Từ nhà hàng Thái Lan đến Dụ Thụy quốc tế chưa đầy mười phút đi xe.
Ngay sau đó chiếc Maybach màu đen đã lái vào bãi xe tầng hầm của Dụ Thụy quốc tế, Mục Duyên Đình nhấc Hứa Niệm An ra khỏi xe.
"Cao Dương."
Cao Dương vội vàng bước lên, “Thưa tiên sinh."
Mục Duyên Đình ôm Hứa Niệm An, giọng nói nhàn nhạt, “Công việc của buổi chiều hủy bỏ.” Nói xong, anh cúi đầu, môi dán ở bên tai cô, truyền đến giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, "Vật nhỏ không nghe lời, anh phải rút ra thời gian, để sửa chữa một chút.”
Giọng nói nguy hiểm nhưng mang theo mê hoặc, làm trái tim Hứa Niệm An run lên, hướng Cao Dương với ánh mắt cầu cứu.
Cao Dương yên lặng nhìn lên trời, trong lòng lẩm bẩm: Ta không thấy, không thấy, không thấy gì cả.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình vỗ nhẹ vào mông cô rồi quay lưng vào thang máy.
Cao Dương trở lại xe, vừa mới lấy điện thoại di động ra sắp xếp lại chuyện của buổi chiều, liền nghe thấy người lái xe bên cạnh nhàn nhạt nói, "Trợ lý đặc biệt Cao, anh thấy thế nào?”
Cao Dương bị anh ta làm cho choáng váng, “Cái gì thế nào?”
Người lái xe giọng điệu không thay đổi, "Cảm giác mỗi ngày đều bị rắc cẩu lương thế nào?”
Cao Dương, "…”
Hóa ra đây là cảm giác mỗi ngày của anh.
Ngay khi Mục Duyên Đình bước vào cửa, anh đã đẩy Hứa Niệm An lên ghế sô pha trong phòng khách và hôn cô.
Trạng thái mất kiểm soát giống như một con thú vừa được thả ra khỏi lồng sắt.
Hứa Niệm An sợ tới mức tim đập thình thịch, "Anh, anh, anh sẽ không muốn cùng em..."
Mục Duyên Đình đứng dậy cởi bỏ bộ âu phục rồi tùy ý ném qua một bên, sau đó bắt đầu tháo cà vạt.
Hứa Niệm An từ trên ghế đứng dậy, hai ba bước nhảy tới chỗ cánh cửa, nhưng trước khi tay chạm vào nắm cửa, Mục Duyên Đình đã lao tới, cô lại bị giam trong vòng tay của anh.
Giọng nói của anh tiết lộ vài phần nguy hiểm, "Muốn trốn?"
Hứa Niệm An lúc này thực sự tức giận, cô cau mày và nói, "Tại sao em phải trốn, em buổi chiều còn có việc, em phải đi?"
Nói xong cô từ vòng tay của Mục Duyên Đình chui ra và nắm tay vào nắm cửa.
Nhưng người cô đã bị Mục Duyên Đình kéo ngược lại, ép lên cánh cửa, cả người anh cũng dán lên.
Cánh môi cô lần nữa lại bị cắn.
Hứa Niệm An xinh đẹp hơi cau mày, cô nhận ra rằng Mục Duyên Đình không chỉ muốn hù dọa cô một chút, mà anh thật sự muốn cô.
Hứa Niệm An lúc này thực sự rất hoảng loạn, ngày đầu tiên đi làm liền bỏ việc, bộ phận thiết kế sẽ nghĩ gì về cô?
Nhưng Mục Duyên Đình không cho cô cơ hội để nói, anh gần giống như là một con sói đói, vồ lấy con mồi của mình, cắn và nuốt chửng nó.
Từ cửa phòng khách, đến ghế sô pha, cuối cùng là giường lớn trong phòng ngủ.
Người đàn ông dựa trên người cô, nghiến răng hỏi, "Còn dám nói muốn rời khỏi anh nữa không? Còn dám không?”
Hứa Niệm An bị anh ức hiếp đến phát khóc, nhưng dù cô có khóc như thế nào, Mục Duyên Đình cũng không có dự tính buông tha cho cô.
Chỉ hỏi đi hỏi lại cô, “Em còn dám không? Hả?"
Hứa Niệm An hiện tại tức giận cũng không dám nữa, cô chỉ biết hôm nay Mục Duyên Đình tức giận vô cùng đáng sợ, cô bất quá lúc trước chỉ là lời đuổi theo lời, đột nhiên thuận miệng thốt ra một câu, nhưng cô không ngờ từ "dám" đã đụng đến vảy ngược của anh.
Hứa Niệm An khóc không ra hơi, vừa ở một bên vừa lên án, "Mục Duyên Đình, đồ xấu xa, vừa nãy em chỉ thuận miệng nói một câu, anh như vậy mà đem em lăn lộn, anh sao lại xấu xa như vậy."
Mục Duyên Đình ở trên người cô, cúi đầu hôn lên vành tai của cô, giọng nói nhàn nhạt như có cái gì ách lại, nhưng lại vô cùng gợi cảm, "Cái này không đúng rồi? Em là không biết cái gì mới thực sự là xấu xa."
Hứa Niệm An bị anh lăn lộn, chỉ có cái miệng có thể hoạt động, nghe anh nói vậy, cô nhanh chóng hét lên, "Em không muốn biết, em không muốn biết.”
Tuy rằng bản thân cô cảm thấy mình đã dùng hết sức lực, nhưng thật ra cô đã bị Mục Duyên Đình lăn lộn nãy giờ, sức lực đã không còn nhiều, lời vừa nói ra, khi Mục Duyên Đình nghe thấy, chỉ là âm thanh êm nhu mềm nhẹ.
Anh dùng răng ma sát vành tai của cô, thấp giọng cười bên tai cô, "Sớm muộn gì anh cũng sẽ cho em biết."
Hứa Niệm An giơ nắm đấm nhỏ nện vào ngực anh vài cái, lại bị bàn tay to của anh nắm chặt, bao bọc trong lòng bàn tay anh, anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô rồi cúi người bế cô lên, nói nhỏ, “Anh giúp em đi tắm trước.”
Hứa Niệm An giật mình, vội vàng nói, "Không cần!"
Cô điên rồi mới để anh vào giúp cô tắm, nếu vào phòng tắm, liệu cô còn sống không?
Mục Duyên Đình nhìn cô đầy ẩn ý, “Em có chắc là không cần, anh giúp em?"
Anh cắn chặt ba chữ cuối cùng.
Hứa Niệm An cũng cắn chặt phun ra từng chữ, "Không! Cần!”
"Có thể." Mục Duyên Đình nhướng mày đặt cô xuống đất.
Hứa Niệm An chịu đựng sự khó chịu về thể chất và từng bước đi về phía phòng tắm.
Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy giọng nói yếu ớt của Mục Duyên Đình từ phía sau truyền đến, "Lần sau anh sẽ nổ lực.”
Hứa Niệm An quay đầu lại, "Cái gì?”
Mục Duyên Đình nhướng mày cười xấu xa, "Nổ lực làm em không tự tắm rửa được."
Hứa Niệm An, "…”
Tức giận a.
Nhưng làm sao đây, đánh cũng không đánh lại, nghĩ đến dùng miệng để công kích, nhưng vẫn bị anh làm cho phủ phục.
Cô rất tức giận.
Hứa Niệm An trừng mắt nhìn anh, “Anh thấy em thế này, làm sao có thể đi gặp người được?"
Khi Hứa Niệm An từ phòng tắm đi ra, Mục Duyên Đình đã ăn mặc chỉnh tề, khi đưa cô đến đây, anh còn mặc một bộ tây trang màu đen, bây giờ được thay bằng bộ đồ ở nhà màu xám đậm, có vẻ như ở đây luôn có sẵn quần áo của anh.
Không biết tại sao, Hứa Niệm An đột nhiên nhớ đến câu “thỏ khôn có ba cái hang”, cô đoán Mục Duyên Đình chắc có hơn ba cái hang đi?
Hứa Niệm An nghĩ vậy, ngược lại chính mình nở một nụ cười lớn.
Mục Duyên Đình liếc cô một cái, "Em cười cái gì vậy?"
Sau khi tắm xong, thân thể của cô thật sự cảm thấy tốt hơn, cô chép chép miệng, “Không có chuyện gì, anh không tắm sao?"
Mục Duyên Đình cài cúc áo, nhẹ nói, "Anh bên ngoài đã tắm rửa sạch."
Hứa Niệm An gật đầu, tuy rằng không nhìn chi tiết, nhưng xét diện tích của phòng ngủ chính, căn hộ ít nhất cũng 200 mét vuông, tự nhiên không thể chỉ có phòng tắm.
Vừa nói, anh vừa lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An đương nhiên không thể mặc quần áo khi cô ấy đến, vì vậy cô chỉ có thể mặc cái áo này.
Hứa Niệm An nhận lấy, khăn tắm cũng không cởi ra, trực tiếp mặc áo vào cài nút rồi kéo khăn tắm ra bên trong ra.
Mục Duyên Đình nhìn một loạt hành động của cô, hừ lạnh một tiếng, "Không phải là anh chưa từng thấy qua.”
Hứa Niệm An: .......!
Anh nghĩ rằng mọi người đều là giống như anh, có thể cởi sạch trước mặt một nữ nhân xa lạ sao?
Không có biện pháp, thời điểm gặp mặt lần đầu tiên, cảnh Mục Duyên Đình cởi quần áo trước mặt cô làm cô không thể nào quên.
Bất quá lời này nếu bị Mục Duyên Đình nghe thấy được, anh sẽ sửa lại cho đúng: Không phải tùy tiện, là chỉ có ở trước mặt em.