Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Niệm An tìm cơ hội rời khỏi sảnh tiệc, một mình đi vòng ra sau biệt thự.
Dù đã nhiều năm không đến nhà họ Viên, nhưng mọi thứ ở đây cô vẫn chưa quên.
Căn nhà phía sau biệt thự là nơi ở của người giúp việc, hiển nhiên là tài sản của Hứa lão gia tử để lại, khi Hứa Tín đưa cô về, Viên Đông đã sắp xếp hai mẹ con cô vào chỗ ở của người giúp việc.
Hứa Niệm An vừa nghĩ, vừa nhanh chóng đi về phía căn phòng nơi cô và Hứa Tín từng ở.
Đèn trong phòng đang sáng.
Hứa Niệm An không khỏi cau mày, tối nay là sinh nhật Viên Đông, theo lý mà nói, tất cả người giúp việc nên đến biệt thự giúp, vậy trong phòng này sao lại bật đèn?
Kể từ khi cô ấy chuyển đi với Hứa Tín, không có ai sống trong ngôi nhà này, vậy ai ở trong đó bây giờ?
Trong khi suy nghĩ về điều đó, Hứa Niệm An nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, "Két-- " cánh cửa mở ra đáp lại.
"Hứa tiểu thư? Sao cô lại ở đây?"
Căn phòng nhỏ hơn hai mươi mét vuông, bên trong trống rỗng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được ai đang trong đó.
Cố Giao Giao không ngờ Hứa Niệm An lại xuất hiện ở nơi này.
Cô ta đã đến đây tối nay, bất quá cô ta muốn đến đây lần nữa.
Cô ta nghĩ rằng vì đây là nơi mà Hứa Niệm An sống khi cô ấy còn nhỏ, cô ta muốn thử vận may của mình, tìm xem có bất kỳ hình ảnh nào của Hứa Niệm An khi cô ấy là một đứa trẻ không.
Vì chỉ cần tìm thấy hình Hứa Niệm An lúc nhỏ, sau đó so sánh với bức ảnh chụp ở trại trẻ mồ côi để xác định xem Hứa Niệm An có phải là Tiểu Phúc Tử khi còn nhỏ không.
Tất nhiên, trước khi đến đây lần nữa, Cố Giao Giao đã hỏi Viên Thi Anh, nhưng Viên Thi Anh nói rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy bức ảnh của Hứa Niệm An khi cô ấy còn nhỏ.
Vì vậy, cô ta quyết định tự mình đến tìm.
Thật đáng tiếc khi cô ta vừa mới bắt đầu thì Hứa Niệm An đã xuất hiện.
Cố Giao Giao thản nhiên nói dối, “Tôi đi lạc ”
Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài.
Hứa Niệm An liếc thấy dấu vết rõ ràng là bị lật tung trong phòng, chậm rãi đi về phía cô ta, trong mắt có chút dò xét, “Thật sao?”
Cô cười, nhìn Cố Giao Giao đã bước ra cửa, “Nhưng thật trùng hợp khi Cố tiểu thư bị lạc mà lại có thể đến nơi tôi từng sống, nếu lần sau Cố tiểu thư đến sân sau của Viên gia, tốt hơn hết cô nên tìm một người giúp việc đi cùng.”
Mặc dù cô không biết rằng Cố Giao Giao đến đây có mục đích gì, nhưng cô có thể chắc chắn rằng cô ta không bao giờ có thể đơn giản là lạc đường.
Cố Giao Giao không nói, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái rồi quay đi.
Nhìn thấy Cố Giao Giao rời đi, Hứa Niệm An đi lên đóng cửa trước rồi mới cẩn thận đi tìm.
Nhưng sau khi tìm kiếm xung quanh, cô không tìm thấy bảng kết quả xét nghiệm DNA.
Thay vào đó, cô tìm thấy một bức ảnh trong góc tủ nhỏ.
Cô bé trong ảnh mặc váy dài liền áo xanh nước biển với nụ cười vui vẻ.
Hứa Niệm An nhìn cô gái nhỏ trong bức ảnh và mỉm cười.
Thực ra khi còn nhỏ, mẹ cô ấy không thích chụp ảnh chính mình.
Bức ảnh này được coi là duy nhất.
Cô ấy nghĩ không biết nó đã chạy đi đâu, nhưng không ngờ lại nó lại ở đây.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, là Mục Duyên Đình gọi tới.
Giọng nói lạnh lùng của người bên kia từ trong micro truyền ra, lời nói đơn giản và ngắn gọn, “Ở đâu?”
Hứa Niệm An nhìn về nơi mình đã ở, cười nói, “Một lát nữa em sẽ về Cẩm Viên.”
Bên kia nhàn nhạt ừ nói, “Vật nhỏ, bây giờ em đang ở đâu?”
“Viên gia.”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó Hứa Niệm An nghe thấy Mục Duyên Đình nói, “Anh đến đón em.”
Hứa Niệm An vội vàng nói, “Không cần, em lập tức đi ngay.
Vốn dĩ, em đến đây để xác nhận một chuyện, giờ em cũng nên đi."
“Ừ.”
Hứa Niệm An cúp điện thoại và gửi cho Lâm Thanh Âm một tin nhắn WeChat, nói rằng cô ấy đã về trước và không quay lại sảnh tiệc nữa.
Cô ấy đi qua biệt thự và rời khỏi Viên gia.
Ở phía bên kia, Mục Duyên Đình đã trên đường đến nhà Viên gia.
Anh nhận được WeChat của Hứa Niệm An, “Mục tiên sinh, em đã ngồi trên taxi rồi.”
Sau đó cô thật tri kỷ gửi biển số taxi qua cho anh.
Mục Duyên Đình nhìn xuống tin nhắn của Hứa Niệm An, khóe miệng hơi nhếch lên, quên đi, cứ coi ba chữ "Mục tiên sinh" là biệt danh.
Anh cất điện thoại và nói với tài xế, “Quay lại Cẩm Viên.”
“Vâng.”
Vừa định quay lại Cẩm Viên, điện thoại di động của Mục Duyên Đình lại đổ chuông.
Anh nhìn xuống và hơi cau mày, “Cố tiểu thư?”
Giọng nói kìm nén của Cố Giao Giao vang lên, "Tứ gia, xin hãy giúp tôi, tôi, tôi dường như đã bị đánh thuốc.”
Giọng của Mục Duyên Đình không thay đổi, và anh hỏi khẽ, "Bây giờ cô ở đâu?"
Cố Giao Giao thấp giọng kêu lên, "Ở Viên gia, tứ gia, anh nhất định phải tới cứu tôi.
Tôi không biết là ai đánh thuốc tôi.
Tôi đang trốn trong nhà vệ sinh không dám ra ngoài.
Tứ gia, hiện tại tôi chỉ có thể nhờ anh giúp, cũng chỉ có anh.”
Mục Duyên Đình cầm điện thoại, im lặng vài giây rồi nói, “Ở yên đó, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, tôi sẽ đến ngay.”
Cố Giao Giao lập tức nín khóc, mỉm cười, “Cảm ơn tứ gia, anh yên tâm, trước khi anh tới, tôi sẽ không nhúc nhích.”
Mục Duyên Đình cúp máy, “Tới Viên gia?”
Tài xế lập tức quay đầu.
Cao Dương, người đang ngồi ở ghế phụ, hỏi, "Thưa tiên sinh, có phải Hứa tiểu thư đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không." Khuôn mặt của Mục Duyên Đình nhất quán quạnh vẻ, "Là Cố Giao Giao."
Cao Dương giật mình, "Cố tiểu thư?"
Mục Duyên Đình, “Cô ta bị đánh thuốc, cậu gọi quản gia bảo ông ấy chuẩn bị thuốc giải.”
Rốt cuộc, Cố Giao Giao lúc nhỏ đã cứu anh nên anh phải giúp.
Cao Dương nói "Vâng", lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho quản gia ở Cẩm Viên.
Sau một lúc, Cao Dương quay lại và nói với Mục Duyên Đình, "Thưa ngài, Cẩm Viên bên kia đã an bài xong, nhưng Hứa tiểu thư cũng sẽ trở lại Cẩm Viên đêm nay, an bài Cố tiểu thư đến Cẩm Viên, có hợp lý không?"
Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, "Chúng ta giống trống khua chiên đưa Cố Giao Giao ra khỏi Viên gia như vậy.
Nếu chúng ta đến một nơi khác, trai đơn gái chiếc suốt cả đêm, cậu cảm thấy An An sẽ nghĩ như thế nào? Không bằng đưa trực tiếp về Cẩm Viên.
Mọi thứ đều nằm dưới mí mắt của An An.
Ngược lại cô ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn.”
Cao Dương trên mặt ngẩn ra, rõ ràng là xem nhẹ chuyện này, bọn họ đi đón Cố Giao Giao ở nhà họ Viên, làm sao có thể che giấu được Hứa Niệm An?
Vốn không có chuyện gì, nhưng nếu che che giấu giấu lại khiến người ta cảm thấy có gì đó.
Ngược lại, thà ngay thẳng còn hơn.
Nghĩ đến đây, Cao Dương không khỏi cảm thán chủ nhân trong lòng.
Chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại trước cửa Viên gia, Mục Duyên Đình ngồi ở trên xe nhàn nhạt nói với Cao Dương, “Đưa hai người mà cậu tin tưởng đi, trước đón Cố tiểu thư.”
Loại chuyện này tự nhiên không cần Mục Duyên Đình ra mặt.
Cao Dương kính cẩn gật đầu và bước ra khỏi xe.
Ngay sau đó, một chiếc Audi màu đen dừng lại sau chiếc Maybach, Cao Dương bước tới, hai người ăn mặc như vệ sĩ bước xuống, Cao Dương bước vào biệt thự của Viên gia.