Ngự Thiên Dung thấy bọn hắn mắt đi mày lại cũng không có kết
quả, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Chuyện này có gì to tát đâu
a, chẳng qua là diễn trò thôi, có cần thương lượng lâu như vậy sao?
Chẳng lẽ Triển Cảnh đã có người trong lòng, nên mới cố kỵ?
“Ừm, Triển Cảnh, nếu ngươi đã có người trong lòng, sợ bị hiểu lầm, thì
đừng miễn cưỡng, dù sao biện pháp cũng không phải chỉ có một, chúng ta
nghĩ cách khác là được.”
“Không phải, phu nhân, ta ——” Triển Cảnh vội vàng biện bạch, lại không biết phải thuyết minh tâm ý của mình thế nào.
Hạ Duyệt ha ha cười, “Phu nhân, Triển Cảnh rất vui được cống hiến sức
lực cho phu nhân, chỉ là lo lắng về sau sẽ ảnh hưởng đến danh dự của phu nhân.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Loại sự tình này, ta không ngại, dù sao danh
dự của ta đã sớm bị hủy tám chín phần.” Dừng một hồi, Ngự Thiên Dung
bỗng nhiên lại nhìn Hạ Duyệt, “Hạ Duyệt, ngươi vì sao lại nghĩ ra biện
pháp này, Duệ Nhi là con của ta, mặc kệ cha hắn là ai, chỉ cần ta không
đáp ứng, bọn họ có thể cướp được sao?”
Hạ Duyệt ngẩn ngơ: “Phu nhân, chẳng lẽ ngươi không biết thế lực của Bùi
gia? Luật pháp của Ly Quốc cũng quy định, nếu xảy ra chuyện giành nuôi
con, hơn phân nửa ưu thế sẽ nghiêng về gia tộc có thế lực hơn, bởi vì
như vậy sẽ tốt hơn cho tương lai đứa nhỏ.”
A? Ngự Thiên Dung trợn tròn mắt, cổ nhân này tính xa đến mức này a? Nàng thật là bất ngờ nha!
Hạ Duyệt có chút hoài nghi nhìn nàng: “Phu nhân, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này? Cho nên mới không sốt ruột?”
Ngự Thiên Dung xấu hổ nhìn bọn họ, “Ta không có xem qua luật pháp của Ly Quốc, nên cũng không biết.” Nếu vậy, nếu thật ra gặp quan, nàng rất có
khả năng rơi vào hoàn cảnh xấu? Nếu Bùi gia muốn đứa nhỏ, phương pháp
giành chiến thắng duy nhất chính là chứng minh Duệ Nhi không phải con
của Bùi Nhược Thần? “Hạ Duyệt, ngươi đi lấy sách luật của Ly Quốc đến
cho ta xem.”
“Phu nhân, hiện tại ngươi muốn xem cái gì, không bằng cứ trực tiếp hỏi
chúng ta?” Hạ Duyệt cảm thấy kia quyển sách to đùng kia không phải là dễ xem cho lắm. Hắn cũng chỉ là ngẫu nhiên lật xem một chút, về phần quy
tắc bình thường trong cuộc sống, đó là mưa dầm thấm đất từ nhỏ, không
cần xem luật pháp. Phu nhân sao ngay cả cơ bản như vậy cũng không biết?
Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Ta muốn xem, không biết gì hết thì lỡ sau này
gặp phải sự tình gì cũng không thể chủ trương được, như vậy thật không
ổn. Đi đi, kiếm một quyển về cho ta xem.”
“Được rồi, ta đây đi mua một quyển về cho phu nhân.”
…
Hai ngày sau, Ngự Thiên Dung đều ôm quyển luật lật tới lật lui. Cũng
may, không có nhiều chuyện ngoài ý muốn cho lắm, bất quá, có một phát
hiện trọng đại, chính là luật pháp Ly Quốc quy định, nữ tử cũng có thể
thú phu*, miễn là thế lực đủ lớn là được. Hơn nữa, căn cứ vào phẩm hàm
làm quan trong triều, số lượng phu mà các phu quân có thể cưới về cũng
sẽ khác nhau.
*thú phu = cưới chồng. Thông thường là “nam thú nữ gả”, nếu nữ được “thú phu” thì có nghĩa là nữ ở trong nhà là boss lớn.
Nữ quan nhất phẩm có thể thú ba phu, năm thị lang. Chính phu, sườn phu
và thị lang đều phải báo với quan địa phương để lập hồ sơ, nam sủng thì
không cần. Một khi đã có chính phu, nếu muốn cưới thêm sườn phu hoặc thị lang, nam sủng, nhất định phải được chính phu đồng ý. Đây là do quan
phủ muốn bảo đảm quyền lợi hợp pháp của chính phu. Đương nhiên, nếu thê
chủ bị tội, nam sủng có thể miễn cùng chịu tội, nhưng chính phu, sườn
phu và thị lang đều bị phạt chung. Ví dụ, hoàng thượng hạ chỉ xử trảm cả nhà, thì thê chủ và chính phu, sườn phu, thị lang, một cái đều chạy
không được, nếu nam sủng đã có con nối dòng cũng không thoát.
Nữ quan nhị phẩm đến ngũ phẩm có thể thú hai phu, ba thị lang; bậc thấp
hơn chỉ có thể một phu, hai thị lang; người bình thường là một phu, một
thị lang, không tính nam sủng.
Còn quy định nam tử thú thê thiếp không nghiêm khắc như vậy, đương
nhiên, chính thê vẫn là chỉ có thể là một người, ngoài ra còn có bình
thê và sườn thê, xuống nữa là thiếp, thiếp cũng chia thành đại thiếp và
tiểu thiếp. Nhưng là ngoại trừ thê cần phải báo quan địa phương lập hồ
sơ, những nữ nhân còn lại đều không cần. Có thể thấy được, thời đại này
vẫn là hơi chút thiên vị nam quyền, nữ tử vi tôn không phải đa số.
Căn cứ tỉ lệ nam nữ làm quan trong triều là biết, võ quan hết bốn phần
hết ba là nam tử, còn trong số quan văn, nữ tử cũng chỉ là chiếm một
phần ba.
Đến một nửa bầu trời còn không chiếm được! Bất quá so với những quốc gia nam tôn khác, địa vị nữ tử ở Ly Quốc rõ ràng vẫn tốt hơn.
…
Vả lại, luật pháp Ly Quốc còn khiến Ngự Thiên Dung chú ý ở một điểm, đó
là mức hình phạt còn phân thành phạm tội hoàn thành cùng phạm tội chưa
toại. Mức phạt cho phạm tội chưa toại nghẹ hơn phạm tội hoàn thành một
chút, điểm này có lợi để uy hiếp những người có ý đồ phạm tội. Trong
sách có ghi, đề nghị này là do vị tiền nhiệm Thừa tướng đưa ra, được
tiên hoàng tiếp thu, sau đó mới nhập vào luật pháp. Ngự Thiên Dung thực
hoài nghi vị Thừa tướng kia có phải có gen tiên tiến, hoặc cũng là một
vị tiền bối xuyên không? Đương nhiên, vị tiền nhiệm Thừa tướng này đã
sớm thăng thiên, nàng không thể điều tra, cũng lười đi thăm dò. Dù sao
đây là chuyện tốt, phạm tội chưa toại cũng nên đã bị cảnh cáo!
Ngự Thiên Dung dùng năm ngày xem xét một ít điều luật quan trọng và ghi
chép lịch sử của Ly Quốc, thêm vài phần hiểu biết về thời đại này.
Triển Cảnh vẫn luôn thủ hộ cạnh nàng, thấy nàng hao tâm tổn sức như vậy, rất là đau lòng, nhưng cũng biết mình ngăn cản không được, chỉ có thể
kịp thời nhắc nhở nàng nên nghỉ ngơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT