Lam Vong Cơ ôm Ôn Uyển về Cô Tô Lam thị, vừa tới cửa đã gặp Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần thấy Ôn Uyển trong ngực y, ánh mắt kiềm hãm, lại nhìn y toàn thân bùn đất, trên người còn mơ hồ có thi khí*, cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
(*nhiễm mùi thi thể í)
Nuốt nước miếng một cái, cẩn thận gọi y: "Vong Cơ."
Lam Vong Cơ thấy huynh trưởng, vẫn cúi thấp đầu thần sắc bình tĩnh, chỉ là ánh mắt không có một tia thần thái, đáy mắt mơ hồ hiện lên thủy quang, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Tại sao..."
Lam Hi Thần ngẩn ra: "Cái gì?"
Lam Vong Cơ một tay ôm Ôn Uyển, tay kia gắt gao nắm thành quyền, chặt đến nghe tiếng khớp xương răng rắc, móng tay ghim thật sâu vào da thịt, chất lỏng ấm áp theo kẽ ngón tay nhỏ giọt xuống đất, chỉ là tâm Lam Vong Cơ đã đau đến chết lặng, đau đến độ y không còn cảm giác được nỗi đau thể xác.
"Tại sao không nói cho ta!"
"Ta..." Lam Hi Thần vừa định nói đã thấy Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của y thì bao nhiêu lời giải thích đều nghẹn lại.
Lam Vong Cơ sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, hốc mắt sưng đỏ lợi hại, mắt đầy tơ máu như muốn nhỏ máu. Vốn màu môi đã nhợt nhạt giờ phút này càng thêm tái nhợt, khẽ run như tử điệp. Lọn tóc xốc xếch dính vào trán, trên mặt còn loang lộ vệt nước mắt.
Lần đầu tiên Lam Vong Cơ mất khống chế mà rống to, đem cái gì điều cấm toàn bộ quên mất, y cố gắng giữ giọng nói vững vàng, nhưng không giấu được tia run rẩy cùng nức nở: "Tại sao! Tại sao không nói cho ta biết! Tại sao không cho ta gặp hắn dù chỉ một lần cuối, tại sao không để cho ta theo phụng bồi hắn, tại sao ngay cả hắn đã chết các ngươi cũng gạt ta, để cho ta chết cùng hắn cũng tốt a... Tại sao chứ, huynh trưởng, hắn thật là tội ác tày trời sao, tại sao phải như vậy..."
Thanh âm Lam Vong Cơ càng ngày càng nhỏ, y nói những lời này tựa như đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, y nhắm mắt, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu theo khóe mắt trượt xuống.
Lam Hi Thần nhìn bộ dáng này của đệ đệ cũng hết sức đau lòng, áy náy cùng hối hận trồi lên nhanh chóng nhấn chìm hắn. Nếu ban đầu hắn kiên định một chút, một mình chịu đựng hết thảy áp lực để bảo vệ Ngụy Vô Tiện thì có thể hay không thay đổi được chút gì đó. Nhưng hắn không thể, phụ thân mất, thân là Lam gia gia chủ, hắn không thể giống Lam Vong Cơ đánh cược cả Cô Tô Lam thị cùng toàn bộ thế gia đối nghịch.
Lam Hi Thần cũng đỏ hốc mắt, không còn biết nói gì khác ngoại trừ lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta không thể bảo vệ hắn. Ta không biết, trong lòng ngươi hắn đã trọng yếu đến thế này..."
Lam Vong Cơ cúi thấp đầu, mím môi thật chặt không nói một câu, cánh tay ôm Ôn Uyển không tự chủ mà siết chặt. Hai người vẫn giằng co, thắng đến khi Ôn Uyển trong lòng khó chịu ưm lên tiếng, Lam Vong Cơ mới ôm Ôn Uyển vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lúc hai người lướt qua, Lam Hi Thần rõ ràng nghe được Lam Vong Cơ hướng bên tai hắn nói: "Huynh trưởng, xin lỗi..."
Lam Vong Cơ an bài tốt Ôn Uyển, đợi chừng ba ngày Ôn Uyển mới từ sốt cao tỉnh lại.
Ôn Uyển vừa giảm sốt thân thể vẫn còn suy yếu, tinh thần cực kém, Lam Vong Cơ tự tay nấu cháo lại đút cho nó, đút xong mới hỏi nó tình huống lúc đó.
"A Uyển..." Thời khắc này dù đối với hài tử là Ôn Uyển thần sắc Lam Vong Cơ vẫn như cũ không mang một tia tình cảm.
Ôn Uyển quệt quệt miệng như là rất sợ y nhưng lại vừa tò mò với lời y nói.
"A Uyển? Đây là tên ta?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ rụt lại, không tự chủ được há miệng kinh ngạc nói: "Ngươi... Ngươi không nhớ?"
Ôn Uyển lắc đầu: "Không nhớ..."
Lam Vong Cơ cầm lấy kiếm gỗ cùng con bướm nhỏ lúc trước vẫn luôn bị Ôn Uyển nắm chặt, hỏi: "Những thứ này? Ngươi không nhớ?"
Có lẽ nhìn mặt y không cảm xúc lại lạnh như băng, Ôn Uyển bị dọa đến không dám nói chuyện, giương đôi mắt ngấm lệ mà không ngừng lắc đầu.
Lam Vong Cơ thở dài, tận lực làm cho biểu tình ôn hòa hơn: "Vậy,,, Bà ngoại? Tình tỷ tỷ?... Tiện ca ca? Ngươi cũng không nhớ?"
Phút chốc trong mắt Lam Vong Cơ vì hắn mà bùng lên khát vọng, y hy vọng Ôn Uyển có thể nhớ hết thảy, nhớ được tình cảnh ngày đó, nhớ... nơi Ngụy Vô Tiện đã đi.
Nhưng từ đầu đến cuối Ôn Uyển chỉ một mực lắc đầu, Lam Vong Cơ tâm biết cái gì cũng không hỏi ra, từng tia khao khát trong đáy mắt dần tản đi, mặc dù rất thất vọng nhưng lại không thể làm gì.
Cuối cùng vẫn chỉ nhắm mắt, cầm lấy y phục đệ tử Lam gia cách đó không xa, y phục trắng tinh gấp chỉnh tề, bên trên còn có sợi dây buộc trán màu trắng.
"Thôi thôi, từ hôm nay trở đi ngươi là Lam gia đệ tử."
Ôn Uyển đột nhiên bị y đưa y phục làm cho sợ run đứng lên, không để ý đến đáy mắt còn lệ mà ngơ ngác gật đầu.
"Từ giờ ngươi tên Nguyện, tự Tư Truy." Lam Vong Cơ rũ mắt, dừng một chút mới tiếp tục nói: "... Lấy **'Nhớ người đi nơi nào không cản, biết người đi nơi nào có thể truy.'"
(Tư: nhớ, Truy: tìm kiếm)
(**Ý nghĩa tên của Tư Truy, không đảm bảo đúng nha)
Sau này mọi người đều biết Lam Vong Cơ ra ngoài trở về dẫn theo một đứa trẻ, còn không quản Lam Khải Nhân phản đối mà tự mình lấy tên chữ cho nó.
Người biết cũng chỉ cho rằng Tư Truy chính là "Nghĩ có thể đi nơi nào, biết người tới nơi nào có thể tìm."
Chỉ mình Lam Vong Cơ biết, Tư Truy Tư Truy, chỉ vì, ***tư quân... Bất khả truy.
(*** nhớ người nhưng không thể tìm thấy)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT