Chạng vạng hôm sau, không còn thấy thân ảnh Lam Vong Cơ trong Vân Thâm Bất Tri Xử.
Vốn trên núi Di Lăng không một bóng người, nay có một thân ảnh quỳ ở bãi đất trống cạnh Phục Ma điện, bên chân đặt hai vò Thiên Tử tiếu tản hương thơm nồng.
Từ sau trận ác chiến, núi Di Lăng không còn cành cây ngọn cỏ, giờ phút này trên mặt đất đen thui chất một tầng lại một tầng tiền giấy phá lệ chói mắt.
Lam Vong Cơ một mình ngồi hồi lâu luôn bất động, y cúi thấp đầu trên mặt một mảnh dửng dưng, bây giờ dù là bất cứ ai người nào cũng không nhìn ra trong lòng y đang dậy sóng mãnh liệt.
Lại qua nửa khắc, Lam Vong Cơ mới chậm rãi đưa cánh tay đã sớm cứng đờ nhặt lên cành cây vẽ một vòng lớn, rồi lấy tiền giấy ở một bên, lại lấy hộp quẹt từ trong lòng ngực ra đốt tiền giấy.
Hoàng hôn đỏ như máu, mặt trời chậm rãi lặn xuống chân trời, ánh chiều tà vương trên thân y, cả người bao phủ trong tầng sáng nhu hòa, bóng tối như suối chảy trút xuống, theo đầu vai trượt xuống, phản chiếu bóng người trên đất. Dưới cảnh tượng như vậy, quanh thân y nhưng lại tỏa ra sự cô tịch và tuyệt vọng mà bất cứ ai cũng không thể hiểu được, như là thê tuyệt. (Ed: thì đúng là vậy mà TT)
Ánh lửa từ từ sáng lên, từng tờ tiền giấy đốt thành tro bụi, Lam Vong Cơ như là con rối vô thức lặp lại động tác đưa tiền giấy vào đống lửa, ngọn lửa cuốn lên cao, cơn gió thổi qua mang theo nhiệt lửa phả vào mặt, chỉ là y vẫn như cũ bất vi sở động.
Ngụy Anh, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta đốt tiền giấy cho ngươi. Ta biết ngươi nhất định sẽ trở lại, ngươi nhớ kỹ, đây chẳng qua là chuẩn bị một chút cho ngươi trên đường, vì sinh kế sau này ngươi nhất định phải trở lại, ta chờ ngươi... Về nhà.
Ánh lửa đó chiếu sáng nửa mặt Lam Vong Cơ, minh minh diệt diệt không ngừng lóe lên, đem gò má y chiếu sáng như noãn ngọc, đồng thời cũng thấy rõ hai hàng lệ trong suốt trên gò má ấy.
Một trận cuồng phong quét qua, cuốn bay từng đốm lửa nhỏ cùng mảnh tro tiền giấy ra phương xa, Lam Vong Cơ ngước đôi mắt còn vương nước mắt, nhìn theo hướng đó.
Y mím môi, lấy từ bên chân một vò Thiên Tử tiếu bóc mở, hương rượu mát lạnh tỏa ra. Lam Vong Cơ giơ tay tạt một cái, nhìn động tác như tùy ý lại phá lệ ưu nhã, một giọt rượu cũng không rơi ra ngoài mà chuẩn xác rơi vào vòng tròn vừa vẽ lúc trước. Dưới ánh trăng lạnh lùng trong trẻo lóe sáng một vòng bạch quang.
Lam Vong Cơ đứng lên, do đã lâu không cử động mà hai chân tê rần suýt ngã sấp xuống, cầm lấy Tị Trần trong tay chống lên mặt đất mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Chỉ còn vài đốm lửa còn le lói, y ngưng thần chăm chú nhìn đống tro tàn hồi lâu. Cuối cùng nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài, cầm Tị Trần nhấc lên vò rượu khác, lê bước chân lảo đảo xuống núi.
Đợi y xuống núi, trời đã tối đen như mực.
Trên trời đen kịt tràn đầy ánh sao, ở bầu trời tối đen hóa thành từng đạo ảnh, chiếu xuống hồ sen, bóng trăng trong nước nhộn nhạo, ánh trăng ngân sắc quyến luyến ánh sao bầu bạn, đầy ánh sao trời quấn lấy ánh trăng trong nước. Nếu như lúc này có người giơ tay vốc một ngụm nước, sẽ thấy vô vàn đốm sáng từ kẽ tay trượt xuống, tỉ tỉ ánh sao sáng rọi, lung linh vô cùng, đẹp không tả xiết. (Ed: Đoạn này có bị lủng củng ko các thím???)
Chỉ là cảnh đẹp này, đối với Lam Vong Cơ bây giờ đã không còn chút ý nghĩa nào.
Y một thân một mình ngồi ở trên tường rào từng gặp Ngụy Vô Tiện, cái gì cũng không làm, chỉ ngồi lẳng lặng dưới bầu trời đầy sao.
Ngụy Anh, ngươi nhìn, hôm nay sao trời có phải cũng giống như lần đầu chúng ta gặp nhau, trăng sao chưa từng thay đổi, thế nhưng ngươi... Đã đi nơi nào.
Nhấc lên vò rượu bên chân, Lam Vong Cơ uống một hớp rượu, hương rượu cay nồng trượt vào cổ họng thấu tận trái tim.
"Khụ khụ..." Lam Vong Cơ sặc rượu không ngừng ho khan, ho đến lòng ngực đau nhức, nước mắt vương trên hàng mi cong. Trên môi treo nụ cười khổ, Lam Vong Cơ y sống lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ dám bộc lộ tâm tình ở nơi không người.
Rượu rất thơm, [1]rất thuần. Lam Vong Cơ nhắm mắt, giơ vò rượu uống một hơi cạn sạch, nhưng y lại không cảm nhận được hết cái thuần cái thơm ấy, trong đầu chỉ có dáng dấp Ngụy Vô Tiện uống sạch rượu ngày đó. (Ed: Cái ngày Tiện ca ca lén đem rượu leo tường vào bị Lam nhị ca bắt được í)
[1] (tinh khiết, trong lành)
Dần dần, ý thức y bắt đầu mơ hồ, y không biết chính mình là người phương nào. Ký ức như đèn kéo quân lần lượt hiện lên, y tựa như đưa mình vào mộng cảnh, làm một người ngoài cuộc chứng kiến hết thảy quá khứ của mình cùng Ngụy Vô Tiện.
Từ lần đầu gặp, đến trong Tàng Kinh các, đến lần tàn sát Huyền Vũ ở đáy động, rồi cuối cùng là huyết tẩy Bất Dạ Thiên. Y chợt nhận ra nguyên lai mình và Ngụy Vô Tiện đã cùng nhau trải qua nhiều đoạn đường như vậy.
Trong thoáng chốc, thanh âm từ sâu tận đáy lòng vang lên.
Thanh âm này nghe thật quen tai, Lam Vong Cơ không phân rõ đến tột cùng là tiếng của ai, nhưng những lời này lại không ngừng vọng lên trong đầu, dấy lên đáy lòng rung động.
Trong phút chốc, Lam Vong Cơ nghe thấy chung quanh một mảnh huyên náo, đệ tử Lam gia lo lắng nhìn y, trước mắt là [2]thương khố* Ôn thị.
[2] kho hàng
Y lắc lắc đầu, cảnh tượng chợt chuyển, người chung quanh đổi thành đám người Ôn Triều, Vương Linh Kiều, mà cách đó không xa Ngụy Vô Tiện đang bị giữ chặt, [3] lạc thiết nóng bỏng in trên ngực hắn. Lam Vong Cơ gạt hết đám người xung quanh, một bước xông lên đoạt lấy lạc thiết, kỳ quái là không có cảm giác cùng người lôi kéo. (Ed: vì là cảnh trong mơ của Lam ca mà)
[3] que sắt hay tra tấn người ấy
Y đoạt lấy lạc thiết, nhưng lại thấy trên ngực Ngụy Vô Tiện có một dấu hình tròn. Đưa tay muốn chạm vào vết thương, nhưng ngay lúc sắp chạm tới thì Ngụy Vô Tiện bỗng [4] tiêu thất.
[4] biến mất
Y nhắm mắt, ý thức phảng phất thanh tỉnh, chung quang là đệ tử Lam gia vẻ mặt lo lắng không yên mà nhìn y.
Ma xui quỷ khiến, Lam Vong Cơ nhặt lạc thiết lên, dưới xương quai xanh in lên dấu vết như ở ngực Ngụy Vô Tiện, miệng lẩm bẩm: "Uống rượu hắn từng uống, chịu thương tổn hắn từng chịu."
Y nhớ ra rồi, y nhớ tới thanh âm vang lên ở đáy lòng trước đó, không của bất kỳ người nào, mà là của chính y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT