Đàm phu nhân nói chuyện chính sự xong, chuyển sang nhàn thoại việc nhà với Ngự Thiên Dung một hồi mới cười vui vẻ rời đi. Bà chân trước vừa đi, sau lưng Phượng Hoa liền trở lại.

Phượng Hoa thấy Đàm phu nhân tươi cười sáng lạn đi xa, có chút tò mò, “Phu nhân, bà ấy nói chuyện gì với ngươi?”

“Chính là nhờ ta đến lúc đó giúp một việc, ngươi thì sao, Đàm lão gia chẳng lẽ thực sự gọi ngươi tản bộ?”

Vừa nhắc đến Đàm lão gia, trên mặt Phượng Hoa lập tức hiện ra buồn bực, hắn thập phần không vui nói: “Đương nhiên không phải, lão gia tử kia nói muốn mượn phu nhân tới làm một việc, hừ, ta thấy bọn hắn là không có hảo tâm!”

Nga, xem ra là nói cùng một việc, vì sao phải tách ra mà nói? Thật kỳ quái!

“Phượng Hoa, Đàm lão gia cụ thể nói cái gì?”

“Hừ, hắn nói muốn ta cho mượn phu nhân, để phu nhân đi cùng Nam Cung Tẫn đến một nơi, bế quan tu luyện trong vòng chín ngày, giúp bọn hắn giải quyết một cái phiền toái.” Phượng Hoa bất mãn cong môi lên, oán giận nói: “Phu nhân, không phải ta keo kiệt, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, cô nam quả nữ cùng chung sống chín ngày, đó chính là đại sự. Hơn nữa, tên Nam Cung Tẫn kia vốn đã có ý đồ mờ ám với ngươi, nếu ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi hiện tại hành động lại không tiện, vạn nhất tên kia…”

Ngự Thiên Dung khẽ nhếch miệng nhìn Phượng Hoa, thằng nhãi này khi nào thì xem nàng thành vật tư hữu?

Phượng Hoa lảm nhảm oán giận một hồi, chợt phát hiện thấy thần sắc Ngự Thiên Dung có chút dị thường, “Phu nhân, ngươi làm sao vậy? Không nghe ta nói chuyện sao?”

Ngự Thiên Dung nheo mắt nhìn hắn, “Đương nhiên là có nghe, chính là nghe rồi mới thấy tò mò, ta nói a, ta khi nào thì thành vật tư hữu của Phượng Hoa? A? Ta làm gì còn phải chờ ngươi đồng ý? Hửm? Giải thích cho ta xem!”

Sắc mặt Phượng Hoa cứng đờ, hắn lập tức ha ha cười, “Chuyện đó a, phu nhân, ta là hộ vệ của ngươi, đương nhiên phải cân nhắc mọi chuyện tỉ mỉ, để phu nhân được bớt lo a!”

“Ồ, là thế sao, ta trước kia sao không có thấy ngươi cẩn thận như vậy a?” Ngự Thiên Dung cười cực kỳ sáng lạn, rõ ràng là không tin lời hắn.

Phượng Hoa gãi gãi đầu, liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, cảm thấy vẫn là nên nói trắng ra thì hơn, “Khụ khụ, chuyện đó, phu nhân, lúc ta vừa mới tỉnh lại, khụ khụ, vừa tỉnh lại liền lo lắng tình hình của phu nhân, sau đó bị bọn họ hiểu lầm, nghĩ chúng ta đã là vợ chồng, cho nên… Mà ta cảm thấy chúng ta sau này cũng sẽ thành thân, để bọn họ hiểu lầm cũng không có gì, ha ha, cho nên cứ như vậy!”

Cho nên cứ như vậy? Ngự Thiên Dung không nói gì nổi, thằng nhãi này thật đúng là tùy tiện a!

“Phu nhân, ngươi yên tâm, ta tuyệt không nuốt lời!”

“A? Nuốt lời cái gì?”

Sắc mặt Phượng Hoa có chút quẫn, “Đương nhiên là chuyện trước lúc chúng ta hôn mê, ta đã nói, nếu được tái sinh, ta sẽ là người thứ nhất tìm được ngươi a, sẽ giữ ngươi ở bên cạnh mình. Ngươi xem, chúng ta xem như sống sót sau tai nạn, cũng chính là tân sinh, cho nên, ta phải thực hiện lời hứa của mình.”

Ách! Thế này là sao? Ngự Thiên Dung thật không biết con người có thể cô lại đến như vậy, há hốc mồm nhìn Phượng Hoa, lâu thật lâu cũng không nói ra lời.

Phượng Hoa cười ha ha nhìn Ngự Thiên Dung, biểu tình ra vẻ “ta thực biết giữ lời”, làm cho Ngự Thiên Dung có chút buồn rầu, “Phượng Hoa, ta —— “

“Ta biết, phu nhân bây giờ còn chưa có tâm tình nói chuyện này, ta cũng chỉ là nói ra tiếng lòng của bản thân thôi, không phải muốn phu nhân lập tức nhận ta.”

“Ta —— “

“Phu nhân yên tâm, ta có kiên nhẫn, bất quá ta nói trước, tâm ý của ta sẽ không đổi, phu nhân muốn cưới Triển Cảnh hay Bùi Nhược Thần đều có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là tuyệt đối không thể không có ta, bằng không ta sẽ làm trận cá chết lưới rách!”



Ngạch! Ngự Thiên Dung hoàn toàn hết chỗ nói rồi, tên này tính toán kiểu gì vậy? Ai… nam nhân một khi cố chấp cũng thật sự không thể nói lý, nhưng thế này tự dưng lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu, giống một… đứa nhỏ lớn xác bá đạo! Lại cũng không phải thực ích kỷ.

Phượng Hoa thấy Ngự Thiên Dung nghe tuyên ngôn của mình xong, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ ở đâu xa, không khỏi lộ ra bất mãn, “Phu nhân, ngươi có nghiêm túc nghe ta nói chuyện không?”

“A, à, có a! Sao vậy, còn có gì muốn nói sao?”

Phượng Hoa nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn nàng, “Phu nhân, xem ra ngươi đúng là không bị phạt thì không ngoan a!”

Ngự Thiên Dung phòng bị nhìn hắn, “Ngươi muốn làm cái gì?”

Nàng đưa tay định đẩy bánh xe lui ra sau, lại bị Phượng Hoa nhanh tay giữ chặt, “Phu nhân, ngươi cảm thấy chọc giận ta thì có chỗ tốt gì sao? Hay là phu nhân cố ý chọc giận ta?” Nói xong, hắn ái muội nhìn Ngự Thiên Dung một cái, còn đặc biệt lưu luyến nhìn cánh môi của nàng một lát mới đem ánh mắt dời đi.

Ngự Thiên Dung tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Tên đăng đồ tử này, đừng quá đáng, bằng không ta sẽ…”

“Sẽ cái gì?” Phượng Hoa cười hì hì nhìn nàng, không lại động đậy, ngược lại có chút thú vị nhìn nàng.

Ngự Thiên Dung cảm thấy mình giống như gặp phải Nhị Thế tổ*, trong lòng ai thán một tiếng, rầu rĩ nói: “Ta còn có thể thế nào, cùng lắm là đuổi việc ngươi! Dù sao ta bây giờ không thể làm gì được ngươi, cho dù một tiểu hài tử lấy đá chọi ta, ta cũng chỉ có thể nhịn!”

* Nhị Thế tổ là Tần Nhị thế, con trai của Tần Thủy Hoàng, cũng là vị vua thứ hai của nhà Tần. “Nhị Thế tổ” là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, giống như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua. Ở đây, câu này có nghĩa là Thiên Dung đang cảm thấy Phượng Hoa rất ngang ngược, ỷ thế hiếp người.

Thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung chìm xuống, trái tim Phượng Hoa như bị thắt lại, hắn vội vàng buông tay, thay đổi tư thế, có chút khiêm cung một chút đứng ở một bên, “Phu nhân đừng thương tâm, ta không có ý đó, chỉ là muốn đùa với phu nhân một chút thôi, phu nhân đừng nóng giận… Hàn nhị tiểu thư nhất định có thể chữa khỏi chân của ngươi, nếu không, chúng ta cứ ở đây đến khi nào chân của ngươi chữa khỏi mới thôi?”

Chữa khỏi sao? Hai năm a, đối với nàng mà nói, coi như đã gần một nửa sinh mệnh!

Thấy nàng vẫn không vui, ánh mắt xẹt qua tóc nàng, Phượng Hoa bỗng nhiên vỗ đầu, “Đúng rồi, phu nhân, không bằng chúng ta thỉnh Hàn nhị tiểu thư đến xem tóc của ngươi, có lẽ nàng có thể chữa khỏi tóc của phu nhân!”

A? Tóc? Ngự Thiên Dung đưa tay nâng lên một lọn tóc trên vai, một màu trắng như tuyết, lấp la lấp lánh hiện lên trước mắt. Là màu trắng đó nha, thuần khiết biết bao, còn là một loại sắc thái cao quý, có cái gì không tốt? Không có, nàng cảm thấy thực vừa lòng với mái tóc trắng của mình, không có một chút bất mãn.

“Phu nhân ——” Phượng Hoa lo lắng nhìn Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Không sao, cứ giữ mái tóc trắng này đi, ta thích!”

A? Thật sự thích? Phượng Hoa hồ nghi nhìn nàng, biểu tình của nàng đúng là thích, nhưng có thật sự là thích thật không? Nữ tử nào không yêu quý dung nhan của mình? Trong đó tóc đen lại là yếu tố quan trọng nhất, phu nhân thật sự không thèm để ý sao? Hay là, nàng chỉ là đang an ủi hắn?

Trong lòng có tâm sự, Phượng Hoa đùa với Ngự Thiên Dung một lát liền tươi cười tìm một cái cớ đi ra ngoài.

Đàm tam thiếu kinh ngạc nhìn Phượng Hoa, “Phượng công tử, ngươi tìm ta?”

Phượng Hoa gật gật đầu, “Người thông minh không nói tiếng lóng, vô sự không đăng tam bảo điện, ta tìm Tam thiếu là vì chuyện của phu nhân nhà ta, có một việc hy vọng Tam thiếu có thể giúp đỡ một phen.”

Đàm tam thiếu thú vị nhìn Phượng Hoa, “Phượng công tử trước tiên hãy nói là chuyện gì đi, nếu có đủ năng lực, ta tất nhiên sẽ hỗ trợ.” Coi như nể tình ngươi là kẻ hữu tình!

“Phu nhân nhà ta, tóc của nàng—— “

“Ngươi muốn tóc nàng từ trắng biến thành đen?” Sắc mặt Đàm tam thiếu bỗng trầm trọng lên, khiến trái tim Phượng Hoa như bị rớt xuống, chẳng lẽ… Chợt nghe Đàm tam thiếu tiếp tục nói, “Ta cũng không thích quanh co lòng vòng, ta sẽ nói thẳng! Ngươi cho là Hàn nha đầu vì sao không đề suất? Ngươi chẳng lẽ nghĩ là chúng ta đã quen thấy một nữ tử còn trẻ mà tóc đã bạc hết?”



“Vậy—— “

“Đương nhiên là vì không có thuốc nào cứu được nên chúng ta bất lực. Đã là chuyện không đủ sức để thay đổi, chúng ta sẽ không nói, cũng sẽ không làm, đây là nguyên tắc của Hàn Băng Cốc. Đây là lý do chúng ta cố ý không nhắc tới mái tóc trắng của Ngự phu nhân.”

“Hàn nhị tiểu thư nói sao?”

Đàm tam thiếu mỉm cười, “Điểm ấy không cần nàng ấy nói, ta liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Ta thấy, Ngự phu nhân tuy rằng được chúng ta cứu, nhưng, nàng vẫn là một nữ nhân không được trường mệnh.”

Phượng Hoa cả kinh, ngơ ngác nhìn Đàm tam thiếu, “Ngươi làm sao thấy được?”

Đàm tam thiếu thản nhiên ngồi cạnh bàn trà, chậm rãi thưởng thức chén trà. So với việc thưởng thức trà, còn không bằng nói hắn là đang ép buộc trái tim Phượng Hoa.

Lúc Phượng Hoa sắp nhịn không được rời đi, hắn rốt cục mở miệng, “Phượng công tử, sao không ở lại thêm một một hồi a? Quá mức xúc động cũng không phải là chuyện tốt a!”

Tiểu tử này, rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình mà ăn nói cứ như ông già, thực khiến người ta nhìn không vừa mắt! “Đàm tam thiếu còn có gì chỉ giáo, không ngại nói thẳng, ta rời đi, không phải không có kiên nhẫn, chính là tưởng tranh thủ ở cùng phu nhân nhiều thêm một chút.”

“Khụ khụ… Phượng công tử thật đúng là trực tiếp, bất quá, ta thích. Nể tình ngươi hợp ý ta, ta liền lộ ra một chút thiên cơ!”

Thiên cơ? Phượng Hoa nghi hoặc quay đầu nhìn Đàm tam thiếu, không biết trong hồ lô của hắn định bán cái gì.

Đàm tam thiếu ha ha cười nói: “Phượng công tử cần gì phải khẩn trương, nếu đã nói, đượng nhiên phải lựa lời tốt mà nói. Yên tâm, ta chỉ muốn nói cho ngươi một việc, nếu trong vòng bốn năm, phu nhân nhà ngươi cưới đủ tam phu, vận mệnh của nàng có lẽ có thể thay đổi, đương nhiên, ngươi phải là một người trong số đó!”

“Thật sự?” Ánh mắt Phượng Hoa bỗng nhiên sáng lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đàm tam thiếu.

Đàm tam thiếu bị nhìn chằm chằm đến độ toàn thân nổi lên một tầng da gà, “Kính nhờ, ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ thực đau khổ a!”

“Hừ!”

“Oa, có chuyện nhờ ta mà còn có thần khí như vậy, ngươi thật sự là không biết hối cải a!”

Phượng Hoa liếc trắng mắt, “Muốn nói thì nói, đừng dây dưa lằng nhằng nữa!”

Đàm tam thiếu ho nhẹ hai tiếng, “Được rồi, chuyện đó a, chính là nàng cưới tam phu, sẽ có cơ hội thay đổi vận mệnh, nếu không cưới tam phu, thì khó có thể sống lâu! Bởi vì, nàng vốn là một nữ nhân đáng thương, vận mệnh nhất định nhiều nhấp nhô trắc trở, nhưng nếu có tam phu trợ thế, có lẽ có thể thu được lợi ích ngoài ý muốn. Đương nhiên, kia chỉ là khả năng, cũng không xác định!”

Trong vòng bốn năm cưới tam phu? Phượng Hoa cúi đầu trầm tư, sau khi rời khỏi Hàn Băng Cốc, phải bảo mọi người cùng tới khuyên phu nhân mới được. Cưới tam phu không thành vấn đề, chỉ cần có thể làm cho nàng sống được lâu một ít, cho dù lại thêm vài cái tam phu nữa cũng không sao!

Nhưng mà, “Thỉnh Đàm tam thiếu lộ ra một chút, trong số tam phu, có quy định chọn người nào không?”

Đàm tam thiếu ha ha cười, “Không cần gấp, cưới người nào, đến lúc đó sẽ được vận mệnh an bài đến cùng một khối! Đương nhiên, kết cục cuối cùng còn phải xem ý người, xem lòng của nàng…”



Từ lúc rời khỏi chỗ Đàm tam thiếu, vì trong lòng tâm sự nặng nề, Phương Hoa không có lập tức trở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung bên người, ngược lại đi đến một nơi trong Đàm gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play