Mục Duyên Đình từ trong tay Hứa Niệm An tiếp nhận điện thoại di động, áp đến bên tai, giọng nói rõ ràng và lạnh lùng, “Vấn đề này hãy đẩy nhanh tiến độ.

Tôi muốn có kết quả muộn nhất vào tuần sau."

Cao Dương cung kính gật đầu, “Vâng, thưa tiên sinh, tôi sẽ nhanh chóng điều tra."

Mục Duyên Đình nhàn nhạt "Ừm" cúp điện thoại, vỗ vỗ sau lưng Hứa Niệm An, "Được rồi, có anh ở phía sau em, em không cần phải lo lắng gì cả."

Giọng anh nhàn nhạt, như thể anh nói một chuyện rất bình thường, nhưng đôi mắt Hứa Niệm An vẫn bất giác đỏ hoe.

Không phải vì bị ủy khuất, mà là vì cảm giác được một người sủng trong lòng bàn tay, làm cho nội tâm ấm áp muốn khóc.

Hứa Niệm An cúi đầu, lạch cạch lạch cạch rơi xuống những hạt đậu vàng.

Mục Duyên Đình nâng mặt cô lên, dùng ngón tay thô ráp lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt cô, “Sao vậy, sao em lại khóc?”

Hứa Niệm An lắc đầu, đưa tay ra lau lung tung trên mặt, bất chấp nước mắt nhào vào lòng Mục Duyên Đình, đồng thời đem anh đẩy trở lại giường.

Rõ ràng, trong mắt vẫn còn những giọt nước mắt trong veo, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô ấy rất rực rỡ, cô nói, "Mục Duyên Đình, em có từng nói qua chưa, em thích anh?”
Mục Duyên Đình bị cô đè ở trên người, cũng không phản kháng, anh nằm ngửa mặt, bọn họ khoảng cách rất gần, ngửi được mùi thơm thuộc về cô, anh mỉm cười, nụ cười thật chói mắt, anh nhìn thấy trong mắt cô long lanh, anh cười hỏi, "Không phải là yêu sao?”

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Niệm An đè anh xuống.

Anh ấy sẽ ghi nhớ điều này suốt đời.

………
Ngày hôm nay là ngày Hứa Niệm An chính thức vào Thạch Ngọc Tường làm việc.

Mục Duyên Đình đi với cô ấy và yêu cầu tài xế đưa cô đến Thạch Ngọc Tường trước khi quay trở lại Mục thị.

Ngay khi Hứa Niệm An bước vào tòa nhà văn phòng của "Thạch Ngọc Tường”, một người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp màu đen, với làn tóc màu nâu, đến đón tiếp cô.

Đầu tiên, cô ấy gật đầu cung kính với Hứa Niệm An, và mỉm cười, “Xin chào, cô là Giám đốc Hứa?"

Hứa Niệm An gật đầu và liếc nhìn thẻ công tác mà cô ấy đang đeo trên ngực.

Ảnh trên thẻ trẻ hơn người trước mặt một chút, cột tóc đuôi ngựa cao, hẳn là bộ dáng của cô sau khi tốt nghiệp không lâu.

Dưới bức ảnh là tên của người phụ nữ: Tần Nhã Lâm.

Hứa Niệm An gật đầu, “Xin chào trợ lý Tần, tôi là Hứa Niệm An, giám đốc bộ phận thiết kế, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ trong tương lai.”

Cô vừa nói, vừa đưa tay về phía Tần Nhã Lâm.

Tần Nhã Lâm cũng đưa tay ra bắt lấy tay cô, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Về sau, cũng xin giám đốc Hứa quan tâm giúp đỡ.

À phải, đây là thẻ công tác của cô.”

Cô vừa nói, vừa dùng hai tay đưa thẻ công tác cho Hứa Niệm An.

Các nhân viên của Thạch Ngọc Tường đều thống nhất mang thẻ công tác trong khi làm việc, bên trong có một thẻ từ nhỏ, cần sử dụng thẻ này để vào phòng tại nơi làm việc và ăn ở căng tin vào buổi trưa.

Hứa Niệm An mỉm cười nhận lấy và nói lời cảm ơn.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Tần Nhã Lâm nhìn thấy Hứa Niệm An trên tay cầm một hộp giấy liền muốn tiếp nhận.

Hứa Niệm An cười từ chối, "Không cần phiền phức, chỉ có máy tính của tôi và một ít tài liệu, không nặng lắm.”

Tần Nhã Lâm gật đầu, giúp Hứa Niệm An mở cửa thang máy, tiến lên hai bước, “Tôi đã thông báo cuộc họp sáng nay rồi.

Cô kiểm tra đồng hồ, mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu.”

Hứa Niệm An, "Cảm ơn.”

Phòng thiết kế nằm ở tầng mười hai.

Khi thang máy mở ra, hai người lần lượt ra khỏi thang máy, Tần Nhã Lâm dẫn đường, “Giám đốc, văn phòng của cô ở phía trước.”

Hứa Niệm An nhẹ gật đầu rồi đi theo Tần Nhã Lâm về phía trước.

Lúc này đột nhiên có tiếng giày cao gót giẫm lên gạch trước mặt, sau đó là giọng nữ quen thuộc vang lên phía trước, "A, thật là có giá nha, đây mới là ngày đầu tiên đi làm, còn cần trợ lý xuống lầu đích thân đón, thật sự nghĩ mình là phượng hoàng sao? Bất quá chỉ là đứa con tư sinh không biết xấu hổ mà thôi.”

Hứa Niệm An nghe giọng nói, liền nhìn thấy Viên Thi Anh đang mặc bộ quần áo mùa thu mới nhất năm nay của Chanel, đứng cách đó không xa, phía sau có hai người tùy tùng nhỏ, nhìn cô với vẻ khinh thường.

Tần Nhã Lâm vội vàng giới thiệu bên tai Hứa Niệm An, “Giám đốc Hứa, chuyện là thế này, tuần trước, chủ tịch Viên đã sắp xếp Viên tiểu thư làm phó giám đốc.

Tôi còn chưa kịp nói cho cô biết về sự sắp xếp này.”

Hứa Niệm An đưa cho cô một ánh mắt không có quan hệ, ngước mắt đối với Viên Thi Anh nói, “Trông cô như thích bôi xanh lên đầu ba mình.

Viên Thi Anh cô cũng là lạ nhất thiên hạ."

Tần Nhã Lâm đang đứng bên Hứa Niệm An, cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô hướng vào vách tường đứng sát vào để giảm thiểu cảm giác hiện diện của mình.

Cô chỉ vào văn phòng bên cạnh, giọng nói nhỏ đến đáng thương, “Giám đốc Hứa, đây là văn phòng của cô."

Trước khi Hứa Niệm An kịp nói, Viên Thi Anh đã giành nói trước, "Hiện tại nơi này đã là phòng làm việc của tôi."

Nói xong, cô hất cằm về phía hai người đi theo phía sau.

Hai người mỉm cười đắc thắng với Hứa Niệm An, mỗi người cảm một hộp giấy lớn, bước vào văn phòng.

Tần Nhã Lâm ở một bên nhìn Hứa Niệm An, rồi nhìn Viên Thi Anh đang kiêu ngạo như con công, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Cô là tiểu nhân vật, không dám xúc phạm hai bên, cô vẫn im lặng sẽ sống tốt hơn.

Hứa Niệm An nhìn chằm chằm Viên Thi Anh trong chốc lát, sau đó quay đầu hỏi Tần Nhã Lâm, “Còn có văn phòng nào khác không?”

Tần Nhã Lâm sửng sốt, không phải chứ, giám đốc nhận thua rồi sao?

Sức chiến đấu này không tốt.

Tuy nhiên, phun tào thì phun tào, cô vẫn làm hết trách nhiệm của mình nói, "Trước đây công ty có một phó giám đốc, sau này từ chức, công ty chưa tuyển dụng người mới, cho nên vẫn còn một phòng đó.

Tuy nhiên, do không ai sử dụng nên lâu dần mọi người để làm nó thành kho để đồ.”

Hứa Niệm An gật đầu ra lệnh, “Trước để cho tạp vụ dọn dẹp một chút.

Bây giờ chúng ta đi họp.”

Thái độ kiên quyết của Hứa Niệm An khiến Tần Nhã Lâm vừa rồi thất kinh, tinh thần chiến đấu của cô lại trở về một lần nữa, cô đột nhiên cảm thấy hành vi giành giật văn phòng ngay khi vừa đến này cũng giống như khi còn học đại học, có người không màng thứ tự trước sau liền muốn chiếm cái giường tốt là như nhau.

Thực ra cũng khá nhàm chán, bởi vì đối phương không phải không muốn cùng cô tranh đoạt, mà là cảm thấy không cần thiết phải dành tâm trạng vui vẻ với những người không liên quan.

Nghĩ đến đây, Tần Nhã Lâm tinh thần chấn động, lập tức dẫn Hứa Niệm An đi về phía phòng họp, "Giám đốc, đây là phòng họp.”

Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Mọi người hẳn là tới hết rồi.”

Hứa Niệm An gật đầu, mới vừa đi một bước, liền dừng lại, quay sang Viên Thi Nhu phía sau, “Viên nhị tiểu thư thực sự là một đứa con gái ngoan được vợ chồng Viên Đông giáo dục, thích làm tu hú chiếm tổ chim khác, thật giống vợ chồng bọn họ, nhưng cô cũng không được tiêu dao lâu đâu.

Những thứ thuộc về Hứa gia, tôi sẽ tự mình thu lại từng cái một.”

Cô nói xong, quay người tiếp tục đi về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play