuống xe.
Trước khi một chân bước ra, giọng nói chậm rãi của Mục Duyên Đình vang lên từ phía sau, “Chờ một chút.”
Hứa Niệm An quay lại, nghi ngờ nhìn anh.
“Em đi ra ngoài như thế này, là để người khác thưởng thức dáng vẻ của mình sao?”
Hứa Niệm An kinh ngạc, nhanh chóng đóng cửa xe lại, lấy trong túi ra chiếc gương nhỏ.
Người phụ nữ trong gương có khuôn mặt trái đào, môi đỏ mọng, duyên dáng e lệ, rõ ràng là biểu hiện của việc vừa mới động tình.
Bộ dạng này nếu để người ta thấy được, thì cô cũng không cần sống nữa, chỉ cần tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào.
Xấu hổ quá là xấu hổ.
"Bốp" một tiếng, đóng gương lại, Hứa Niệm An nhìn nghiêng về phía kẻ chủ mưu.
Người bên kia lười biếng dựa vào trên ghế ngồi, nhất thời nhìn về phía nàng, hai mắt híp lại.
Hứa Niệm An: Thật tức giận.
……
Đối với đơn xin từ chức của Hứa Niệm An, bộ phận nhân sự của Tinh Vũ truyền thông chỉ nói rằng cần phải báo cáo với giám đốc.
Hứa Niệm An đợi một lúc ở vị trí của cô, không lâu sau có người đến bảo cô đến văn phòng tổng giám đốc.
Khi cô đến văn phòng tổng giám đốc, người bên kia ân cần mời Hứa Niệm An ngồi xuống, hỏi cô có bất mãn với công ty không.
Mặc dù Hứa Niệm An được giới thiệu bởi Khương Sơ Tình.
Nhưng tổng giám đốc của Tinh Vũ truyền thông lại chú ý đến Mục Duyên Đình và Quý Thừa Ngọc sau lưng cô nhiều hơn.
Màn kịch hai người đàn ông tranh nhau một người phụ nữ không phải là ít trong vòng luẩn quẩn của họ, nhưng lạ là hai người đàn ông này.
Một là ông hoàng của đế đô và một là ngôi sao đang lên.
Nhưng Hứa Niệm An kiên quyết, bên kia không thể ép buộc cô ở lại.
Ngay sau đó, Hứa Niệm An đã hoàn thành các thủ tục từ chức và mang đồ đạc của mình ra khỏi tòa nhà của Tinh Vũ truyền thông.
Khi cô chuẩn bị bắt taxi trở về căn hộ của Khương Sơ Tình, điện thoại trong túi xách của cô đổ chuông.
Là một số lạ.
Hứa Niệm An do dự một lúc, nhưng vẫn bắt lên.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia tự báo, "Xin chào, có phải Hứa tiểu thư không? Tôi là Cố Giao Giao, cô có thời gian uống một tách cà phê với nhau không?"
Hứa Niệm An ngây ra một lúc, cô không ngờ Cố Giao Giao lại gọi cho mình.
Dù cả hai đã gặp nhau vài lần trước đó nhưng đều gặp nhau giữa đám đông và thậm chí không nói một lời.
Vì vậy, Cố Giao Giao gọi cho cô, điều này thực sự khiến cô ngạc nhiên.
Hơn nữa, vì Mục Duyên Đình đã giải thích rõ ràng với cô, nên họ dường như không có nhiều điều để nói, phải không?
Hứa Niệm An từ chối mà không hề suy nghĩ, “Xin chào Cố tiểu thư, tôi là Hứa Niệm An.
Tôi rất vui được gặp cô, bất quá uống cà phê thì không được, tôi có việc phải làm.”
Điều quan trọng nhất là họ không quen nhau.
Không cần nghĩ cũng biết Cố Giao Giao mời cô uống cà phê là vì cái gì.
Vì cô đã chọn tin tưởng vào Mục Duyên Đình, cô không nên gặp riêng người phụ nữ này nữa.
Nhưng Cố Giao Giao dường như không có ý định bỏ cuộc một cách đơn giản như vậy, giọng điệu khiêu khích của cô ấy vang lên trong micro, “Tại sao Hứa tiểu thư lại từ chối người ở cách xa vạn dặm như thế? Chỉ là một tách cà phê và một cuộc trò chuyện, cô sợ cái gì? Vẫn là Hứa tiểu thư nghĩ có phải chính mình đã làm điều gì đáng xấu hổ, nắm giữ cái không thuộc về mình, và sợ nhìn thấy tôi không?”
Khuôn mặt Hứa Niệm An chợt trầm xuống, “Cố tiểu thư, xin hãy nói chuyện lịch sự.”
“A...!” Cố Giao Giao chế nhạo, “Vậy bây giờ Hứa tiểu thư có thời gian không?”
Hai người hẹn nhau ở quán Starbucks đối diện Tinh Vũ truyền thông.
Có lẽ là vì đã chuẩn bị, Hứa Niệm An vừa tìm một chỗ ngồi xuống, Cố Giao Giao đã xách túi bước tới.
Cô ta đứng ở cửa, từ xa nhìn về hướng của Hứa Niệm An, và đi về phía cô với đôi lông mày hơi nhướng lên.
Vốn dĩ cô ta cho rằng một người phụ nữ có thân phận như Hứa Niệm An sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho cô ta, cô chỉ là đồ chơi để Tứ gia chơi đùa khi nhàn rỗi, nhưng không ngờ rằng Tứ gia thực sự sẽ giúp đỡ hết lần này đến lần khác.
Ngay cả trong đám cưới của Quý Thừa Ngọc và Viên Thi Nhu, để cho cô ấy thể diện, đã công khai nói rằng cô ấy là hôn thê của anh ấy.
Cô ta cũng bị gia đình chê cười trong thời gian dài.
Cô thân là Cố gia đại tiểu thư, lại bại dưới một người đã có chồng, quả nhiên con gái tư sinh không thể lên sân khấu.
Cố Giao Giao liếc nhìn khuôn mặt an tĩnh của Hứa Niệm An, và nắm chặt bàn tay một cách vô thức.
Hứa Niệm An nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lịch sự với Cố Giao Giao, “Cố tiểu thư, mời ngồi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Giao Giao nhìn Hứa Niệm An gần như vậy.
Ngày mua thu ánh nắng ấm áp, Hứa Niệm An ngồi tại vị trí cửa sổ, trên cửa sổ sau lưng nàng đặt vài tấm mâm ngọc lộ, sáng rực dưới ánh mặt trời.
Nhưng nữ nhân trước mặt so với mấy tấm mâm ngọc lộ, cô dịu dàng và tinh tế hơn.
Cố Giao Giao ngẩn ngơ, cô cảm thấy Hứa Niệm An trông rất quen, không phải vì những lần gặp trước, mà vì hình như họ đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Nhưng họ gặp nhau khi nào?
Cố Giao Giao không thể nhớ ra.
Cố Giao Giao ngồi xuống ghế đối diện với Hứa Niệm An, và làm tư thế của một chính cung, “Hứa tiểu thư, cô nên biết tại sao tôi lại tìm cô?”
Tất nhiên Hứa Niệm An biết, nhưng cô ấy nói, “Xin lỗi, tôi không biết."
Cố Giao Giao: .......!
Cô ta không ngờ gặp phải người khó chơi, nếu như có thể nịnh bợ trước mặt Tứ gia, thì thủ đoạn phải như thế nào?"
Cố Giao Giao sắc mặt trầm xuống, “Tôi hy vọng Hứa tiểu thư có thể nhận ra thân phận của cô.”
Hứa Niệm An cúi đầu, mày mò với điện thoại di động dưới bàn.
Cố Giao Giao, “Hứa tiểu thư, mặc dù cô đã được rời xa Viên gia khi cô còn nhỏ, nhưng làm người lịch sự cơ bản nhất cũng phải có đi? Hiện tại tôi đang nói chuyện với cô, đây có phải là thái độ của cô cùng tôi nói chuyện sao."
Hứa Niệm An mân mê xong với điện thoại của mình, đặt ngược điện thoại xuống bàn, cười hỏi cô ta, “Cô không phải là dì hay trưởng bối của tôi, tôi có cần phải cung kính lễ phép với cô không?”
“Cô!” Cố Giao Giao tức giận, cô thiếu chút nữa là từ ghế đứng thẳng, “Cô dám mắng tôi là lão?”
Hứa Niệm An cười, “Đây chính là cô tự mình nói, tôi không có nói cái gì, còn có, cô tìm tôi rốt cuộc là nói chuyện gì, nếu cô tới để giảng giải cho tôi về vấn đề thái độ, vậy tôi không có thời gian để đi cùng cô nói chuyện."
Hứa Niệm An làm bộ muốn rời đi.
Cố Giao Giao nhanh chóng ngăn cô lại, “Chờ một chút.”
Cô ta do dự, cũng không muốn nói quá rõ ràng, dù sao thì Mục Duyên Đình cũng chưa từng bày tỏ ý định kết hôn hay muốn cùng cô phát triển, ban đầu cô chỉ muốn nói mơ hồ, để Hứa Niệm An biết khó mà rút lui, nhưng ai biết được, người phụ nữ này dầu muối đều không ăn.
Cố Giao Giao đành phải làm rõ ràng mọi chuyện, "Hứa Niệm An, hôm nay tôi tới đây để nói với cô, sau này cô hãy tránh xa Tứ gia ra, cô là thứ gì trong lòng cô tự biết? Quý Thừa Ngọc không muốn cô nữa, cô lại tìm đến Tứ gia, cô không nghĩ rằng Tứ gia dễ dàng trở thành anh hùng cứu giúp cô chứ?”
Cố Giao Giao nói với một lời chế nhạo, “Cô cũng phải xem chính mình là cái mặt hang gì.”
Hứa Niệm An không tức giận, mà lạnh lùng hỏi cô ấy, “Cô dùng thân phận gì để tới yêu cầu tôi tránh xa Mục Duyên Đình?”
Cố Giao Giao sửng sốt, không nghĩ tới Hứa Niệm An sẽ chất vấn cô.
Cô ta có chút chột dạ, "Đương nhiên là vị hôn thê của Tứ gia.
Nhà họ Mục định liên hôn với nhà họ Cố, còn tôi là con gái duy nhất của nhà họ Cố, thân phận này có được không?"
Hứa Niệm An gật đầu, "Được."
Cô nói xong lật điện thoại mở loa ngoài, giọng nói lãnh đạm, "Mục tiên sinh, anh có nghe thấy không? Vị hôn thê của anh nói tôi tránh xa anh ra.”
Cố Giao Giao: ………
Lúc này đầu của Cố Giao Giao như bị mắc kẹt, chỉ cảm thấy lông mày của mình như dựng lên, cô ta giật mình toát mồ hôi lạnh.
Cô ta chưa kịp phản ứng thì giọng nói lạnh lùng của Mục Duyên Đình từ trong điện thoại phát ra, "Cố tiểu thư, tôi nói cô là hôn thê của tôi khi nào vậy?"