Hứa Niệm An từ lâu đã quen với hành vi bất cần và thất thường của Quý Thừa Ngọc.
Hay nói cách khác, cô ấy không quan tâm đến nó nữa.
Cô nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nhìn Viên Thi Nhu đang khóc như mưa.
Viên Thi Nhu lao vào vòng tay của Quý Thừa Ngọc, khóc đến chết đi sống lại, "A Ngọc, đừng để tiện nhân này lừa dối.”
Cô ta không thuộc dòng họ Viên của chúng em, nhưng cô ta thèm muốn tài sản của Viên gia, ảo tưởng lấy một nửa số tiền của Viên gia bằng một tờ giấy, A Ngọc, em chỉ không muốn từ bỏ những gì thuộc về mình cho người ngoài.”
“Người ngoài?” Hứa Niệm An ngước mắt lên nhìn Viên Thi Nhu cười, “Cô thật sự vô cùng không biết xấu hổ.
Mọi thứ cô tận hưởng đều là kết quả làm việc chăm chỉ của ông tôi.
Những thứ được gọi là của họ Viên đều thuộc về Hứa gia! Và cô nói tôi không phải là con của Viên Đông, nhưng đừng quên, mẹ tôi hồi đó đã mang đến giấy kiểm tra quan hệ cha con! Cưỡng từ đoạt lý, Viên Thi Nhu, cô là người tôi thấy đầu tiên."
“Ai mà biết giấy kiểm tra quan hệ cha con là thật hay giả!" Viên Thi Nhu hét lên, "Cô thậm chí không nhìn lại mặt cô đi.
Mặt hồ ly này làm sao có thể giống nhà họ Viên của chúng ta được?”
"Ha!" Hứa Niệm An kích thích vì sự sỉ nhục của Viên Thi Nhu.
Không có sự giống nhau nào, nhưng có nhiều người trên thế giới này trông không giống cha mẹ của họ.
Nếu bạn để biết liệu người đó có phải là con của mình hay không dựa trên ngoại hình, thì thế giới này có phải là một mớ hỗn độn không?
“Tôi rất cảm kích vì mình trông không giống người Viên gia, bởi vì tôi sợ mỗi sáng thức dậy nhìn vào gương sẽ nhổ vào khuôn mặt giống Viên Đông!"
Lúc này, Viên Đông cùng vợ và Viên Thi Anh từ bên ngoài chạy vào, khi nhìn thấy cảnh tượng hiện tại, Viên Đông quay lại chỉ vào mặt Hứa Niệm An và chửi, “Hôm nay là ngày cưới của chị gái mày.
Sao mày lại đến đây gây rối? Mau cút ra ngoài cho tao!"
Hứa Niệm An xoa xoa lỗ tai, đem tài liệu đã chuẩn bị sẵn vỗ lên bàn, "Nếu tất cả mọi người đều ở đây đông đủ, cũng nên nói chuyện chính đi.
Trước hôn lễ, chúng ta nên giải quyết trước chuyện này.
Đây là di chúc.
Theo di chúc, 20% cổ phần của Viên thị và một nửa tài sản của ông ngoại để lại phải thuộc về tôi.
Tôi sợ Viên Thi Nhu kết hôn sẽ phân chia tài sản của tôi.
Cho nên thừa dịp còn chưa kịp tiến hành, chúng ta đem sổ sách ra tính toán đi.”
Lâm Tuệ lao tới giật tài liệu mà Hứa Niệm An đã chuẩn bị, đem chúng xé ra từng mảnh, nhìn chằm chằm Hứa Niệm An, như muốn lột da cô, “Đồ khốn nạn, mày muốn đoạt tài sản của nhà họ Viên, mày không có cửa!”
Hứa Niệm An không tức giận, ôn nhu nhắc nhở, “Xé ra cũng vô dụng, bà sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ tôi đem bản chính đến đây chứ, đúng không?”
Viên Đông mặt lạnh hỏi, “Mày muốn làm gì?”
Hứa Niệm An cười nhẹ, “Tôi muốn tiền!”
Viên Đông, “Ta biết, ông ngoại con để lại di chúc bảo đảm sau này con sẽ không chịu khổ bên ngoài.
Nhưng có ta ở đây, liệu ta có để cho con cực khổ và vất vả ở bên ngoài không? Những thứ này đặt ở trong tay ba hay trong tay con đều không giống nhau sao?"
“Tất nhiên là khác."
Lời nói của Viên Đông một lần nữa làm cho Hứa Niệm An càng hiểu bốn chữ không biết xấu hổ, mặt mũi đâu mà nói sẽ không nhìn cô vất vả chịu khổ ở bên ngoài?
Vẻ mặt của Hứa Niệm An càng thêm dữ tợn, "Những thứ này ở trong tay tôi vẫn là yên tâm nhất, dù sao tôi cũng đã khổ sở ở bên ngoài hơn 20 năm rồi.
Không những không thấy ông quan tâm đến tôi, còn để con gái lớn của ông ngủ với chồng của tôi, ông cho rằng tôi còn có thể tin tưởng ông sao?”
Câu nói sau đó khiến Quý Thừa Ngọc ở bên vừa tức giận vừa xấu hổ.
Hứa Niệm An tiếp tục, "Hôm nay là một ngày hạnh phúc.
Tôi không muốn gây rắc rối.
Dù gì thì một người là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi và người còn lại là chồng cũ của tôi.
Nói thế nào thì tôi cũng nên tỏ vẻ một chút.
Không bằng như vậy được không? Các người chuyển cho tôi 100 triệu, tài sản thừa kế và cổ phần công ty tôi không nhận nữa."
Lâm Tuệ hét lên, “Mày điên à? Mày thực sự đòi 100 triệu!"
"Chậc chậc, thực sự keo kiệt." Hứa Niệm An đột nhiên cảm thấy rằng Mục Diên Thất thực sự giàu có quyền lực và hào phóng.”
“Một nửa tài sản thừa kế cộng với 20% cổ phần, so với 100 triệu chỉ là một phần nhỏ.
Các người đã chiếm bao nhiêu lợi ích, không cần tôi nói rõ chứ?"
Viên Đông nghiêm nghị nói, "Hứa Niệm An, như vậy là đủ rồi, nếu không đừng trách ta không nghĩ tới quan hệ cha con.”
Hứa Niệm An cười tủm tỉm, “Nói như trước giờ ông niệm tình cha con với tôi.”
Lúc này Viên Thi Nhu cũng đã bình tĩnh lại, cô ta hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Niệm An nói, "Ba, đừng nghe lời cô ta.
Đây là tiền của nhà họ Viên, dựa vào cái gì đưa cho cô ta?!"
Trước mặt Viên Đông, Viên Thi Nhu vẫn không dám nói Hứa Niệm An là một loài hoang dã.
Dù sao Viên Đông vì muốn hãm hại Hứa Tín mà làm ra việc vợ mình ngoại tình với người khác.
Sau này, Hứa Tín đưa tờ giấy xét nghiệm quan hệ cha con trước mặt ông ta, nhưng cô là con gái mà nói rằng cha cô có một chiếc mũ xanh trên đầu, đó là một vấn đề khác.
Hứa Niệm An không vội, chỉ nhẹ nhàng nói, “Nếu đã như vậy, tôi sẽ đem sự việc buổi tối hôm đính hôn nói ra, để mọi người đến dự tiệc cưới này đều biết cô con cả nhà họ Viên lòng dạ rắn rết như thế nào, ngay cả đứa con trong bụng cô ta, cô ta cũng có thể tự mình hại chết!"
Quý Thừa Ngọc sửng sốt, "Cái gì lại tự tay hại chết đứa trẻ trong bụng? Ý của cô là gì, An An?"
An An? Viên Thi Nhu trong mắt xẹt qua một tia hàn lạnh, Quý Thừa Ngọc cư nhiên gọi cô ta là An An.
Hứa Niệm An chỉ vào Viên Thi Nhu, “Đĩa USB ở nơi cô ta.”
Quý Thừa Ngọc vẻ mặt u ám nhìn Viên Thi Nhu, “Đưa nó cho anh!”
Viên Thi Nhu đáng thương nhìn anh, “A Ngọc, anh tin em đi, mọi chuyện không như anh tưởng tượng.
Tiện nhân này muốn châm ngòi ly gián, làm sao em có thể làm tổn thương con của chúng ta? A Ngọc, em vì mang thai đứa con của chúng ra mất đi tử cung.
A Ngọc, em vì anh mà cái quan trọng nhất của người phụ nữ cũng mất, chẳng lẽ anh còn không tin em sao?”
Quý Thừa Ngọc cuối cùng trên mặt cũng buông lỏng một chút.
Khóe miệng Hứa Niệm An gợi lên nụ cười giễu cợt, đây là người đàn ông mình yêu gần mười năm, vì một vài giọt nước mắt và vài câu nói của người phụ nữ khác mà anh ta dễ dàng dao động.
Giọng nói của cô vô cùng trong trẻo và nhẹ nhàng, cô nói với Quý Thừa Ngọc, “Ra vậy.
Quên đi.
Anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Anh có thể đem những chuyện đã đáp ứng với tôi đêm qua quên sạch sẽ đi, cũng đem những chuyện hôm nay quên đi.
Tin tưởng cũng phải là chuyện gì quá khó khăn.”
Viên Thi Nhu giật mình, giả vờ yếu đuối hỏi Quý Thừa Ngọc, “A Ngọc, tối qua anh đã hứa với cô ta điều gì?”
Trước khi Quý Thừa Ngọc kịp nói, Hứa Niệm An đã nói, “Anh ta đã hứa với tôi đêm nay, mọi chuyện diễn ra ở đây sẽ được phát đồng bộ trên sảnh đám cưới, nhưng hiện tại xem ra vị hôn phu của cô vẫn rất che chở cho cô."
Thực ra Hứa Niệm An đã sớm đoán Quý Thừa Ngọc sẽ không giữ lời hứa, nhưng Quý Thừa Ngọc trời sinh tính đa nghì dù không giữ lời hứa nhưng nhất định sẽ nghe lén.
Chỉ cần Quý Thừa Ngọc có thể thấy được cảnh này, cô sẽ không bị coi là hát vô ích.
Mục đích lần này của cô rất rõ ràng, đó là khiến nhà họ Viên không vui.
Bây giờ vai trò của cô đã kết thúc, Hứa Niệm An cảm thấy rằng cô cũng nên rời đi.
Trước khi rời đi, Hứa Niệm An ân cần nói với Quý Thừa Ngọc, "Chuyện tình của hai người các người, tôi sẽ không tham gia cùng."
Cô chớp mắt, "Đám cưới dường như sắp bắt đầu.
Về vấn đề tài sản, chúng ta vẫn chưa đạt được thỏa thuận."
Lâm Tuệ vội vàng nói, “Một trăm triệu, mày nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"
Hứa Niệm An, “Ồ, không thành vấn đề.
Dù sao hôm nay tôi đã đưa luật sư và phóng viên qua.
Chỉ cần tôi gọi điện thoại cho bọn họ đi dự hôn lễ, tôi sợ đám cưới này sẽ không thể thực hiện.
Đám cưới thế kỷ mà các người quảng cáo là trò đùa của thế kỷ phải không? Còn có 5% cổ phần của Quý gia.
Vì bà Quý đã đổi chủ nên tôi không thể dùng tiền của mình để hỗ trợ người khác? Vì vậy, các người từ chối bồi thường cho tôi, vậy thì tôi chỉ có thể nhận bồi thường với tư cách dâu cả nhà họ Quý.”
Viện Thi Nhu muốn xông vào bóp cổ Hứa Niệm An, cuối cùng cô cũng khiến Quý Thừa Ngọc nguôi giận, lúc này cô không thể làm gì sai được, cô nghiến răng oán hận, “Ba, đây là đám cưới của con với A Ngọc, con không muốn phải hối tiếc trong đời.
Tốt hơn hết là nên đưa cho cô ấy 10 triệu, cũng coi như Viên gia chúng ta hết long quan tâm giúp đỡ."
Hứa Niệm An cười khúc khích, "10 triệu? Cô cho ăn xin sao? Một trăm triệu, một xu cũng không được thiếu!"
"Không thể! Nhà họ Viên không phải ...!"
Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Lâm Tuệ vội vàng thay đổi lời nói, ánh mắt có chút né tránh mang theo chột dạ, "Nhà họ Viên lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho cô?"
Hứa Niệm An, "Bà Viên, ngay từ đầu số tiền đó nên thuộc về tôi.
Tôi muốn tiêu tiền như thế nào là việc của tôi.
Nếu bà không muốn lo lắng, chỉ cần trả lại số tiền ban đầu thuộc về tôi là được."
“Một trăm triệu là quá nhiều.” Viên Đông nói, “Ta chỉ có thể cho con 20 triệu, một tháng sau con cầm di chúc đến trao đổi.”
Dù sao trong tay cô cũng không có bản chính di chúc, Hứa Niệm An thấy ông ta đã nói liền ra điều kiện cuối cùng, "Vậy thì đưa tiền đặt cọc trước.
Ai biết hôm nay tôi tay không rời khỏi cánh cửa này, các người có giữ lời hay không."
Viên Đông, “Con muốn đặt cọc bao nhiêu?”
Hứa Niệm An, “Năm triệu.”
Viên Đông, “Được, ta viết séc cho con ngay.”
Hứa Niệm An lắc đầu, “Tôi không muốn séc, bây giờ ông dùng điện thoại di động để chuyển tiền.
Nếu tiền không có trong thẻ, sẽ không được gọi là tiền của chính mình.”
Viên Đông nghiến răng nghiến lợi, không ngờ Hứa Niệm An lại khó chơi như vậy, lấy điện thoại di động ra, lập tức chuyển 5 triệu cho cô.
Tiền đến sau một phút.
Hứa Niệm An lắc điện thoại và nở nụ cười, “Chúc mừng tân hôn.”
Cô rời khỏi phòng thay đồ.
Lúc này, điện thoại di động của Quý Thừa Ngọc vang lên, anh vừa đi ra ngoài vừa kết nối, “Được rồi, tôi hiểu rồi, cô trước tiên ổn định khách mời, tôi sẽ đi ngay.”
Anh nhìn Viên Thi Nhu rồi nhìn USB trong tay cô.
Không phải anh ta không muốn tìm ra sự thật của vấn đề mà là bây giờ không phải lúc.
Nhà họ Quý cũng không muốn để mất mặt trong ngày cưới.
Viên Thi Nhu thu lại đôi mắt lạnh lùng, nói với chuyên viên trang điểm vẫn đứng ở cửa xem náo nhiệt, "Cô còn đứng đó làm gì? Qua trang điểm cho tôi đi!"
Vừa rồi Viên Thi Nhu không khỏi biểu lộ sự bất bình trong lòng.
Hầu như toàn bộ phần trang điểm trên gương mặt cô đã trôi gần hết, ba chuyên gia trang điểm đã dùng thời gian nhanh nhất để giúp cô ta trang điểm lại.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Viên Thi Nhu trong gương, các cô sợ quá không dám thốt ra những lời nào.
Nói thêm nhiều sợ sai, nên giữ mồm giữ miệng mà kiếm tiền.
Nửa giờ sau, cùng với tiếng nhạc của hôn lễ, xung quanh là rất nhiều phù dâu xinh đẹp, Viên Thi Nhu nắm tay Viên Đông bước từng bước về phía Quý Thừa Ngọc.
“Cô dâu hôm nay thật xinh đẹp.”
Viên Thi Nhu diện váy cưới trắng thu hút sự chú ý của mọi người khi xuất hiện.
Khi Viên Thi Nhu bước vào, người dẫn chương trình mỉm cười nói vào micro, “Trước một cô dâu xinh đẹp như vậy, không có thịnh thế mỹ nhân nào có thể so sánh được.”
Viên Thi Nhu ngượng ngùng cười.
Hứa Niệm An lặng lẽ đứng dưới sân khấu, quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng.
Người dẫn chương trình nhìn cô dâu ngượng ngùng rồi lại nhìn chú rể lạnh lùng, không hiểu sao lại có chút căng thẳng và nói đùa, " Có vẻ như chú rể hơi căng thẳng."
Phía dưới không biết ai cười khẽ, “Cũng không phải lần đầu kết hôn, có gì mà phải khẩn trương.”
Người dẫn chương trình cầm lấy micro và vội vàng điều hòa không khí, “Đây là một điều may mắn.
Nếu bạn muốn kết hôn thì hãy nhanh lên.
Nếu bạn không nắm lấy nó thì đã quá muộn.
Ba, hai, một, tôi tuyên bố hôn lễ …..”
“Tôi phản đối!” Khi lời cuối cùng của người dẫn chương trình sắp rơi xuống, một giọng nam mạnh mẽ vang lên trong khán phòng.