Máu đỏ loang lỗ nhiễm đầy mắt Quý Thừa Ngọc, anh ta cúi xuống ôm Viên Thi Nhu và ngước nhìn Hứa Niệm An đang đứng trên cầu thang, “Hứa Niệm An, tôi chưa bao giờ nghĩ cô lại độc ác như vậy.”

Vào lúc này Hứa Niệm An không thể nghĩ ra điều gì khác, Viên Thi Nhu đang dùng chính tay mình để giết đứa bé.

Cô quay lại nhìn Quý Thừa Ngọc mà không sợ hãi, ngữ khí kiên định, “Tôi không đẩy cô ta."

"Không phải là cô, chẳng lẽ Nhu Nhu tự đẩy mình xuống."

“Đúng vậy, chính là cô ta không muốn đứa trẻ này.”

“Hứa Niệm An, cô có nghĩ tôi là thằng ngốc không? Rất nhiều người ở đây đã chứng kiến, cô nói dối phải có giới hạn chứ?"

"Tin hay không thì tùy, những gì tôi nói với anh đều là sự thật."

Người bên cạnh thì thầm, “Anh Quý, chúng ta hãy nhanh chóng đưa cô Viên đến bệnh viện.”

Quý Thừa Ngọc trừng mắt nhìn Hứa Niệm An, ôm Viên Thi Nhu trong tay quay người đi về phía thang máy.

Lâm Tuệ chạy đến ôm chầm lấy Viên Thi Nhu trong vòng tay Quý Thừa Ngọc, "Đứa con tội nghiệp của tôi, có chuyện gì vậy? Trời ơi, sao lại ra nhiều máu như vậy.”

Triệu Dung cũng chạy lại và chửi bới, "Hứa Niệm An, đồ đàn bà ác độc, tự mình không có trứng.

Sau khi về nhà họ Quý hai năm, cô thậm chí không thể sinh con.

Bây giờ Thi Nhu đang mang thai đứa con nhà họ Quý của chúng ta, cô thực sự ra tay sát hại.

Hôm nay tôi sẽ giết cô.

"

Lâm Tuệ nhìn thấy có người đang giúp mình, sắc mặt càng thêm tệ hơn, chạy tới trước mặt Triệu Dung, túm tóc Hứa Niệm An kéo cô xuống đất, móng tay sắc nhọn cào sâu vào khuôn mặt thanh tú của Hứa Niệm An.

"Pa pa" hai cái tát xuống mặt Hứa Niệm An.

Từ lâu bà ta đã muốn hủy hoại khuôn mặt này, ai khiến cô trông xinh đẹp như vậy?!

Hứa Niệm An chỉ cảm thấy bên tai ù đi, vài giây sau cô như bị điếc, sau đó, hai má nóng lên và đau đớn.

“Buông tôi ra!” Hứa Niệm An không nhịn được đau, liều mạng giãy giụa, đá vào bắp chân của Lâm Tuệ, Lâm Tuệ hét lên một tiếng, ngồi xổm xuống che chân lại.

Hứa Niệm An vừa muốn đứng dậy, đột nhiên bị đá mạnh vào ngực.

Bàn chân này vừa nặng nề vừa tàn nhẫn, trực tiếp đá Hứa Niệm An té xuống đất, cô cảm thấy nội tạng như bị đạp nát vụn, cô nằm trên nền bê tông lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn người đàn ông được gọi là cha cô.

Vẻ mặt Viên Đông có chút đau khổ, "Tao thật sự không ngờ mày lại hung ác như vậy.

Tao không muốn một đứa con gái như mày đối mặt với tổ tiên của nhà họ Viên, thà giết chết đi còn hơn.”

Hứa Niệm An nhìn ông ta, chế nhạo, "Ông sợ rằng tôi thừa hưởng tất cả cái xấu xa của ông phải không? Để lấy tài sản của nhà họ Hứa, ông vu oan mẹ tôi, phóng hỏa hủy thi diệt tích, những chuyện độc ác ông chưa từng làm qua sao?"

Viên Đông nhấc chân, tàn nhẫn đá mạnh vào vai Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An kêu lên một tiếng đau đớn.

Viên Đông chửi rủa, "Trong mắt không có trưởng bối, thủ đoạn ngoan độc.

Hôm nay tao phải giết mày."

Vừa chửi bới, ông ta vừa đá Hứa Niệm An một cách dữ dội.

Hứa Niệm An nằm trên mặt đất, cảm thấy toàn thân xương cốt đều bị rút ra, đau như kim đâm.

Cô nằm trên mặt đất, nhìn Quý Thừa Ngọc, người đang ôm người phụ nữ kia trong đám đông, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, quay người đi vào thang máy.

Hứa Niệm An câu lên khóe miệng, hóa ra anh thật sự có thể nhìn cô bị bắt nạt.

Cảnh Tú hoảng sợ chạy lên, “Chị làm sao vậy?”

Cậu vừa đi ra ngoài nghe điện thoại, khi quay lại sảnh tiệc lần nữa, cậu phát hiện Hứa Niệm An đang bị rất nhiều người ức hiếp.

Cảnh Tú chạy lên, kéo mạnh Viên Đông ra, “Không được đánh nữa, nếu đánh nữa, An An sẽ chết."

“Chết? Hôm nay tao phải giết nó! Kéo cậu ta đi ra.”

Chẳng bao lâu hai nhân viên bảo vệ cao to tiến đến kéo Cảnh Tú ra.

Cảnh Tú bị ai đó đè lên, không thể dùng sức chỉ có thể hét lớn, “Dừng lại, dừng lại.

Ông đang làm chuyện phạm pháp đó? Các người đứng đó làm gì, nhanh nhanh giúp kéo người ra đi."

Không ai nguyện ý tiến lên, bọn họ chỉ trỏ vào Hứa Niệm An một hồi, liền tự phân tán đi.

Đúng vậy, thu dọn tiểu tam khiến người ta hả giận, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết một thai nhi, thật quá hung ác.

Hóa ra những lời đồn đại về mưu mô của Hứa Niệm An là sự thật.

Chẳng trách sau hai năm kết hôn không được Quý Thừa Ngọc yêu thích, loại phụ nữ độc địa này đặt ở nhà còn cảm thấy sợ hãi, huống chi là ngủ chung giường, nghĩ lại cảm thấy sẽ gặp ác mộng.

Như vậy, một tiểu sinh mệnh đã không còn nữa, giết chết cô là đúng rồi.

Mọi người từ từ tản ra.

Trong bệnh viện, Cố Giao Giao sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, đối diện với nam nhân khuôn mặt anh tuấn nhưng phi thường lạnh như bang.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh giọng nói, "Cái loại thủ đoạn thấp kém này, đừng để tôi gặp lại lần sau.”

Cố Giao Giao rùng mình, mặt cô ấy tái đi.

Trước mặt anh, cô vẫn không khỏi sợ hãi.

Cô biết hành vi lần này của mình là không đúng, nhưng khi nghĩ đến cảnh anh hôn người phụ nữ khác trước mặt nhiều người như vậy rồi đưa người phụ nữ đó đi nơi khác, cô không thể bình tĩnh được.

Họ đã lâu không gặp nhau, cô sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó giữa Mục Duyên Đình và người phụ nữ đó.

Cố Giao Giao hai tay nắm chặt tấm khăn trải giường, nhỏ giọng, “Tôi xin lỗi.”

Mục Duyên Đình quay người rời khỏi phòng, Cao Dương ngay lập tức theo sau, “Thưa tiên sinh, ngài có muốn thông báo cho Cố gia và để họ cử người đến chăm sóc cho Cố tiểu thư hay không?"

"Ừ.” Mục Duyên Đình dửng dưng đáp.

“Cậu để người đi điều tra lại chuyện của Tiểu Phúc Tử."

Cao Dương gật đầu, "Vâng."

Mục Duyên Đình luôn cảm thấy có gì đó không ổn, Cố Giao Giao này và Tiểu Phúc Tử trong tim anh hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ đến Tiểu Phúc Tử, Mục Duyên Đình không thể không nghĩ đến Hứa Niệm An.

Anh không biết người phụ nữ đó có thực sự đến sảnh tiệc một cách ngu ngốc và nói với người khác rằng cô ấy đã ly hôn với Quý Thừa Ngọc được một năm hay không.

Nghĩ đến đây, Mục Duyên Đình không khỏi đẩy nhanh tốc độ, anh vẫn luôn lo lắng để Hứa Niệm một mình trong khách sạn.

Chuông điện thoại di động của Cao Dương vang lên vào lúc này.

Sau khi kết nối, Cao Dương nhíu mày thật chặt, cuối cùng lạnh giọng nói, “Mau phái người đến bảo vệ Hứa tiểu thư.”

Nghe được ba chữ Hứa tiểu thư, Mục Duyên Đình theo bản năng hỏi, "Sao vậy?”

“Thưa ngài." Vẻ mặt Cao Dương nghiêm nghị, "Hứa tiểu thư đang gặp nguy hiểm."

Vẻ mặt của Mục Duyên Đình thay đổi đáng sợ, anh lập tức chạy về phía bãi đậu xe.

Cao Dương lúc đầu rất ngạc nhiên, và ngay lập tức đuổi theo.

Ông chủ chưa bao giờ thất thố, nhưng lần này vì Hứa tiểu thư mà anh ấy mất kiểm soát.

Khi Mục Duyên Đình lên xe, anh còn không đợi Cao Dương tới lái, đạp mạnh chân ga, Maybach bay nhanh trong đêm.

Bệnh viện cách khách sạn nơi diễn ra hôn lễ không xa, Mục Duyên Đình dùng tốc độ chạy như bay.

Ba phút sau, Mục Duyên Đình dẫn đầu một nhóm người lên thẳng tầng cao nhất của khách sạn.

Khi họ lên đến tầng cao nhất, các vệ sĩ đã khống chế Viên Đông và Triệu Dung.

Hứa Niệm An ngất xỉu trên mặt đất, mái tóc đen xoã ra như rong biển, người bê bết máu, chiếc váy trắng sữa thấm đẫm máu, nhìn càng thêm đáng sợ.

Trái tim của Mục Duyên Đình dường như bị xé nát, nghiến răng nghiến lợi khống chế ý muốn giết người, đi về phía trước, nửa quỳ trước mặt Hứa Niệm An, cởi áo khoác và đắp lên người cô.

Anh cẩn thận ôm Hứa Niệm An vào lòng, "Chuẩn bị bệnh viện." Mục Duyên Đình lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng." Cao Dương cung kính đáp.

Mục Duyên Đình ôm Hứa Niệm An, nhìn lại đám người bị vệ sĩ khống chế, “Canh chừng bọn họ.”

"Vâng.”

Trong bệnh viện, suốt ba tiếng đồng hồ, Mục Duyên Đình nhìn chằm chằm ba chữ phòng phẫu thuật.

Cao Dương bước đến và nhẹ nhàng nói, “Thưa ngài, Hứa tiểu thư cô ấy sẽ ổn thôi, đừng lo lắng.”

Lo lắng? Không, không chỉ là lo lắng, đau khổ, hối hận, sợ hãi, khi nhìn thấy Hứa Niệm An nằm trên vũng máu, tất cả những cảm xúc tiêu cực ập đến anh cùng lúc.

Ngay lúc đó, anh chợt nhận ra một điều, người phụ nữ này, đối với anh, không còn chỉ là một món đồ chơi.

Thực ra anh rất sợ mất cô.

Từ lúc mất đi cha mẹ, anh không sợ mất bất cứ thứ gì hay bất cứ ai, nhưng ngay lúc đó anh cảm nhận rõ ràng rằng anh rất sợ mất cô.

Ý nghĩ này ngoài mong đợi của anh.

Khi một người có thứ gì đó mà anh ta sợ mất, anh ta sẽ có điểm yếu.

Tuy nhiên, anh ấy không thể có điểm yếu., cũng không được phép có điểm yếu.

Lúc này cửa phòng mổ đã được mở ra.

Bác sĩ mặc áo khoác trắng bước ra với vẻ mệt mỏi.

Cao Dương lập tức tiến lên hỏi, “Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?"

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Là cái quỷ gì sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy với một cô gái? Đây là muốn giết chết cô ấy sao, gãy ba xương sườn, gãy hai chân, vị trí xung huyết trong khoang ngực quá lớn, chúng tôi đã điều trị đặc biệt, sẽ không có nguy hiểm cho thời gian này, bệnh nhân sẽ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng các anh cần phải chú ý quan sát và tìm nhân viên y tế bất cứ lúc nào."

Cao Dương gật đầu và nói lời cảm ơn.

Sau khi bác sĩ rời đi, Mục Duyên Đình chậm rãi đứng lên, sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói, “Báo cáo cho tôi tình huống chi tiết lúc đó."

Cao Dương kể lại những gì đã xảy ra ở khách sạn vừa rồi.

Sau khi Mục Duyên Đình yên lặng lắng nghe, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, “Hiện tại Viên Thi Nhu ở bệnh viện nào?”

Cao Dương, "Cũng là bệnh viện này."

Bệnh viện này gần khách sạn nhất, Viên Thi Nhu tự nhiên được Quý Thừa Ngọc đưa đến đây.

Mục Duyên Đình nhìn ánh đèn mờ ảo trong phòng mổ, với vẻ mặt bình tĩnh, “Vì cô ta đã không muốn có con nên hãy để cho cô ta sẽ không còn khả năng mang thai được nữa."

Cao Dương sững sờ, mặc dù anh hành động quyết liệt nhưng luôn quan tâm đến lợi ích của gia tộc.

Lần này, anh tạo ra một ngoại lệ, vì một người phụ nữ sử dụng quyền lực của mình.

Nhưng là chỉ chốc lát, Cao Dương lập tức phản ứng lại, gật đầu nói, "Vâng, tôi hiểu được, hiện tại đi hạ lệnh."

Mục Duyên Đình dửng dưng nói, “Làm cho sạch sẽ, còn có, cứu lấy phôi thai, Viên Thi Nhu rất nóng lòng muốn bỏ đứa bé này, vậy tôi sẽ tặng cho cô ta một phần đại lễ."

Cao Dương, "Vâng, xin tiên sinh cứ yên tâm.

Tôi sẽ đi an bài.”

Tại một khu VIP khác của bệnh viện, Viên Thi Nhu yếu ớt nằm trên giường bệnh, khuôn mặt yếu ớt đầy nước mắt, "A Ngọc, xin lỗi, tất cả đều là em vô dụng.

Em đã không bảo vệ con của chúng ta, chính là em, tất cả đều là do em."

Quý Thừa Ngọc cúi xuống hôn lên trán cô ta, nhẹ giọng an ủi, ”Chúng ta còn trẻ, rồi sẽ lại có con."

“Thật sao? Anh không trách em sao?"

“Em không cần đau khổ.

Anh tại sao phải trách em chuyện bất bình như vậy, không nghĩ tới nữa, em hiện tại rất yếu, hãy ngủ đi.”

Viên Thi Nhu nở nụ cười nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, cô y tá đến thay bình thuốc.

Chất lỏng lạnh lẽo từ từ chảy vào cơ thể Viên Thi Nhu rồi tan vào máu cô, Viên Thi Nhu chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi và buồn ngủ.

Cô yếu ớt nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy trong người có một luồng ấm áp chảy ra, bụng đau đến mức muốn hét lên nhưng cô cảm thấy cả người nhẹ bẫng, cô không thể hét lên được, cô đau đến mức muốn chết, nhưng không thể hét lên.

Ngay sau đó, cô nghe thấy Quý Thừa Ngọc gọi bác sĩ với vẻ hốt hoảng.

Viên Thi Nhu lại được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Khi cô tỉnh lại, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của bác sĩ trưởng ca phẫu thuật, "Lần thứ hai chảy máu lớn, chuẩn bị phẫu thuật, cắt bỏ tử cung.



Viên Thi Nhu hoảng sợ, không, không, làm sao cô có thể vì phá bỏ đứa bé mà bị cắt bỏ tử cung.

Cô ấy vẫn muốn làm một người phụ nữ hoàn chinh?

“Không.” Viên Thi Nhu hét lên, “Anh không thể cắt bỏ tử cung của tôi.

Anh không thể làm vậy.

Tôi muốn gặp gia đình mình ngay bây giờ, ngay lập tức."

"Bệnh nhân xúc động mạnh, hãy chuẩn bị thuốc an thần.”

“Buông tôi ra, anh buông tôi ra, A Ngọc, A Ngọc, anh ở đâu?”

Giọng nói lạnh lùng của bác sĩ từ trên đỉnh đầu truyền ra, "Người nhà của cô đã ký giấy đồng ý phẫu thuật.”

"Không, tôi không tin, làm sao có thể? A Ngọc sao có thể đối xử với tôi như vậy? Không, ông đang nói dối.”

“Cô đang bị chảy máu rất nhiều, và tính mạng của cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Cách duy nhất là cắt bỏ tử cung.

Cô muốn tử cung của cô hay tính mạng của cô?”

Viên Thi Nhu có thể cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể cô ta, ý thức của cô ta càng ngày càng yếu, cô ta bắt đầu sợ hãi, cô ta sợ chết, ngay trước khi bất tỉnh, cô ta nói, “Tôi sắp chết, cô phải cứu tôi.”

Một giờ sau, Viên Thi Nhu được đẩy ra ngoài.

Quý Thừa Ngọc liếc nhìn cô, sau đó quay lại hỏi bác sĩ chăm sóc phía sau, “Rõ ràng là trước đây cô ấy rất tốt, sao lại có thể đột ngột xảy ra chuyện này?"

Bác sĩ nghiêm khắc nói, "Bệnh nhân bị cưỡng bức bỏ thai trong tình huống bất thường, bản thân tình huống này đã rất nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, tương ứng khả năng bị chảy máu nhiều lần thứ hai cũng rất cao, rất may là cấp cứu kịp thời nên cứu được tính mạng của cô ấy.

Anh hãy an ủi bệnh nhân để cô ấy không nghĩ tới nữa."

Quý Thừa Ngọc có chút xấu hổ, loại chuyện này anh ta làm sao có thể an ủi?

Mặc kệ Quý Thừa Ngọc nghĩ gì, bác sĩ xoay người rời đi sau khi nói.

Trong phòng khác, Mục Duyên Đình dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị thương của Hứa Niệm An.

Làn da của cô ấy cực kỳ trắng, không nói đến một cái tát, thậm chí nếu bị bôi lên thứ gì đó, mặt cô ấy sẽ để lại vết đỏ.

Nhưng hiện tại, toàn bộ khuôn mặt bên trái của cô đã sưng tấy lên.

Vừa sưng, vừa đỏ, nhìn thật ghê người.
Có thể thấy, người ra tay lúc đó thật nặng tay.

Mục Duyên Đình cúi đầu, Cao Dương không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng anh có thể cảm nhận được khí tràng lạnh lẽo thấu xương của anh lúc này.

Cao Dương nghĩ, lần này chắc ai đó sẽ gặp chuyện không may.

Điện thoại rung lên, Cao Dương bắt máy, nói mấy câu với bên kia xong, Cao Dương cúp điện thoại, đi tới chỗ Mục Duyên Đình nói nhỏ, "Thưa tiên sinh, việc ngài dặn dò đã xong, Viên Thi Nhu đã bị cắt bỏ tử cung, vẫn còn đang hôn mê.”
Mục Duyên Đình lạnh giọng nói, “Loại phụ nữ dùng máu thịt của mình để thiết kế người khác, căn bản không xứng có một đứa con.”

Cao Dương hỏi, "Ba người bị bắt ở khách sạn làm thế nào?”

Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, "Nhốt lại trước."

Cao Dương, “Vâng, thưa ngài."

Mục Duyên Đình lại nói, "Chú ý động tĩnh trên mạng internet, Viên Thi Nhu dung chính đứa con của mình làm tiền được cược, e rằng không phải chỉ để Hứa Niệm An chịu nỗi thống khổ bằng da bằng thịt đơn giản như vậy.”

Cao Dương gật đầu, "Vâng, tôi hiểu rồi.”

Khi Hứa Niệm An tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô cảm thấy khắp người như bị kim châm, khắp nơi đau nhức.

Cô không dám nhúc nhích, nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà.

Cô biết rằng cô đang ở trong bệnh viện.

Trước lúc hôn mê, trong lòng cô nghĩ, nếu chết đi, mẹ cô sẽ ra sao?

May mắn thay, cô chưa chết.

Vì chưa chết nên cô sẽ không buông tha cho những kẻ đã hại mình.

“Đã tỉnh?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng.

Hứa Niệm An hơi giật mình, cô quay đầu lại thì thấy Mục Duyên Đình đứng thẳng ở cửa, ánh ban mai tràn ngập qua cửa kính của bệnh viện.

Anh ta mặc một bộ vest đen với những hoa văn màu nâu sẫm được thêu trên cổ tay áo, cao quý bất phàm.

Đôi mắt anh sắc bén, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Hứa Niệm An cười với anh ta, "Mục tiên sinh, anh cứu tôi sao? Cảm ơn anh?”

Khóe môi người đàn ông cong thành một vòng cung băng giá.

Giọng nói của anh ta không có nhiệt độ và có chút xa lạ, "Cảm ơn? Cách cảm ơn của Hứa tiểu thư thực sự rất đặc biệt.

Cách cảm ơn của Hứa tiểu thư khiến tôi thất vọng hết lần này đến lần khác? Tôi có chưa từng nói với em rằng em là của tôi.

Đem chính mình biến thành bộ dạng như vậy.

Em đối xử với vật sở hữ của tôi như vậy sao? Đây là cách em cảm ơn tôi?”
Anh từng bước đi về phía Hứa Niệm An, cúi xuống nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không còn sưng tấy của cô, “Hãy nhớ rằng, em chỉ giữ thân thể này cho tôi.

Nếu em dám làm nó tổn thương, tôi sẽ ngâm em trong formalin và giữ nó cho riêng mình.”

Trên đời này làm sao có loại biến thái như vậy? Anh ta nói về việc giết người một cách thản nhiên như ăn và ngủ.

Cảm giác tốt đẹp lúc này vì lời nói của anh mà đột nhiên biến mất.

Cô không biết có phải vì mọi người dễ bị tổn thương hơn khi bị ốm hoặc bị thương hay không.

Hay là Hứa Niệm An thực sự bị anh làm cho sợ hãi, cô đột nhiên khẽ khóc, bởi vì ngực đau, cô không dám kêu, nghe như tiếng mèo con đang thút thít.

Tiếng khóc nhỏ, nhưng khiến cho người nghe thật ngột ngạt.

Mục Duyên Đình đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn cô, “Em khóc cái gì?"

Hứa Niệm An đang khóc lóc hỏi anh, “Có ai đáng sợ như anh không?"

Cô không dám nói quá lớn, cố gắng nói thì ngực sẽ đau.

Hơn nữa, hiện tại cô không còn sức lực.

Nghe được những lời này bên tai, Mục Duyên Đình phá lệ ôn nhu hơn.

Về mặt anh ta không có gì biến hóa, giọng nói bớt lạnh lùng hơn, “Em không nghe theo lời tôi, nếu có lần sau, tôi sẽ trực tiếp đem em đi ngâm formalin.

“Tôi cũng không muốn.” Hứa Niệm An không dám trở mình, cô đau quá, nhưng người đàn ông này thực sự đã nói với cô rằng anh ta sẽ ngâm cô trong formalin.

Sao anh ta có thể biến thái như vậy?

"Tôi vẫn còn mẹ cần tôi chăm sóc, tôi không muốn bị thương.”

Nước mắt chảy dài từ khóe mắt rơi trên chiếc gối màu xanh nhạt, Hứa Niệm An cảm thấy ủy khuất, "Tôi là người bị thương, Mục Duyên Đình, tại sao anh lại hung ác với tôi như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play