Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thật lâu, Ngự Thiên Dung vẫn không tìm được kết quả mình cần, khẽ thở dài một hơi, “Quên đi, Phượng Hoa, vấn đề này, ta thấy mình cứ bỏ qua trước đi!”

“Phu nhân, ngươi không thể luôn trốn tránh đối mặt như vậy a! Cho dù không có ta, lúc trước, ngươi cũng đã tự dằn vặt mình giữa Tịch Băng Toàn và Triển Cảnh. Tuy ngươi nói là ngươi và Tịch Băng Toàn đã chặt đứt, nhưng, ngươi có thật sự không quan tâm hắn sao? Nếu thật sự không quan tâm, ngươi vì sao không nhanh chóng nhận Triển Cảnh?”

“Đó là bởi vì ta biết mình không thể sống lâu, ta không hy vọng hạnh phúc mà ta cho hắn là ngắn ngủi, thống khổ lại dài lâu.”

“Được, như vậy, hiện tại thì sao? Ngươi đã muốn không cần lo cho tánh mạng, giờ thì đã có thể tính đến chuyện tình cảm được chưa? Luôn kéo dài cũng là một loại ích kỷ, hại người hại mình! Phu nhân, ngươi muốn làm một người ích kỷ sao?”

Ngự Thiên Dung có chút tức giận nhìn Phượng Hoa, vì sao nhất định phải ép nàng lập tức đối mặt với việc này?

“Phu nhân!”

“Đủ, Phượng Hoa, hết thảy chờ rời khỏi nơi này rồi nói tiếp!”

Thần sắc Phượng Hoa buồn bã, bỗng dưng hắn bật cười, “Được, như vậy, chúng ta hẳn là nên quý trọng khoảng thời gian ở cùng nhau lúc này đi!”

Ngự Thiên Dung khẽ đỏ mặt lên, lại mắng hắn một ngụm, “Ai mà ở cùng với ngươi?”

“Đương nhiên là phu nhân a! Phu nhân, ta đã cùng ngươi tới đến nơi này, lạ nước lạ cái, vạn nhất không ra được, ta chẳng phải là sẽ chết già ở chỗ này, như vậy tiền đồ tươi sang của ta sẽ không còn, thế nên, mọi việc đương nhiên phải do ngươi tới phụ trách a!”

“Đừng có quên, ta không có kéo ngươi cùng chết!”

Phượng Hoa ha ha cười, “Phu nhân, ngươi chẳng lẽ không biết câu, tuy ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết* sao?”

* Câu này là do Vương Đạo, một vị đài thần dưới thời Đông Tấn, Trung Quốc. Câu chuyện đại loại thế này: Có một lần, Vương Đạo hiểu lầm Chu Nghĩ (tên tự là Bá Nhân) có ý xấu với mình, nên ôm hận trong lòng. Khi Vương Đôn, anh họ của Vương Đạo, khởi loạn chống triều đình, vào đến kinh thành, hỏi Vương Đạo rằng có nên ban chức quan cho Chu Nghĩ không, Vương Đạo không trả lời. Đôn lại hỏi có nên giết Chu Nghĩ không, Đạo cũng không trả lời. Cuối cùng Chu Nghĩ bị Vương Đôn giết. Sau này, khi Vương Đạo biết ngày xưa mình hiểu lầm Chu Nghĩ, bèn khóc to rằng: “Tuy ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.”

Khóe miệng Ngự Thiên Dung nhịn không được nhếch lên, nàng lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, ngươi không chết a, nếu chết thật, ta sẽ làm cho ngươi một tấm bia!”

“Thực lãnh tình a!”

Ngự Thiên Dung cúi đầu nhìn Phượng Hoa một cái, ánh mắt có chút thoáng buồn bực, “Phượng Hoa, ngươi định dựa vào tới khi nào, ta thấy ngươi nói chuyện rất có khí lực a, còn dựa vào ta làm cái gì?” Nha nha, không ngờ bản thân sơ sót, khiến cho hắn thoải mái chiếm tiện nghi từ nãy đến giờ.

Phượng Hoa cười hì hì ngẩng đầu nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi không phải đã nói, cơ hội là quyết không thể buông tha sao? Ta cũng vậy, hơn nữa cảm thấy cơ hội thế này thật sự là quá hiếm có!”

“Cút qua một bên đi!”

“Thôi mà phu nhân, thời tiết giá rét, đến mặt đất cũng đông lạnh, chúng ta trở về đi!” Phượng Hoa quyết định nói sang chuyện khác trước, ngày còn dài, cứ từng bước một mà đi, hắn tin chắc hôm nay phu nhân đã nhớ kỹ câu chuyện của cha mẹ hắn.

Ngự Thiên Dung lắc đầu, “Ở lại một lát nữa, ta muốn ngồi yên tĩnh ở đây.”

“Phu nhân —— “

“Đừng nói nữa, cho ta ngồi thêm một hồi đi!” Ngự Thiên Dung dựa vào lung xe, lẳng lặng nhìn lên trời xanh. Hai năm nữa mới tìm được Phong Liên Hoa, vậy nghĩa là nàng còn phải ngồi trên xe lăn ít nhất hai năm sao? Sau đó, còn lại ba năm tự do, như vậy, nàng nên chuẩn bị làm cái gì đây?

“Phu nhân, ngươi có phải còn che giấu ta chuyện gì, đúng không?” Phượng Hoa bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Ngự Thiên Dung cả kinh, “Không có, ngay cả chuyện ta là dị thế cô hồn, ngươi đều đã biết, còn có cái gì gạt ngươi.”

“Phải không? Vậy là tốt rồi, hy vọng phu nhân thật sự không có gạt ta. Ta nói trước nha, nếu ta phát hiện phu nhân giấu diếm ta cái gì, ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi đâu!”



Nhìn thần thái cực kì tà mị của Phượng Hoa, tâm can Ngự Thiên Dung nhịn không được rung rung một chút, do dự một lát, nàng ấp a ấp úng nói: “Nếu nói là có, thì đúng là còn một chút chuyện không nói cho ngươi thôi.”

Mặt mày Phượng Hoa tràn đầy ý cười, hết sức ôn nhu, “Không biết là chuyện gì a?”

Chính mình rõ ràng là đúng, nhưng không biết vì sao, nhìn biểu tình trên mặt Phượng Hoa tự dưng ôn nhu như thế, Ngự Thiên Dung cảm thấy rất chột dạ, thật khó hiểu, “Ha ha, chuyện là a, lúc rời khỏi cung điện ngầm ở Bá Vương Sơn, có người nói vào tai ta một câu, nói là tẩy cân đào tủy không có thực sự thành công, chỉ có thể tạm thời bảo vệ tánh mạng, hai chân lại khó có thể phục hồi như cũ, hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

“Mệnh ta vẫn là không lâu, nhiều nhất năm năm, trừ phi lấy được Hồng Tham Quả trên Bá Vương Sơn.”

Sắc mặt Phượng Hoa đột nhiên cứng ngắc, ai dám hái thứ đó trên Bá Vương Sơn? Kia không phải là chọc giận ông trời sao?

Ngự Thiên Dung nhìn vẻ mặt hắn, cười khổ, “Ta đương nhiên biết này chuyện này khó đến thế nào, nên không muốn nói.”

“Phu nhân, chúng ta thành thân đi!”

A? Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn gã yêu nghiệt trước mắt, hắn đang nói cái gì a? Đầu đuôi không phù hợp gì hết!

“Phu nhân, chúng ta thành thân đi!” Nếu trải qua nghịch thiên vẫn không thể thay đổi căn bản vận mệnh, như vậy, hắn hy vọng ở trong khoảng thời gian hữu hạn này, làm cho nàng được hạnh phúc nhất!

Ngự Thiên Dung nuốt nuốt nước miếng, “Ừm, Phượng Hoa à, ngươi không bị ngớ ngẩn đó chứ?”

“Ta thực thanh tỉnh, phu nhân, thành thân đi, ta không ngại ngươi lại cưới thêm Triển Cảnh một cái, thậm chí, thêm tên Bùi Nhược Thần kia cũng được!”

A? Còn giúp nàng chuẩn bị luôn hai phần dự bị? Thế này là thế nào a? Ngự Thiên Dung thật không nói gì nổi, có chút cảm động nhìn Phượng Hoa. Tâm ý của hắn, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được một chút, chính là muốn nàng ở chặng đường sinh mệnh cuối cùng, có thêm được nhiều hạnh phúc!

Nam nhân này, thật sự là khiến người không thể không yêu a, lúc bình thường thì yêu nghiệt như vậy, nhưng là một tên nói năng chua ngoa, trái tim như đậu hủ. Ai, thời thơ ấu như vậy cũng không đánh tan được hắn, thật đúng là kiên cường a!

“Phu nhân, cho ta một tháng, nếu, một tháng sau, ngươi vẫn cảm thấy không thể yêu ta nhiều hơn một chút, cảm thấy ta không thể cho ngươi hạnh phúc, như vậy, ta sẽ không bao giờ lại xuất hiện ở trước mặt ngươi! Còn nếu ngược lại, ta mong ngươi nhận lời thỉnh cầu của ta.”

Ngự Thiên Dung ngồi yên không đáp lời, không thể đáp lời, nàng… Ai, thật sự là… Hắn nhiệt tình như vậy, nàng thật sự khó nhận a! Nhưng, bảo nàng tuyệt tình nói ra những lời tổn thương hắn, cũng thực khó khăn lắm a.

“Phu nhân, không lời gì chính là đồng ý đó nha!” Phượng Hoa nhanh chóng tiếp lời, lập tức đứng lên đẩy xe Ngự Thiên Dung về lại Đàm gia.

Hắn tin tưởng tính thiện lương của nàng, cho nên, nàng nhất định sẽ bị mình đả động. Hắn tin tưởng mị lực của bản thân, cho nên, nàng nhất định sẽ càng ngày càng thích mình!

Hai cái bóng bị ánh nắng kéo thật dài, thật dài, khiến người ta vừa thấy hiu quạnh lại thấy như tình ý kéo dài.

Hai người vừa trở lại Đàm gia liền có một nha hoàn đến truyền lời, nói là Đàm lão gia muốn tới gặp bọn họ.

Sau một lát, Đàm lão gia quả nhiên dẫn phu nhân nhà mình cùng tới, “Ngự phu nhân cảm thấy có tốt hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều, đã làm phiền Đàm lão gia, thật ngại quá.”

Đàm lão gia đem ánh mắt quan sát Ngự Thiên Dung một vòng, vừa ý nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi, cũng không có phiền gì, không cần khách khí, chỉ cần hai vị ở đây cảm thấy thư thái là được. Vài ngày nữa, Hàn Băng Cốc sẽ cử hành hội thi trượt tuyết mỗi năm một lần, đến lúc đó xin mời hai vị cùng đến tham quan!”

“Được! Vừa lúc chúng ta đang rất rảnh rỗi.”

“Phượng công tử, lão phu có chuyện muốn tâm sự với ngươi, không biết ngươi có tiện không?”



Phượng Hoa ngạc nhiên nhìn Đàm lão gia, gật gật đầu, trước khi rời đi, nhẹ giọng nói với Ngự Thiên Dung: “Phu nhân, ta đi một lát.”

Đàm phu nhân trêu ghẹo nói: “Phượng công tử cứ việc yên tâm, lão thân sẽ ở đây cùng với Ngự phu nhân, sẽ không để nàng bị nửa điểm ủy khuất, ngươi cứ yên tâm đi theo lão gia tử nhà ta đi!”

Mặt Phượng Hoa có chút xấu hổ, hắn lúng ta lúng túng đi theo Đàm lão gia ra ngoài.

Đàm phu nhân nhìn Ngự Thiên Dung, lộ ra thần sắc hiền lành, “Ngự phu nhân, ngươi thấy có khỏe không?”

“Vâng, ta tốt lắm.”

Ngự Thiên Dung bị vị Đàm phu nhân nhìn đến độ cảm thấy có chút lo lắng, trên người nàng không có gì kỳ quái a? Sao vị đại thẩm này cứ nhìn chằm chằm mình mãi vậy?

“Ngự phu nhân, số mệnh của ngươi thật đúng là khúc chiết ly kỳ a! Bất quá, cũng rất khiến người ta ghen tị a!”

A? Nàng đến nay vốn không hề cảm thấy mệnh của mình tốt ở chỗ nào, lúc nào cũng là tai nạn trùng trùng a!

Đàm phu nhân nhìn nàng, bỗng nhiên thần bí nói: “Ngự phu nhân, cả đời này của ngươi, tuy rằng đường đi có khúc chiết, cuối cùng cũng là giai đại vui mừng, làm cho người ta hâm mộ a! Không nói chi xa, ngay gần đây, có hai nam nhân nguyện ý vì ngươi mà bất chấp sống chết, phân tình ý này rất hiếm có a! Không biết Ngự phu nhân có tính toán gì không?”

Tính toán? Nàng hiện giờ chỉ cảm thấy lời nói của vị đại thẩm này quá mức mông lung huyền ảo. Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Tạm thời không có ý gì, chỉ nghĩ mau chóng dưỡng tốt thân thể, về nhà gặp con trai ngoan của mình!”

“Con ngoan? Thật là, trong nhà có con, người làm mẹ dù xa ở ngàn dặm cũng thấy vướng bận a!”

“Ha ha, đúng vậy.”

Đàm phu nhân càng nhìn càng thấy vừa lòng, “Ngự phu nhân, mạo muội hỏi một câu, không biết ngươi đối với Hộ Quốc tướng quân, có mấy phần tình cũ?”

Ôi chao? “Ha ha, chuyện đó, ta và hắn đã bỏ lỡ nhau.”

“Tục ngữ nói: một đêm vợ chồng, trăm đêm ân. Ngự phu nhân, ngươi có nên lưu vài phần tình cảm cho hắn không?”

Thuyết khách? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn Đàm phu nhân, “Đàm phu nhân, không biết ngươi nói có ý gì, không bằng nói thẳng, ta không quen quanh co lòng vòng.”

“Tính tình tốt a, ta thích. Ngự phu nhân, như vậy, chúng ta liền nói trắng ra, ta và lão gia hôm nay đến, mục đích đều giống nhau, chính là hy vọng ngươi và Nam Cung Tẫn có thể đồng tâm hiệp lực, giúp Hàn Băng Cốc một việc!”

“Việc gì?”

“Chuyện tình cụ thể phải đợi đại hộ pháp xuất quan mới nói tiếp, dù sao chuyện này chính là cần ngươi và Nam Cung Tẫn đồng tâm hiệp lực mới làm được. Một tháng trước, đại hộ pháp đã bói ra một quẻ, nói rằng Hàn Băng Cốc sẽ có hai vị khách quý lâm môn, hai người này sẽ giúp Hàn Băng Cốc giải quyết một nan đề, nhưng, muốn làm chuyện đó, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp các ngươi có tình với nhau!”

A? Bói toán kiểu gì vậy? Ngự Thiên Dung cảm thấy như mình đang nghe chuyện cổ tích, nhờ hỗ trợ đã đành, còn phải khiến người có tình với nhau?

“Đàm phu nhân, các ngươi đã cứu mạng ta và Phượng Hoa, ta thực cảm kích, cho nên, nếu Hàn Băng Cốc có gì cần chúng ta hỗ trợ, ta rất sẵn lòng ra tay tương trợ, chỉ cần ta có thể làm được. Nhưng, chuyện cảm tình với Nam Cung Tẫn… Ta hy vọng các ngươi đừng miễn cưỡng ta.”

Đàm phu nhân vội vàng xua tay, “Ngự phu nhân đừng hiểu lầm, ta nói “có tình” không phải muốn Ngự phu nhân đối với Nam Cung Tẫn nảy sinh tình yêu nam nữ, chính là cần ngươi vứt bỏ thù cũ với Nam Cung Tẫn, hai người thật sự trở thành đồng bạn cùng đồng tâm hiệp lực, chỉ vậy thôi, không hơn!”

“Nói như vậy thì dễ thôi, ta có thể làm được.”

Mặt mày Đàm phu nhân liền vui vẻ, “Vậy là tốt rồi, ta đây trước hết cám ơn Ngự phu nhân đại nhân đại nghĩa!”

Ha ha, chuyện này thì tính là cái gì đại nhân đại nghĩa a! Ngự Thiên Dung có chút theo không kịp suy nghĩ của Đàm phu nhâ, bất quá, nàng cảm thấy mình tuyệt đối có thể trở thành đồng bạn với Nam Cung Tẫn, nhất là sau khi đã có những kí ức cảm động của bản tôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play