Mục Duyên Đình sắc mặt trầm xuống, nhấc theo tấm chăn bông bên cạnh, quấn lấy Hứa Niệm An và chính mình, giọng nói lạnh lùng, “Cút ngay!”

Trước khi giọng nói rơi xuống, một bóng người màu hồng lóe lên lao vào phòng ngủ.

“Cố tiểu thư, sao cô có thể ...!"

Người quản gia gần như phát điên với cô Cố thiếu sáng suốt này.

Người quản gia cũng sợ thấy những gì không nên thấy, nên không bước vào phòng ngủ nửa bước, mà do dự ở cửa và nói nhỏ, “Thưa tiên sinh, tôi vô dụng, tôi không thể ngăn cản Cố tiểu thư.”

Mặc dù được bảo vệ bởi Mục Duyên Đình, nhưng Hứa Niệm An nhìn thoáng qua Cố Giao Giao đang đứng ở cửa cầm hộp cơm.

Cô gái này, Hứa Niệm An có biết, lần đầu tiên cô tiếp xúc với Mục Duyên Đình là hôm cô và Mục Duyên Đình đã thẳng thắn với nhau, và anh ấy đã bị cô gái này gọi đi.

Lần thứ hai là bạn nữ đi cùng Mục Duyên Đình đến dự tiệc đính hôn của Quý Thừa Ngọc và Viên Thi Nhu.

Lúc này, cô ấy lại xuất hiện ở trước mặt cô, trong tay cầm hộp thức ăn, giống như một chính cung rộng lượng, thương tâm muốn chết khi nhìn thấy cảnh này.

Vào lúc này, Hứa Niệm An đột nhiên nghĩ đến tình huống tương tự khi cô đến biệt thự Bách Thành để tìm Quý Thừa Ngọc với hợp đồng lần trước.

Người phụ nữ được Quý Thừa Ngọc bảo vệ lúc đó là Thẩm Bạch Vi, Quý Thừa Ngọc cũng lạnh lùng nói với cô ấy, “Tránh ra!”

Không thể giải thích được, Hứa Niệm An sinh ra một phần đau lòng.

Đáng buồn thay, vào lúc này, Hứa Niệm An thậm chí còn muốn tìm một cái lỗ để chui vào, hóa ra cô đã vô tình trở thành loại phụ nữ mà cô khinh bỉ nhất.

Trên đầu lại vang lên giọng nói tức giận của Mục Duyên Đình, "Tại sao cô vẫn đứng ở đây? Sao cô không ra khỏi đây!?"

Cố Giao Giao dường như đã nhận thấy rằng cô đã nhìn thấy thứ mà cô không nên thấy.

Cô quay lại, nước mắt chảy dài, thậm chí giọng nói đầy sự đau đớn.

Cô liên tục thú nhận những sai lầm của mình, “Tứ gia, ngài đừng tức giận.

Tôi thực sự không phải là cố ý.

Sau khi tôi ăn tối với Mục lão gia vào buổi tối, Mục lão gia nói rằng ngài từ nhỏ rất thích tay nghề thím Điền, vì vậy ông đã nhờ tôi mang một ít bữa tối cho ngài.

Tứ gia, tôi thực sự không cố ý đột nhập.

Tôi chỉ là quá lo lắng, sợ đồ ăn lạnh sẽ không ngon.”

Cô nói chuyện, thừa nhận sai trước, mặc dù có vẻ hơi thỏa hiệp, sau đó đưa Mục lão gia ra nói với Mục Duyên Đình, nhưng Hứa Niệm An nghe xong, cảm thấy hai người đã được các trưởng lão trong gia tộc gật đầu rồi, cuối cùng nói tất cả, là cô ấy muốn Mục Duyên Đình ăn được bữa ăn yêu thích.

Sau một vài lời nói, cô ấy vừa cao cả vừa thỏa hiệp, cùng tình yêu và sự quan tâm của cô ấy dành cho Mục Duyên Đình.

Nghe xong những lời này, người khác sẽ cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường, huống chi là Hứa Niệm An.

Theo suy nghĩ của Hứa Niệm An, việc một người như Mục Duyên Đình cho phép một người phụ nữ tùy ý đi lại ở Cẩm Viên là không bình thường.

Hơn nữa, cả hai người họ đều đã ra mắt người lớn trong nhà.

Làm sao chỉ một câu nói "Cô ấy chỉ là ân nhân cứu mạng của tôi" có thể được giải thích?

Cuộc đời Hứa Niệm An hận nhất là tiểu tam, cô sao có thể cho phép mình làm tiểu tam?

Chỉ là, người đàn ông bên cạnh càng có vẻ tức giận, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ, sắc bén hét lên một tiếng, “Cút ngay!”

Cố Giao Giao lau nước mắt, lẳng lặng bước ra ngoài.

Ngay khi Cố Giao Giao rời đi, bầu không khí trong phòng trở nên hơi khó xử.

Hứa Niệm An không biết Mục Duyên Đình đang nghĩ gì trong lòng, nhưng cô một chút tâm tình cũng không có, vẻ mặt nhàn nhạt, dùng chăn bông quấn chặt người, cúi tìm kiếm quần áo của chính mình dưới giường.

Cô dường như nhận thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào mình, Hứa Niệm An ngẩng đầu nhìn anh, “Mục tiên sinh, vì bạn gái anh đến rồi nên tôi về trước đây.”

Giọng nói của Mục Duyên Đình có chút lạnh lùng, anh hỏi, “Có phải em đang cảm thấy may mắn không?"

Hứa Niệm An nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác nhìn anh, “Cái gì?”

Mục Duyên Đình nhìn cô chằm chằm, “Em cảm thấy may mắn là có thể trốn thoát lần nữa đúng không?”

Rõ ràng là bạn gái của anh chặn ở cửa nhà, người ta đã bắt quả tang trên giường, nhưng kẻ chủ mưu lại quay sang mình với ánh mắt và giọng điệu chế giễu.

Hứa Niệm An chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, giống như có người nhét một cục bông lớn lên ngực khiến cô khó thở, Hứa Niệm An hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói, "Đúng vậy, Mục tiên sinh, lời anh nói đúng, tôi quả thực thấy may mắn lại trốn thoát một lần nữa.

Nói thật với anh, tôi chưa bao giờ đồng ý yêu cầu của anh.

Ngay cả bây giờ tôi đã tìm lại được tự do, nhưng trái tim tôi trống rỗng.

Mục tiên sinh có ân với tôi, tôi không thể nào quên được, nhưng xin hãy tha thứ cho tôi rằng tôi không thể trả ơn anh bằng cách này, nếu sau này Mục tiên sinh có yêu cầu gì, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ lên núi đao xuống biển lửa, nếu không có cơ hội trả ơn Mục tiên sinh trong đời, kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa, cũng sẽ trả ơn Mục tiên sinh."

Mục Duyên Đình nhìn Hứa Niệm An ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm Hứa Niệm An bằng đôi mắt sâu thật lâu, đột nhiên nở nụ cười lãnh đạm, anh liếm liếm môi, âm thanh âm trầm đáng sợ, anh nói, "Hứa Niệm An, tôi không ngờ rằng Mục Duyên Đình thực sự sẽ rơi vào tay em như thế này ngày hôm nay.

Em bây giờ nói với tôi rằng em không thể chấp nhận cách này, sao lúc trước kia em lại đồng ý với tôi? Em như vậy mà dám chơi đùa trước mặt tôi?”
“Cho dù thân thể đã khôi phục tự do, lòng lại trống rỗng? Lòng em trống rỗng! Là vì trái tim em vẫn hướng về Quý Thừa Ngọc đúng không, tại sao em lại quan tâm hắn ta nhiều đến vậy?”

Tất cả những gì anh yêu cầu xác thịt, anh chỉ cần cơ thể của cô.

Như một con sư tử đang phẫn nộ, Mục Duyên Đình bất ngờ kéo cổ Hứa Niệm An và cúi đầu hôn.

Giống như một con sói đói gặp phải thức ăn chờ đợi từ lâu.

Anh chỉ muốn nuốt nó ngay lập tức.

Hứa Niệm An bị anh kéo xuống, hai tay không ngừng vỗ vào lồng ngực rắn chắc của anh, "Mục Duyên Đình buông tôi ra, Mục Duyên Đình!"

Câu trả lời cho cô ấy là một vết cắn khác.

Chân cô bị nhấc lên khỏi mặt đất, cảm thấy trời đất xoay chuyển, Hứa Niệm An lại bị ném xuống giường, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của người đàn ông.

Hứa Niệm An nhắm chặt mắt lại.

Khi Mục Duyên Đình muốn hôn môi cô, Hứa Niệm An hơi nghiêng người sang một bên, rơi lệ.

Theo khóe mắt, nước mắt chảy xuống ga giường màu xanh nhạt ướt đẫm.

Mục Duyên Đình gục đầu xuống, cúi đầu hôn lên mắt cô.

Hứa Niệm An có đôi mắt đẹp, trong sáng, khi khóc nước mắt như bầu trời đầy sao.

Mục Duyên Đình nếm được mùi vị se mặn của nước mắt, anh chống tay lên giường và nhìn xuống cô.

Người phụ nữ rưng rưng, cố chấp nhắm mắt lại.

Lông mi của cô ấy rất dài, và cô ấy run lên vì sợ hãi.

Mục Duyên Đình đột nhiên vươn tay nhấn cái cổ mảnh mai của cô, ánh mắt trầm xuống, chỉ cần anh ra sức một chút, đêm nay nữ nhân này sẽ chết trên giường của anh.

Như vậy thì sẽ không có ai dám đùa giỡn với anh.

Mục Duyên Đình tay dần dần siết chặt, anh nhìn đôi lông mày đang cau lại của Hứa Niệm An.

Làn da của cô rất trắng, dưới ánh đèn càng phát ra trắng hơn, nhưng lúc này, bởi vì khó thở mà dần dần đỏ lên.

Mục Duyên Đình đột nhiên buông cô ra, bước ra khỏi giường.

Hứa Niệm An đột nhiên được thả ra, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí.

Mục Duyên Đình ảm đạm nhìn người phụ nữ trên giường, ánh mắt lạnh lùng xa cách, lãnh đạm nói, “Xuống giường cho tôi, sau này đừng để tôi gặp lại cô.”

Anh nói xong, mặc quần áo, xoay người rời khỏi phòng.

Với tiếng đóng cửa “rầm!” Hứa Niệm An mỉm cười nhẹ nhõm.

Cũng may là cô chưa trở thành loại phụ nữ phá vỡ tình cảm của người khác, như mẹ cô trên trời nhìn thấy, cũng cảm thấy vui vẻ đúng không?

Trên đời này làm gì có người mẹ nào muốn con gái mình trở thành tiểu tam, nhất là mẹ cô lại bị chính tiểu tam giết chết.

Khi Hứa Niệm An xuống lầu, cô tình cờ nhìn thấy Cố Giao Giao đứng bên cạnh Mục Duyên Đình, với vẻ cẩn thận lấy lòng, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, khi Hứa Niệm An xuống lầu, cô ta thay vào một khuôn mặt tươi cười dịu dàng hào phóng.

Vẻ mặt tươi cười, “Hứa tiểu thứ, đã muộn như vậy rồi, cô có muốn Tứ gia phái tài xế đưa cô về không?”

Bây giờ cô đã nói hết mọi chuyện rồi, Hứa Niệm An không muốn gây phiền phức cho người khác, cô nhẹ giọng nói, “Cảm ơn cô, không cần, tôi bắt taxi về nhà là tốt rồi.”

Mục Duyên Đình muốn quay lại phòng làm việc, nhưng khi ra khỏi phòng ngủ, anh nhận ra rằng Cố Giao Giao đang đứng ở cầu thang đợi anh.

Cô cầm hộp thức ăn trên tay, thận trọng bước tới khi nhìn thấy anh, "Tứ gia, tôi có làm cho ngài và Hứa tiểu thư mất hứng không? Nhưng, đây là tâm ý của ông nội.

Tôi không thể để ông thất vọng."

Mặc dù Mục Duyên Đình luôn cảm thấy Cố Giao Giao không giống như Tiểu Phúc Tử của mình, nhưng dù sao sự thật ở trước mắt, anh có không muốn thừa nhận thì cũng phải thừa nhận.

Ân cứu mạng, đương dũng tuyền báo.

(*)
(*) Tục ngữ xưa có câu, “Thụ nhân điểm thủy chi ân, đương dũng tuyền dĩ báo.” Nghĩa là: Nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đáp đền bằng cả dòng suối, nếu người khác giúp đỡ chúng ta nhất định phải ghi nhớ trong long, hơn nữa không chỉ biết cảm kích mà cần phải hóa thành hành động để đáp đền.

Mặc dù Mục Duyên Đình không làm được một bước này, nhưng để cho cô mặt mũi, anh có thể làm được.

Trong tay cô còn đang cầm, tâm ý của ông nội.

Mục Duyên Đình đành xuống lầu với cô, ai biết vừa xuống lầu, Cố Giao Giao đã khóc lóc kể lể giải thích, vốn Mục Duyên Đình trong lòng đang phiền, nghe thấy tiếng nữ nhân cứ nói bên tai, liền cảm thấy khó chịu, đang muốn chuẩn bị rời đi, để lại cô một mình trong phòng khách, thì Hứa Niệm An đi xuống lầu.

Mặc dù Mục Duyên Đình ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng anh ta muốn lập tức túm lấy Hứa Niệm An bóp cổ một cái, cô thật sự muốn rời khỏi nơi này, một chút lưu luyến anh cũng không có.

Giọng của Cố Giao Giao vọng vào tai cô, "Chuyện này làm sao được? Cô là con gái, giờ tối muộn như vậy, chắc là không an toàn khi đi taxi, Tứ gia, nếu không để Hứa tiểu thư ở lại Cẩm Viên qua đêm rồi ngày mai đi vẫn chưa muộn."

Khi Cố Giao Giao nói điều này, nghiễm nhiên như thận phận của nữ chủ nhân nơi này.

Hứa Niệm An nhìn thấy, chỉ cảm thấy rất chói mắt.

Hứa Niệm An chưa kịp trả lời thì giọng nói mỏng manh của Mục Duyên Đình đã vang lên trong đại sảnh, “Cô ấy xứng đáng ở lại Cẩm Viên sao?”

Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của mọi người, anh quay lên lầu, theo hướng phòng làm việc đi tới.

Cố Giao Giao trong lòng tối tăm, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì, cô mỉm cười đi đến chỗ Hứa Niệm An, nói nhỏ, “Hứa tiểu thư, cô đừng để ý, tính tình Tứ gia chính là như vậy.”

“Không sao đâu.” Hứa Niệm An nhẹ giọng, “Vậy tôi đi trước.”

Nhìn bóng lưng của Hứa Niệm An, Cố Giao Giao câu khóe miệng thành công, ha, cô ta muốn đấu với cô, không xem xem nhà họ Cố sau lưng cô sao.

Để ở cùng Mục Duyên Đình, Cố Giao Giao thậm chí còn lợi dụng Cố lão gia để chủ động liên lạc với Mục lão gia, liên tiếp một tuần đi qua nhà cũ gặp Mục lao gia tử, cô nói rằng cô thay mặt ông nội đi thăm bạn bè, nhưng trước đây, tại sao trước đây không thấy cô đến gặp Mục lão gia tử?

Mặc dù Cố lão gia và Mục lão gia đã giao du với nhau khi còn nhỏ, nhưng cũng không phải là bạn bè thân thiết.

Bất quá ông không dùng tay đánh người cười, Mục lão gia cũng không đoán ra được tâm ý của cháu mình nên cười đáp lại, đứa nhỏ này, ông không thể đuổi nó ra ngoài đúng không?

Người quản gia nhìn anh và bất động thanh sắc lắc đầu.

Trước khi bước vào phòng làm việc, Mục Duyên Đình ở trên lầu liếc nhìn lại, từ góc độ của anh, anh chi nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Hứa Niệm An.

Mục Duyên Đình hừ lạnh trong lòng, tiếp tục bước lên.

Anh lấy tập tài liệu ra và nhìn xuống, nhưng không có tâm tư nào xem.

Rốt cuộc, anh cũng không cầm lòng được, cầm điện thoại di động gọi cho Cao Dương, "Cử người bí mật đi theo Hứa Niệm An, ừm, đừng để cô ấy phát hiện, chỉ cần về nhà an toàn là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play