Hứa Niệm An vừa mở cửa liền nhìn thấy Mục Duyên Đình khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, “Rất vui sao?”

Hứa Niệm An nhìn phía sau không còn ai khác, vì vậy liền kiễng chân, hôn lên môi anh.

Sự tức giận của Mục Duyên Đình biến mất ngay lập tức.

Hứa Niệm An kéo anh vào phòng, "Anh vừa đi làm còn chưa ăn gì sao? Em chuẩn bị nấu mì, vậy em cũng nấu cho anh một ít nha?"

Mục Duyên Đình nói, "Đi ăn cơm đi."

Hứa Niệm An hỏi, "Đi đâu?"

Mục Duyên Đình, "Biệt thự Bách Thành.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vẫn còn một chút mong đợi của Hứa Niệm An lập tức mờ đi, “Không muốn.”

Mục Duyên Đình thấy thái độ của cô hơi buồn cười, nên hỏi, “Tại sao? Dường như em có ý kiến về biệt thự Bách Thành.

Đầu bếp ở đó là những người giỏi nhất trong tất cả đầu bếp ở đế đô.”

“Vậy thì sao?” Hứa Niệm An không quan tâm đến điều này, quay người tiếp tục vào bếp, định làm mì cho bữa tối.

“Em thậm chí không thích đầu bếp ở đó.”
Mục Duyên Đình hỏi, “Biệt thự Bách Thành làm thế nào đắc tội em?”

Hứa Niệm An nhìn lại anh, “Hai chúng ta thế nào nhận thức, anh đã quên rồi sao?”

Làm sao anh có thể quên được?

Mục Duyên Đình lập tức hiểu ra, “Bởi vì em bị đánh thuốc ở đó?”

Khi nhắc đến chuyện này, Hứa Niệm An trong lòng không có cảm giác gì, nhưng không có nghĩa là cô lại muốn bước vào nơi đó, cô ấy gật đầu.

Mục Duyên Đình tiến lên một bước, đem cô ôm vào lòng, đặt cằm lên vai cô, bên tai cô nói, "Nhưng có bao giờ em nghĩ nếu không phải bị đánh thuốc, có lẽ hai chúng ta đã không sớm như vậy được gặp nhau.”

Có khả năng cả đời này sẽ không gặp được.

Nghĩ đến khả năng này, dù biết là không thể nhưng Mục Duyên Đình vẫn có một trận hoảng hốt.

Anh không thể tin cuộc đời mình sẽ ra sao nếu anh không gặp Hứa Niệm An.

Không cần biết nó sẽ như thế nào, nhưng điều chắc chắn là bây giờ anh không được vui sướng như vậy, cũng không được hạnh phúc như bây giờ.

Nghĩ đến đây, Mục Duyên Đình cảm thấy trong lòng có một tia suy nghĩ, anh mở miệng ngậm lấy dái tai của Hứa Niệm An, dùng đầu lưỡi liếm nó.

Một luồng điện xẹt qua tai Hứa Niệm An, ngay lập tức truyền đến não, rồi đến tứ chi.

Hứa Niệm An nghiêng đầu tránh Mục Duyên Đình.

Mục Duyên Đình không tiếp tục đuổi theo, anh lại đặt cằm lên vai Hứa Niệm An, lặng lẽ ôm cô.

Một lúc sau, Hứa Niệm An theo lời anh hỏi một câu, “Anh nói, nếu chúng ta không gặp nhau, hoặc là đêm đó anh không cứu em, chúng ta hiện tại sẽ như thế nào?”

Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, “Không có nếu như.”

Đối với vấn đề này, anh cũng không cho phép sự tồn tại của từ nếu như.

Hứa Niệm An không nghĩ vậy, mặc dù giả thuyết không tồn tại nhưng đôi khi nó cũng có lý.

Cô nhớ đến cảnh gặp Quý Thừa Ngọc chiều nay.

Nếu cô không bị đánh thuốc hoặc Mục Duyên Đình không cứu cô, liệu cô có tiếp tục vướng vào Quý Thừa Ngọc không?

Nghĩ đến hoàn cảnh đó, thật sự rất mệt mỏi.

Con người là thế này, trước đây chưa bao giờ gặp những điều tốt đẹp, đều không biết có những điều tốt đẹp là như thế nào.

Một khi bạn có được, lại hồi tưởng những điều trước đó, bạn sẽ có cảm giác có một loại vô hạn cảm xúc phun trào.

Cô không muốn quay lại quá khứ khủng khiếp đó.

Tuy nhiên, sự thay đổi thái độ của Quý Thừa Ngọc khiến Hứa Niệm An ngạc nhiên một chút.

Mười năm cô lặng lẽ đứng bên anh ta, anh ta chế nhạo cô thậm chí chán ghét cô nhưng khi cô quay lưng bỏ đi, anh ta thật sự không cần mặt mũi để nói với cô rằng anh ta đã yêu cô và anh ta rất hối hận.

Hứa Niệm An nghĩ lại, cô cảm thấy mọi thứ đều vô thường, cô lẩm bẩm, "Hẳn là sẽ tiếp tục quấn lấy Quý Thừa Ngọc cả đời, cho đến khi anh ta chết, nhưng..." cô nghĩ đến lúc nãy Quý Thừa Ngọc gặp cô, quay đầu nhìn Mục Duyên Đình, một đôi cánh tay trắng nõn mỏng manh ngẫu nhiên ôm lấy cổ anh, cô nói, “Cũng có thể là Quý Thừa Ngọc, lãng tử hồi đầu, ý thức được em rất tốt, em cũng nhận ra rằng anh ta có tình cảm sâu đậm với em, từ một tuyệt thế tra nam quay đầu trở thành một người chồng si tình chỉ yêu một mình em thì sao?”

Mặt Mục Duyên Đình đột nhiên đen lại, "Em muốn ăn thảo hồi đầu sao? Anh nói cho em biết, trừ khi em chết! Nếu không em cũng đừng nghĩ tới."

Hứa Niệm An cảm thấy được logic không đúng, "Không phải trừ khi anh chết sao? Tại sao lại là trừ khi em chết?"

Mục Duyên Đình cười lạnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, “Cho dù anh chết anh cũng làm cho em vì anh mà thủ tiết!”

Hứa Niệm An: Thật là biến thái.

Tất nhiên Mục Duyên Đình biết rằng điều này là không thể, bởi vì anh biết Quý Thừa Ngọc bây giờ đã trở thành loại người mà Hứa Niệm An không thể thích được, nếu không hắn ta cũng sẽ không nói dối anh đã có quan hệ với Hứa Niệm An vào ngày hắn ta ở trong khách sạn.

Vì vậy, Mục Duyên Đình biết rằng Quý Thừa Ngọc muốn Hứa Niệm An trở lại với anh ta.

Nhưng Mục Duyên Đình chỉ muốn nói: Đã quá muộn!

Hứa Niệm An giục Mục Duyên Đình nhanh chóng thay giày, “Cho nên, tối nay vẫn là ăn mì với em đi.”

Vừa nói cô vừa đi vào bếp.

Mục Duyên Đình nắm lấy cô, “Đừng làm, nếu em không thích đến biệt thự Bách Thành, thì có thể trở về Cẩm Viên?”

Hứa Niệm An cắn môi, “Em nghĩ ngủ ở đây sẽ thoải mái hơn.”

Cẩm Viên tuy lớn nhưng lại có quá nhiều người giúp việc, mỗi sáng thức dậy ăn sáng đều có mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, mỗi cặp mắt đều có hương vị bát quái, liền không thể muốn giáp mặt hỏi cô, đêm qua cô ngủ cùng với tiên sinh, có làm qua cái gì không thể miêu tả không?

Trước khi, ngủ với Mục Duyên Đình, đó thực sự là thuần túy ngủ, vì vậy, ngay cả khi những người giúp việc nữ nhìn cô bằng cặp mắt bát quái, cô sẽ dựng thẳng xương sống và tự nhủ rằng mình chân chính không sợ bóng tà, họ chỉ thuần túy đắp chăn và ngủ.
Nhưng hiện tại không được, hai người thật sự không lên giường đắp chăn.

Hứa Niệm An cảm thấy dù gì hai người cũng chỉ là bạn trai bạn gái, ngày nào cũng qua đêm ở Cẩm Viên và luôn bị người khác soi mói bằng những lời đàm tiếu, điều này thực ra không tốt lắm.

Mục Duyên Đình liếc nhìn chiếc giường trong phòng ngủ, chậm rãi nói, “Chiếc giường quá nhỏ, không thể thi triển được.”

Hứa Niệm An: Đồ lưu manh!

Mục Duyên Đình xoa bóp mặt cô, “Quay về Cẩm Viên đi.”

Trên đường đi, Mục Duyên Đình trước tiên gọi quản gia và yêu cầu nhà bếp nấu thêm một số món ăn mà Hứa Niệm An yêu thích.

Hứa Niệm An nghe ở bên cạnh bóp bụng, nhàn nhạt thở dài, “Gần đây em có vẻ tăng cân, thật ra buổi tối cũng không nên ăn quá nhiều.”

Mục Duyên Đình cúp điện thoại, bế cô lên, đặt ở trên đùi.

Anh cúi đầu không có biểu tình gì nói, "Béo lên có điểm gì không tốt? Sờ vào cảm thấy rất thoải mái.

Mấy người mẫu đó chỉ có bộ xương giá đỡ thôi, ôm lấy họ thì sẽ phát hoảng."

Hứa Niệm An đấm cho anh một cái, "Anh như thế nào biết ôm vào sẽ phát hoảng? Anh đã từng ôm qua rồi sao?”

Mục Duyên Đình thấp thấp cười, thở bên tai cô, “Ghen?”

Hứa Niệm An liếc anh, “Em là người keo kiệt như vậy sao?”

Mục Duyên Đình nói, “Anh chưa ôm, anh chỉ ôm em.”

Người đàn ông nói rằng anh chỉ ôm cô, Hứa Niệm An trong lòng cảm thấy ngọt ngào, như thể cả trái tim cô đều ngâm trong ấm mật.

Cẩm Viên hơi xa trung tâm thành phố, khi hai người đến nơi thì trời đã tối.

Quản gia nghe thấy tiếng xe liền vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, nhìn thấy Mục Duyên Đình nắm tay Hứa Niệm An xuống xe, liền cười nói, "Tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong, hiện tại dọn lên sao?"

Mục Duyên Đình buông tay Hứa Niệm An ra, xoay người ôm eo cô, đến gần nói nhỏ, “Có nên tắm trước khi ăn không?”

Hứa Niệm An lắc đầu, “Không cần, từ lúc ở chung cư em đã rất đói.

Ăn xong rồi tắm.”

Mục Duyên Đình gật đầu, sau đó quay đầu nói với quản gia, “Dọn cơm đi.”

Quản gia nhận lệnh rồi chạy chậm vào biệt thự.

Trước tiên, Mục Duyên Đình lên lầu để thay một bộ đồ mặc nhà màu đen, Hứa Niệm An đặt tài liệu và sổ ghi chép cô mang về từ căn hộ vào phòng làm việc của Mục Duyên Đình trước.

Mục Duyên Đình thay quần áo và Hứa Niệm An cất đồ đi, hai người đi ra gần như cùng một lúc.

Khi họ trở lại phòng ăn, những người giúp việc đã sắp xếp các món ăn xong.

Thịt chua ngọt với dứa, trứng cuộn thịt, đậu cô-ve xào đậu phụ khô, bắp cải tím luộc.

Hứa Niệm An thấy đều là món ăn yêu thích của cô.

Vì vậy, Hứa Niệm An mới để lời nói vừa rồi cảm thấy tăng cân ở trên xe quăng ra sau đầu, rất vui vẻ mà ăn các món mĩ vị.

Sau khi ăn xong, Mục Duyên Đình vẫn còn một số việc cần giải quyết, vì vậy anh đến phòng làm việc để tổ chức một cuộc họp video một lúc.

Hứa Niệm An cảm thấy buồn chán nên ôm một cái gối đi vào phòng ngủ để xem TV.

Phòng ngủ của Mục Duyên Đình rất rộng, nên có một cái TV, mặc dù anh chưa bao giờ bật nó lên trước khi Hứa Niệm An đến.

Hứa Niệm An cầm điều khiển từ xa xem từng kênh, không thấy chương trình nào hay, cũng không biết tại sao, khi nghĩ đến ngày mai sẽ làm việc trong "Thạch Ngọc Tường", mi mắt phải của cô chợt giật nảy.

Hứa Niệm An chỉ đơn giản là tắt TV, trèo ra khỏi giường, tìm điện thoại di động và gọi cho Khương Sơ Tình.

Lần này Khương Sơ Tình bắt máy khá nhanh.

Hứa Niệm An hỏi cô, “Không quay phim à?”

Khương Sơ Tình cười nói, “Đang quay.”

Hứa Niệm An hỏi, “Khi quay phim cậu có thể nghe điện thoại sao?”
Khương Sơ Tình nói, “Đang quay cảnh của người khác.

Mình ở đây đợi đoàn phim cùng đi ăn cơm tối.

Cậu gọi mình có chuyện gì?"

Hứa Niệm An hỏi, "Cậu có biết thám tử tư nào không?"

Khương Sơ Tình, "Cậu tìm thám tử để làm gì?"

Hứa Niệm An nói, "Vẫn là về di chúc ban đầu của ông mình.

Mình không có bản gốc.

Chiều nay mình lật lại những thứ mẹ để lại, trong đó không có thứ gì."

Khương Sơ Tình đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Chẳng phải, lần trước cậu đưa dì đến Bình Thành, xe trên đường không phải bị cháy sao? Di chúc có thể ở trong hành lý? Sau đó bị đốt cháy rồi?"

Hứa Niệm An lắc đầu, "Không thể.

Lúc đó mình chỉ lấy quần áo của mẹ cùng thuốc thường ngày.

Mình để những thứ còn lại trong căn hộ của cậu."

Khương Sơ Tình, "Vậy cậu muốn tìm thám tử để tra di chúc đang ở đâu?”

Hứa Niệm An gật đầu, “Đúng vậy.”

Khương Sơ Tình nói, “Mình có biết một thám tử tư, nhưng sau thời gian dài như vậy, e rằng không tìm được kết quả.”
Hứa Niệm An đương nhiên biết, nhưng bây giờ cô ấy chỉ còn một con đường duy nhất này, “Trước tìm người tra một chút, nếu không ngày mai mình đến Thạch Ngọc Tường làm việc, khi đó Viên Đông và đội pháp lý của công ty sẽ gây rắc rối và buộc mình phải lấy ra bản di chúc gốc.

Mình lấy đâu ra?”

“Buộc em lấy cái gì?” Một giọng đàn ông trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cô.

Hứa Niệm An vội vàng nói vài câu với Khương Sơ Tình, cúp điện thoại, quay đầu hỏi Mục Duyên Đình, “Sao anh bước vào mà không có tiếng động vậy?”

Mục Duyên Đình ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt cô, “Là em nói chuyện điện thoại quá nghiêm túc, thậm chí còn không nghe thấy anh nói chuyện."

Hứa Niệm An hỏi anh ta, "Anh làm việc xong chưa?"

Mục Duyên Đình gật đầu, "Ừm, em vừa gọi cho Khương Sơ Tình?"

Hứa Niệm An, "Vâng."

Mục Duyên Đình lại hỏi, "Em nói gì với cô ấy? Còn rất nhập tâm."

Hứa Niệm An không muốn luôn làm phiền anh vì chuyện riêng của mình, vì vậy cô thản nhiên nói, "Không có gì."

Mục Duyên Đình, "Không có gì? Anh nhưng đều đã nghe thấy tất cả.”

Hứa Niệm An liếc mắt nhìn anh, "Anh nghe rồi mà còn hỏi?"

Anh lại nắm chặt cánh tay Hứa Niệm An, "Sao em không hỏi anh? Làm sao cô ấy có thể biết được thám tử tư nào giỏi? Cô ấy nhiều nhất là biết loại thám tử tư có thể theo dõi xung đột của một cặp vợ chồng, hoặc là tiểu tam linh tinh."

Hứa Niệm An bị anh ta nói, thích thú quay lại nhìn anh, "Mục tiên sinh, anh thật sự hiểu rõ a."

Mục Duyên Đình sắc mặt lạnh lùng nhìn cô, “Không phải bởi vì anh hiểu, mà là vì anh thông minh.”

Hứa Niệm An, “Ồ.”

Anh nói cái gì thì là cái đó đi, cô không thể phản bác lại, chỉ cần anh vui là được.

Mục Duyên Đình lạnh lùng nhìn cô, “Cho nên, em vẫn không định cầu anh sao?”

Hứa Niệm An hỏi, “Vậy anh có thám tử tư thích hợp giới thiệu cho em không?”

Mục Duyên Đình lắc đầu.

Hứa Niệm An hơi ngạc nhiên, “Không?”

Mục Duyên Đình cười nói, “Không, không cần thám tử tư.

Một cú điện thoại cho Cao Dương, hiệu quả và độ chính xác của cậu ta tốt hơn nhiều so với thám tử tư, nhưng..."

Mục Duyên Đình liếc qua giường rộng, "Em muốn Cao Dương giúp, anh có một điều kiện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play