Ngự Thiên Dung nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy giả thành thân không nhất định có thể thắng được Bùi gia, không thể dùng cứng đối cứng, nàng cảm thấy biện pháp tốt nhất là khiến chính bản thân Bùi Nhược Thần phải buông tha, ngăn cản người nhà của hắn đến phiền nhiễu mình.

Cuối cùng, Ngự Thiên Dung quyết định mời Bùi Nhược Thần đến nói chuyện, nên cho Trì Dương đi thỉnh Bùi Nhược Thần đến một chuyến.



Điều khiến Ngự Thiên Dung có chút ngoài ý muốn là khi Bùi Nhược Thần vừa tới, câu nói đầu tiên lúc gặp mặt là: “Nói cho ta biết đứa nhỏ là con ai, không thì đừng bàn gì nữa.”

Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhìn hắn, “Được rồi, trước hết mời ngươi ngồi xuống, Bùi đại thiếu gia.”

Bùi Nhược Thần chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn theo sát nàng, hắn tuy rằng không muốn con của nàng, nhưng vẫn muốn biết đứa nhỏ đến tột cùng là con của ai.

“Đứa nhỏ, hẳn là của ngươi, đáng tiếc, ta thật sự mất trí nhớ, không nhớ nổi chuyện quá khứ. Bất quá, chuyện lấy máu nghiệm thân lần đó là giả, đứa nhỏ không phải là con của Triển Cảnh, hắn chỉ là giúp ta che dấu. Ta vì không muốn để mẫu thân ngươi cướp đi Duệ Nhi, nên mới mất chút tâm cơ để các nàng nhìn thấy kết quả như vậy, khiến các nàng hết hy vọng. Về phần chân chính là con của ai, ta nghĩ ngươi rõ hơn ta, nếu ngay cả ngươi cũng không rõ, như vậy một người mất trí nhớ như ta càng không rõ.”

Sắc mặt Bùi Nhược Thần dịu lại, nếu như lần đó là giả, như vậy đứa nhỏ là con hắn! Vì giữ lại đứa nhỏ, nàng không tiếc phá hư danh tiết của mình sao?

“Bùi Nhược Thần, ta hy vọng ngươi có thể khuyên người nhà của ngươi, để các nàng đừng tới tìm ta gây phiền toái nữa.”

“Ngươi yên tâm, ta cho tới bây giờ đều không muốn đứa nhỏ này!”



Bùi Nhược Thần nói chuyện đạm mạc, khiến nàng không thể không tin, cũng không thể nén nổi chua xót, vì Duệ Nhi mà chua xót. Dù vậy Ngự Thiên Dung cũng yên tâm hơn phân nửa. Hắn có thương Duệ Nhi hay không, không quan trọng, nàng sẽ trân trọng Duệ Nhi gấp trăm lần. Nếu một người cha không thương mình, thì thà rằng không có.

Ngự Thiên Dung lại liếc nhìn nam tử trước mắt, hắn tuy có bộ dạng phiêu dật, nhưng nội tâm lại rất lạnh lùng, thực không thích hợp làm một người cha tốt, may mà Duệ Nhi không kế thừa tính tình này của hắn. “Vậy thì ta an tâm, hy vọng ngươi có thể trấn an cha mẹ ngươi. Nếu muốn tôn tử, cũng rất dễ, chỉ cần ngươi cố gắng hơn chút nữa, ta nghĩ, đừng nói là một đứa, mà vài đứa cũng được.”

Bùi Nhược Thần đang chuẩn bị uống trà, nghe vậy liền hung hăng uống một ngụm. Cái gì hắn nên cố gắng nhiều một chút? Nữ nhân này, nói chuyện thật không có ý tứ gì hết!

Lòng đã yên tâm, Ngự Thiên Dung giờ cảm thấy thảnh thơi hơn rất nhiều, thấy vẻ mặt kia của hắn, nhịn không được trêu ghẹo nói: “Bùi đại thiếu gia, ta nói rất chính xác a, nam nhân các ngươi không phải chỉ cần có chút tiền —— là sẽ có không ít nữ nhân đó sao, mỗi đêm một người, nói sao nhỉ, gieo hạt càng nhiều, thu hoạch sẽ càng nhiều nha!”

Phốc ——

Một nam nhân nào đó rốt cuộc nhịn không được, phun nước trà ra, vẻ mặt bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng thật sự là rất không biết xấu hổ!

“Khụ khụ… Bùi đại thiếu gia, đừng kích động, ta chỉ là đề nghị ngươi mà thôi, có làm hay không cũng là do ngươi tự quyết định nha! Ta chỉ cần các ngươi không cần giành Duệ Nhi là được rồi.” Ngự Thiên Dung nói xong còn lấy khăn tay ra, cẩn thận lau nước trà vương trên miệng hắn.

Bùi Nhược Thần liếc xéo, quả thực là một cực phẩm, nữ nhân này càng ngày càng khiến người ta khó hiểu.

Nhưng mà, hắn xác thực chưa từng nghĩ đến chuyện giành lại đứa nhỏ, nói đúng hơn, hắn vốn không nghĩ có đứa nhỏ. Trước đây là vì không thích nàng, nay, cũng không thể nói rõ là thích hay không thích, chỉ là cảm thấy nàng thay đổi quá lớn, có chút không thích ứng kịp, nhưng so với nàng trước kia, hắn nàng như hiện tại hơn, ít nhất không khiến người ta cảm thấy khinh thường, thậm chí hắn còn thấy nàng rất có cốt khí!

Thôi thì, nàng đã thích đứa nhỏ như vậy, đứa nhỏ này cứ để lại cho nàng đi! Dù sao, Duệ Nhi cũng không thích hắn.

Ngự Thiên Dung tuy rằng không có cảm tình gì với Bùi Nhược Thần, nhưng lại tin tưởng hắn là một nam tử giữ lời, nên sau khi thu được hứa hẹn của hắn, nàng thật sự yên tâm. Vậy thì nàng cũng không cần phải giả thành thân.



Thể xác và tinh thần được thả lỏng, nàng cũng không còn rối rắm, thực tự nhiên xem hắn như một người khách bình thường.

Còn Bùi Nhược Thần vì chính tai nghe được đáp án của nàng, biết đứa nhỏ không có quan hệ gì với tên hộ vệ kia, trong lòng cũng thoải mái hơn. Hai người cứ như vậy, ngoài dự đoán của mọi người, bình tâm tĩnh khí cùng nói chuyện phiếm.

Nói chuyện với nhau một hồi, Ngự Thiên Dung phát hiện, kỳ thật, người kia thực rất khôi hài, phải nói là tài hoa hơn người, đầy bụng thi thư, tuy xuất khẩu có thể thành thơ, nhưng không phải loại tư tưởng cổ hủ.

Ha ha, đương nhiên rồi, nàng cũng có thể xuất khẩu thành thơ, tùy ý ngâm thơ, thành thật mà nói, đa số là sách lậu. Vì họa nghệ của nàng tuy thực không tệ, cầm nghệ cũng khá ổn, chỉ là, mấy thứ thơ ca cổ điển đó, nhớ thì nhớ nhiều, nhưng lại không biết quy tắc làm thơ.

“Mẹ —— “

Tiếng Duệ Nhi bỗng nhiên truyền đến, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trước mặt bọn họ. Bùi Nhược Thần nao nao nhìn Duệ Nhi, chung quy vẫn là con mình, nói tuyệt không tâm động là giả.

Duệ Nhi nhìn thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, hắn đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, có chút không vui hỏi: “Mẹ, sao mẹ không đến chơi với Duệ Nhi?”

Ngự Thiên Dung mỉm cười, đem hắn ôm đặt lên đùi, “Duệ Nhi ngoan, mẹ đang tiếp chuyện với khách, lát nữa sẽ chơi với ngươi, hôm nay ngươi học với lão sư có ngoan không?”

“Duệ Nhi đã làm hết bài tập của lão sư rồi!”

“Ừm, ngoan lắm, ngươi ngồi chờ một lát đi, chút nữa mẹ sẽ cùng chơi với ngươi.” Ngự Thiên Dung liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, kỳ lạ thật, người kia thật sự có thể lạnh lùng đối mặt con ruột mình như thế sao? Là do tính tình lạnh lùng hay là do không thích Duệ Nhi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play