Mùa hè có rất nhiều ánh nắng và ánh nắng tràn ngập khắp phòng qua cửa sổ.

Mục Duyên Đình nghiêng người nhìn chằm chằm Hứa Niệm An, đôi mắt của anh sâu thẳm, có chút tia sáng.

Thân trên của họ gần như dính chặt vào nhau, Hứa Niệm An lại có thể ngửi thấy mùi bạc hà dễ chịu trên người anh, xen lẫn chút mùi thuốc lá.

Anh tuyên bố với cô, “Bây giờ em là của tôi.”

Giọng anh rất nhẹ, nhưng rất chắc chắn.

Hứa Niệm An câu môi, muốn cười nhưng cười không được, quá mệt mỏi, mí mắt càng ngày càng nặng, trước khi bất tỉnh, cô nghĩ, người đàn ông này sao có thể độc đoán như vậy?

Người cô ngã vào vòng tay của Mục Duyên Đình mà không hề báo trước, cơ thể vẫn còn mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Cô nhắm chặt mắt, lông mày mảnh khảnh nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt mang vẻ đẹp ốm yếu.

Mục Duyên Đình bế cô lên và đặt cô nằm thẳng trên giường.

Sau đó, anh đứng dậy và kéo rèm cửa lại, quang cảnh phòng ngủ đột nhiên mờ đi.

Hứa Niệm An đã ngủ cả buổi chiều, khi Mục Duyên Đình trở lại phòng ngủ, Hứa Niệm An mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, bó gối ngồi trên ban công.

Từ góc độ này, Mục Duyên Đình chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của cô.

Với thân phận của Mục Duyên Đình, mỹ nữ mà anh từng thấy nhiều giống như cá diếc vượt sông, chỉ cần anh muốn, sẽ có rất nhiều người tìm mọi cách để leo anh lên giường của anh.

Hứa Niệm An không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy, nhưng cô là người duy nhất khiến anh động lòng.

Lúc ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt cô tan vào ánh đèn nhiều màu sắc, mang vẻ đẹp tiều tuỳ.

Nghe thấy tiếng động, ánh mắt Hứa Niệm An chuyển động, cô chậm rãi quay đầu nhìn Mục Duyên Đình đang đứng ở cửa.

Vẻ mặt của Mục Duyên Đình mờ nhạt, anh mở rộng đôi chân dài của mình và sải bước về phía cô.

Anh đi đến bên cạnh cô, cúi người ôm cô vào lòng, thấp giọng nói, “Bên bệ cửa sổ lạnh lắm.”

Anh lại đặt cô xuống giường.

Cô ấy thậm chí còn thấy không gian đều bị che phủ bởi cơ thể của anh.

Hứa Niệm An không chống cự, cô chỉ yên lặng nhìn anh, khi anh làm xong chuyện này thì Hứa Niệm An mới lên tiếng, giọng cô rất nhẹ, ý nghĩ giống như đang bay xa.

Cô kể, "Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi nói với tôi rằng bà sẽ không cho tôi ngồi ngoài ban công, bà nói rằng gió trên ban công rất mạnh mà con gái phải giữ ấm.

Lúc đó chúng tôi sống trong một tòa nhà đổ nát với đối diện con sông.

Bên kia sông là khu biệt thự, mẹ bảo lớn lên mẹ sẽ sang bên kia sông với tôi, tối nào tôi cũng ra ban công ngồi nhìn ánh đèn sặc sỡ bên kia sông.

Sau này, cuối cùng khi tôi mười ba tuổi, mẹ tôi đưa tôi đến nhà Viên Đông.

Lúc đầu Viên Đông từ chối tôi.

Cho đến khi mẹ tôi lấy ra một tờ giấy và ném vào mặt ông ta, tôi mới biết đó là giấy kiểm tra quan hệ cha con.

Mẹ tôi không thích ở Viên gia, nhưng bà sợ rằng tôi ở đó sẽ bị đối xử không tốt, vì vậy bà đã ở lại với tôi.”

Hứa Niệm An đột ngột dừng lại khi nói, cô nghiến chặt răng, nhưng Mục Duyên Đình vẫn nghe thấy tiếng run rẩy.

Cô trở mình và nằm nghiêng trên giường, nước mắt chảy dài trên khóe mắt và ngay sau đó chiếc gối bên cạnh cô đã ướt đẫm.

"Để tôi được ở lại Viên gia, mẹ tôi đã hứa làm người hầu cho nhà họ Viên, nhưng bọn họ vẫn không chịu để chúng tôi yên.

Vào năm ta sinh nhật mười lăm tuổi, Viên Đông phải đi làm ăn xa.

Bởi vì cứu tôi mà mẹ tôi đã ngã từ trên lầu xuống rồi hôn mê cho tới giờ.”

“Tất cả đều là do tôi, là tôi khiến mẹ chết, nếu không có tôi, mẹ không phải hầu hạ nhà họ Viên, sẽ không trở thành người thực vật, huống hồ là chết như bây giờ, tại sao không phải tôi là người bị thiêu chết trong hỏa hoạn ...!"

Hai tay cô không ngừng nắm chặt chăn bông, cả người run lên dữ dội.

Mục Duyên Đình ngửi thấy mùi máu, anh đột nhiên bị sốc và nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh nhảy lên giường, mạnh mẽ quay đầu Hứa Niệm An lại.

Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt nhòe cả khuôn mặt.

Mục Duyên Đình nhìn thấy vết máu từ khóe miệng cô.

Cô ấy đang cắn lưỡi của mình!

Đồng tử của Mục Duyên Đình co rút mạnh, anh duỗi tay muốn cạy miệng cô.

Anh dùng hết sức mình, sợ rằng lưỡi cô bị cắn nát.

Mục Duyên Đình hai mắt đỏ hoe, anh đưa ngón trỏ vào, anh thở gấp, hết lần này đến lần khác ra lệnh cho cô, “Buông ra, Hứa Niệm An, buông ra!”

Dường như nghĩ ra điều gì đó, tay kia của Mục Duyên Đình bóp mũi Hứa Niệm An.

Cuối cùng, cô cũng há miệng ra thở hổn hển.

Mục Duyên Đình ném cô lên giường thật mạnh, giống như dã thú, ngậm lấy môi cô, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, quấn lấy cô.

Anh nếm mùi vị máu tanh trong miệng cô, từng chút từng chút nuốt hết vào bụng.

Đôi mắt Hứa Niệm An quay cuồng, cô dùng hết sức tát Mục Duyên Đình, và cô cắn vào lưỡi anh.

Cô ấy đau lắm, cô ấy muốn người khác đau khổ cùng mình.

Mục Duyên Đình lại véo mũi cô, Hứa Niệm An thở hổn hển, Mục Duyên Đình lại nhân cơ hội cạy mở răng, lần này, máu trong miệng hai người hòa vào nhau.

“Mục Duyên Đình, anh bị bệnh, là người không bình thường.”

Mục Duyên Đình một tay nắm lấy hai tay cô, đặt ở trên đầu cô, anh nhổm người dậy, nhưng thân thể vẫn đè lên hai chân cô.

Anh nắm lấy váy của Hứa Niệm An bằng tay kia, giơ tay lên và kéo bộ đồ ngủ của cô từ trên đầu xuống.

Cô cảm thấy lạnh, mọi cử động của Hứa Niệm An đều dừng lại.

Mục Duyên Đình buông tay ngồi thẳng trên đùi cô, sau đó lấy chăn bông bên cạnh bọc cô vào trong.

Hứa Niệm An nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc, và đột nhiên cô ấy giơ tay lên một cái "bốp" tát mạnh vào má trái của Mục Duyên Đình.

Cả thế giới yên lặng.

Cao Dương với một chiếc túi du lịch lớn bước vào, tình cờ nhìn thấy cảnh này.

“Đi ra!” Mục Duyên Đình hét lên.

Cao Dương rùng mình sợ hãi, trước khi đi anh còn nghĩ, Hứa tiểu thư thật là can đảm.

Mục Duyên Đình ấn mạnh cổ Hứa Niệm An, hai mắt đỏ hoe, giống như Satan bước ra từ địa ngục vậy.

Anh hỏi cô, “Em muốn chết như vậy sao?”

Hứa Niệm An nước mắt đầy mặt, giọng nói khàn khàn, nhìn anh, “Đúng vậy, tôi muốn chết, tôi muốn xuống đó cùng với mẹ tôi, tôi muốn đi cùng bà ấy ..."

Hứa Niệm An đột nhiên bật khóc, hai tay che mặt, "Tôi giờ không có gì, tôi không có mẹ, càng cũng không có gì lưu luyến."

"Em còn có tôi "

Anh cúi người từ từ tiến lại gần cô, anh bỏ tay cô ra, nhìn xuống cô, trong mắt anh có một sức mê hoặc mạnh mẽ, anh nói, “Em chết rồi, ai sẽ báo thù cho em? Em muốn mẹ em chết oan sao? Sáng nay em còn muốn báo thù, sao chưa đầy một ngày đã quên?”

Hứa Niệm An sửng sốt, cô quên mất? Sao cô có thể quên rằng cô muốn trả thù, cô muốn uống máu và ăn thịt của họ, nhưng cô trả thù bằng cái gì? Cô làm sao đấu lại với cả nhà họ Viên?

Đầu ngón tay ấm áp nhưng thô ráp của Mục Duyên Đình nhẹ nhàng xoa lên mặt Hứa Niệm An, giúp cô lau khô nước mắt trên mặt, giọng nói của anh lạnh lùng nhưng kiên định, anh nói, "Hứa Niệm An, đừng quên, em vẫn còn có tôi.”

Hứa Niệm An ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh thâm thúy sâu như giếng sâu.

Cô từng nghĩ rằng mình đã bán thân xác cho quỷ dữ.

Nhưng bây giờ cô biết rằng lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Người đàn ông trước mặt, anh ta chưa bao giờ nói rằng mình là người tốt, nhưng ít nhất anh đều tất cả những điều kiện cùng lợi thế ra bên ngoài.

Hứa Niệm An hỏi anh, "Vậy thì, lần này Mục tiên sinh muốn tôi đổi cái gì?"

Đôi mắt của Mục Duyên Đình vẫn khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô, thật lâu mới nói, với giọng nói rất bình tĩnh, "Trái tim của em."

Hứa Niệm An giật mình, sau đó mỉm cười nói, "Thì ra là Mục tiên sinh thích chơi trò chơi mạo hiểm."

Mục Duyên Đình không phủ nhận, "Tôi rất thích chơi với em."

Hứa Niệm An cả người như đóng băng.

Anh ấy có ý gì khi nói điều này?

Mục Duyên Đình bỏ cô ấy ra, đứng dậy rời khỏi giường, tìm một bộ quần áo mới từ trong túi hành lý mà Cao Dương mang đến.

Anh đã trở lại với vẻ lạnh lùng cao ngạo trước đây, nhẹ nhàng nói, “Mặc quần áo vào rồi cùng tôi đi ăn tối.”

Hứa Niệm An ôm chăn bông, đứng dậy lôi quần áo trước mặt, khẽ cau mày.

Mục Duyên Đình cảm giác được dường như còn thiếu thứ gì đó, anh cúi người lấy ra một bộ đồ lót trong hành lý và đưa cho Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An liếc anh một cái, mặt đỏ bừng, quên đưa tay ra lấy.

Mục Duyên Đình có chút không vui, “Chẳng lẽ em muốn để vậy ra ngoài.”

Hứa Niệm An nhanh chóng nắm lấy đồ trong tay Mục Duyên Đình ngẩng đầu nhìn anh.

Mục Duyên Đình câu khoé miệng và có vẻ như đang có tâm trạng tốt.

Hứa Niệm An liếc hắn một cái, "Anh không đi ra ngoài sao?"

Khóe miệng vừa mới nhếch lên, sắc mặt Mục Duyên Đình liền trầm xuống, giọng nói có chút lạnh lùng, "Vừa rồi tôi cởi đồ em, sao em không nói không được nhìn? Bây giờ em mặc quần áo, em lại nói tôi ra ngoài.

Tôi còn chưa nhìn thấy cơ thể của em sao?”

Rõ ràng là yêu cầu bình thường, làm sao có thể trở thành đạo đức giả trong miệng anh?

Hứa Niệm An nghiến răng, đem đồ lót cùng quần áo bên trong nhét vào chăn bông, mặc vào.

Trên người đột nhiên phát lạnh, chăn bông bị Mục Duyên Đình ném xuống dưới giường.

Anh đứng trước giường, vẻ mặt lãnh đạm và giọng nói lạnh lùng ra lệnh, “Thay đồ trước mặt tôi.”

Tên biến thái này! Hứa Niệm An lại nghiến răng, trong lòng không nhịn được mà chào hỏi tám đời tổ tiên của anh.

Hứa Niệm An nhanh chóng thay quần áo.

Mục Duyên Đình hài lòng gật đầu, một tay ôm eo cô rồi đi thang máy lên nhà hàng ngoài trời ở tầng 26.

Ngay khi cô vừa ngồi xuống, điện thoại di động của Hứa Niệm An vang lên một tin tức giải trí.

Thường thì Hứa Niệm An rất ít khi quan tâm đến những tin tức kiểu này, nhưng khi cô lướt qua cái tít báo có liên quan đến nhà họ Viên, cô đã bấm vào tin: Quý Thừa Ngọc, hoàng tử nhà họ Quý, sẽ kết hôn với Viên Thi Nhu con gái nhà họ Viên, vào cuối tháng sau.

Bài văn hùng hồn ngàn chữ, ca ngợi hai người.

Mô tả Quý Thừa Ngọc là một người tuyệt vời trong tình yêu, để xoa dịu nỗi đau buồn của vị hôn thê, anh ấy đã đề cập đến việc tổ chức đám cưới.

Trong ảnh, Viên Thi Nhu mặc một chiếc váy cưới cao cấp, như chú chim nhỏ nép vào người Quý Thừa Ngọc với nụ cười hạnh phúc trên môi.

Một ngọn lửa cuồng nộ bùng lên trong mắt Hứa Niệm An.

Tại sao? Tại sao họ có thể thoát khỏi việc giết chết mẹ cô?

Hứa Niệm An thoát khỏi tin tức và nhắm mắt để bình tĩnh cảm xúc của mình.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, đôi mắt trong veo, giọng nói không khỏi thăng trầm, cô nói, “Mục tiên sinh, anh có thể đưa tôi về đế đô được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play