Nam Cung Tẫn nhìn Phượng Hoa, có chút do dự hỏi, “Ngươi có biết nơi này không?”

Phượng Hoa lắc đầu, “Nghe bọn hắn nói, nơi này là Hàn Băng Cốc, quanh năm là tuyết, bọn họ sống ẩn cư ở đây, rất ít ra ngoài, nhưng khẳng định là có thể ra ngoài, bởi vì bọn họ đều biết sự tồn tại của tam đại quốc.”

“Ngươi gặp qua vị đại phu đó chưa? Thật sự có thể cứu Thiên Dung sao?”

Phượng Hoa lắc đầu, “Ta hôm nay mới tỉnh lại, là nghe Đàm đại thiếu phu nhân nói, người ghi phương thuốc cho chúng ta là muội muội của nàng, nghe nói y thuật thực tốt lắm. Ta mặc kệ, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ không từ bỏ, cho dù có nguy hiểm cũng không sao!”

Nam Cung Tẫn trầm mặc gật gật đầu, việc cấp bách hiện tại chính là cứu nàng.

“Bất quá, Hộ Quốc đại tướng quân, ngươi có thể đừng gọi tên của phu người như vậy nữa không, ta nghe hết sức không thoải mái!” Phượng Hoa trắng trợn bày tỏ sự bất mãn của bản thân.

Nam Cung Tẫn trợn mắt, hồi lâu mới mở miệng, “Chính nàng lại không có phản đối, ngươi dựa vào cái gì mà phản đối?”

“Hừ, phu nhân trước lúc hôn mê chính miệng nói, nếu không chết, nàng sẽ yêu ta! Ta yêu nàng, đương nhiên sẽ chọn một ngày tốt để cưới nàng, ta nói vậy, ngươi cảm thấy ta đã có tư cách phản đối chưa? Hiện tại, phu nhân xem như là thê tử chưa quá môn của ta!”

A?

Nam Cung Tẫn trừng lớn mắt nhìn Phượng Hoa, “Ngươi nói cái gì?”

“Nói thật a, ngay từ lúc nhảy xuống theo phu nhân, ta đã quyết định, nàng là của ta! Sẽ không tặng cho bất luận kẻ nào, lại càng không để cho ngươi! Ngươi là kẻ không có tư cách nhất!”

“Ngươi ——” Nam Cung Tẫn tức giận đến nghẹn họng, tên này thật sự rất đáng giận, cư nhiên mặt không đỏ khí, không suyễn nói ra lời như vậy!

“Các ngươi, ồn cái gì?” Trên giường bỗng vang đến tiếng nói suy yếu.

Phượng Hoa kinh hỉ xoay người nhìn qua, “Phu nhân, ngươi tỉnh?”

“Ừm, các ngươi —— “

“Phu nhân, chúng ta đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời! Ngươi còn nhớ lời đã nói với ta trước lúc hôn mê không? Ngươi không thể đổi ý nha!”

A? Nói cái gì? Đầu Ngự Thiên Dung còn rất mơ hồ, chính là bị đánh thức thôi, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh đâu. Lúc này, trong đầu nàng đang vọng lại nửa câu đầu của Phượng Hoa: chúng ta không chết!

Không chết, bọn họ còn sống?

“Phu nhân?” Phượng Hoa lo lắng đưa tay đặt lên trán Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, không sốt a, ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì, chính là có chút kinh hỉ thôi. Đây là đâu?”

“Hàn Băng Cốc! Phu nhân, mấy chuyện này lát nữa hẵng nói, trước tiên là nói về chuyện chúng ta nói với nhau trước lúc hôn mê, mấy câu đó có tính không? Ta và Hộ Quốc tướng quân đang tranh luận xem phu nhân có phải là người nói chuyện giữ lời không đó a!”

Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, tức giận nói: “Ta khi nào thì nói chuyện không giữ lời?”

Phượng Hoa ha ha cười, “Ta đương nhiên tin tưởng lời phu nhân nói, chính là người nào đó không tin thôi!” Nói xong đắc ý liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái.

Nam Cung Tẫn bị hắn liếc mắt một cái làm cho thực không thư thái, nhưng Ngự Thiên Dung đã giáp mặt thừa nhận, hắn còn có nói cái gì? Cảm giác nắm được nàng trong lòng bàn tay đã chậm rãi bắt đầu tan rã, bởi vì hắn từ lúc chịu hiểu nàng, đã ý thức được một sự kiện, nữ nhân này hoàn toàn không giống bất kỳ nữ nhân nào mà hắn từng tiếp xúc, càng không giống những nữ nhân trong hậu viện nhà hắn. Nàng nói sẽ không ở cùng hắn, liền nhất định là sẽ không ở cùng hắn!

Ngự Thiên Dung nhìn Nam Cung Tẫn một cái, có chút kinh ngạc, “Sao ngươi cũng đến đây?”

Nam Cung Tẫn trầm mặc không nói, Phượng Hoa hơi có chút đố kỵ, nói: “Người ta có ma kiếm trong người, nên đã bay đến đây!”



A? Ma kiếm?

Nam Cung Tẫn trừng mắt lạnh lung nhìn Phượng Hoa, hắn không tha thứ người khác nhục mạ kiếm của hắn, nhất là Thiên Hạt Kiếm. Thiên Hạt Kiếm ở trong lòng hắn không khác gì đồng bạn, mấy năm nay, Thiên Hạt Kiếm đã cùng hắn Nam chinh bắc chiến, cùng hắn đẫm máu sa trường, so với bất kỳ một người sống nào, nó đều có công!

Ngự Thiên Dung nhìn thoáng qua thanh Thiên Hạt Kiếm treo bên hông Nam Cung Tẫn, mỉm cười, “Quả nhiên là một thanh thần kiếm, cư nhiên còn có thể mang chủ nhân tìm người, ta còn tưởng rằng đây là thần thoại a! Không ngờ trên đời thực sự có!”

Nghe Ngự Thiên Dung nói vậy, sắc mặt Nam Cung Tẫn lập tức tốt lên, Thiên Hạt Kiếm của hắn quả thực có thể nói là thần kiếm!

Phượng Hoa bĩu môi, đi ra ngoài gọi nha hoàn Tiểu Diệp đến, dặn dò vài câu lại quay trở lại bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, lát nữa phải uống thuốc, chúng ta phải nhanh dưỡng tốt thân thể mới có thể trở về!”

“Ừ, ta biết rồi. Bất quá, chân của ta—— “

“Vị muội muội của thiếu phu nhân nhà này hình như có biện pháp, bất quá, nói là phải kết hợp cái gì thiên thời địa lợi nhân hoà gì đó mới có thể khỏi hẳn, phu nhân phải có kiên nhẫn, nhất định sẽ tốt thôi!”

Ngự Thiên Dung nhàn nhạt cười, “Kiên nhẫn đương nhiên có, không phải có câu, chết không bằng tiếp tục sống đó sao? Ta sẽ không vì một đôi chân liền tìm cái chết. Lại nói, tay của ta còn rất tốt a!”

“Phu nhân —— “

“Đừng nói nữa, có thể sống sót, ta đã thực vui vẻ, ngươi không chết, ta càng cao hứng, ta cũng không thật sự muốn ngươi chết cùng.” Ngự Thiên Dung có chút sầu não nói.

Phượng Hoa cũng trầm mặt, trong mắt lộ vẻ đau lòng, “Phu nhân, ta biết tâm tư của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng chết đi, chúng ta còn phải về nhà chăm sóc Duệ Nhi lớn lên a!”

“Ừm.”

Nam Cung Tẫn lẳng lặng rời khỏi phòng, hắn có cảm giác, nơi đó đã không cần sự tồn tại của hắn, thậm chí, hắn không nên tới tìm bọn họ, bởi vì, bọn họ đã là đại nạn không chết, không cần hắn tới cứu!

Đúng vậy, Thiên Dung của hắn đã không còn cần hắn đến thủ hộ, bên cạnh nàng đã có người khác toàn tâm toàn ý thủ hộ, còn không chỉ một hộ vệ trung tâm đâu!

“Công tử có muốn cùng ăn một bữa cơm không?” Một giọng nữ tao nhã gọi hắn.

Nam Cung Tẫn liếc nhìn người tới một cái, “Ngươi là?”

“Chào công tử, ta là Đàm gia đại thiếu phu nhân, công tử đường xa mà đến, công công bảo ta đến mời công tử đến cùng ăn cơm trưa.”

Thiếu phu nhân? Chính là người mà Phượng Hoa nói, “Được, khách phải theo ý chủ, ta liền quấy rầy các ngươi.”

Đi theo Đàm đại thiếu phu nhân vào phòng khách, Nam Cung Tẫn cảm giác có một ánh mắt vẫn luôn đánh giá hắn từ lúc hắn bước vào trong, lại là đánh giá không chút nào cố kỵ. Hắn giương mắt nhìn sang, phát hiện đó là một đôi mắt thâm thúy… Giống như hết thảy đều không trốn khỏi cặp mắt lợi hại này.

“Mời công tử ngồi, đây là công công, bà bà của ta. Còn đây là phu quân và tiểu thúc.”

“Tại hạ Nam Cung Tẫn, quấy rầy chư vị Đàm gia.”

Đàm lão gia ha ha cười, “Khách quý, khách quý, không khách khí, mời ngồi.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Nam Cung Tẫn cảm thấy ánh mắt vị đại thúc này nhìn mình có chút giống như nhặt được bảo!

“Nam Cung thiếu gia có phải là Hộ Quốc đại tướng quân của Ly quốc?” Đàm gia đại thiếu gia ôn hòa có lễ hỏi.

Nam Cung Tẫn cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận.

Đàm phu nhân nhìn hắn một cái, hỏi tiếp một câu, “Như vậy, Hộ Quốc tướng quân đột nhiên đến Hàn Băng Cốc của chúng ta là vì cái gì?”



“Tìm người.”

“Chính là Phượng công tử và phu nhân của hắn sao?”

Phu nhân của hắn? Nam Cung Tẫn sửng sốt, theo bản năng phản bác: “Nàng không phải là phu nhân của hắn, ít nhất… Bây giờ còn không phải.”

Đàm đại thiếu phu nhân cùng phu quân nhà mình nhìn nhau, chẳng lẽ nam nhân này cũng thích nữ tử kia? Thiếu phu nhân mỉm cười, ôn hòa nói: “Ồ, là vậy sao, ha ha, lúc chúng ta cứu người trở về, liền nhìn ra Phượng công tử đối với vị cô nương rất thâm tình, hơn nữa lúc mới phát hiện bọn họ, hai người chính là đang ôm cùng một chỗ, còn tưởng rằng là một đôi tình nhân gặp rủi ro, sau lại nghĩ là vợ chồng. Hộ Quốc tướng quân đừng trách móc.”

Thần sắc Nam Cung Tẫn có chút xấu hổ, “Không có gì, thực bình thường, dù sao… Cũng không phải thực sai, dù sao, nàng cũng đã đáp ứng ở cùng với hắn.”

A? Đáp ứng rồi? Kia không phải là rớt lại một người sao, cả nhà Đàm gia đều có chút đồng tình nhìn về phía Nam Cung Tẫn, không ngại cực khổ tới tìm người, lại tìm ra kết quả như vậy, vị đại tướng quân này cũng thật đáng thương a!

“Khụ khụ, được rồi, chúng ta ăn cơm đi, đừng chậm trễ đại tướng quân.”

Nam Cung Tẫn ăn bữa cơm này thật đúng là ăn không biết vị, lại phải miễn cưỡng bản thân nuốt vào một chén lớn.

Sau khi ăn xong, Đàm lão gia lại kéo hắn đi chơi cờ tâm sự, khiến Đàm thiếu phu nhân rất là kinh ngạc, kéo cánh tay phu quân nhà mình, hỏi, “Phu quân, ngươi nói, phụ thân vì sao lại có vẻ rất ưu ái vị Hộ Quốc tướng quân này?”

Đàm đại thiếu lắc đầu, “Không rõ ràng lắm, cách suy tính làm việc của phụ thân thừng không ấn theo lẽ thường, bất quá, cuối cùng luôn có đạo lý, chúng ta cứ nghe phụ thân an bài là tốt rồi!”

“Ừm, nói cũng phải, bất quá, phu quân a, ngươi nói xem, Hộ Quốc tướng quân cũng thích Ngự cô nương, nghe ý của hắn, Phượng công tử còn chưa thành thân với Ngự cô nương đâu, nếu hai người bỗng nổi hứng đánh nhau tranh giành tình nhân ở Hàn Băng Cốc thì làm sao bây giờ?”

Đàm đại thiếu ném một cái nhìn xem thường lên trời, bát tự còn chưa tính đâu, hơn nữa, người ta là Hộ Quốc đại tướng quân, sẽ vì một nữ nhân mà không để ý mặt mũi, ra tay quá nặng với người khác sao? Ai… tiểu thê tử của hắn thật đúng là thích nghĩ bừa!

“Phu quân!”

“Ai… phu nhân xinh đẹp của ta, ngươi cứ yên tâm đi, ngươi chẳng lẽ thấy Phượng công tử và Hộ Quốc tướng quân là loại người không giáo dưỡng như vậy sao?”

Đàm thiếu phu nhân lắc đầu, “Cũng không phải, bất quá nếu đã yêu sâu đậm, không phải không có khả năng làm ra chuyện gì khác người!”

Ngạch ——

Đàm đại thiếu bất đắc dĩ, “Phu nhân, ngươi cứ ngồi yên đó đi, đừng nghĩ ngợi nữa, ta phải ra ngoài làm việc, bằng không phụ thân sẽ trách ta không nghe chỉ huy!”

“Ừ, được rồi, phu quân đi sớm về sớm nha!”

“Đã biết.” Đàm đại thiếu hôn nhẹ lên trán kiều thê nhà mình một cái, sau đó mới xoay người rời đi.

Trên mặt Đàm thiếu phu hiện lên hai rặng mây đỏ, thẹn thùng bụm mặt, lập tức vụng trộm nhìn quanh bốn phía, lo lắng bị người khác nhìn thấy sẽ mất mặt, ai ngờ vừa nhìn lên liền thấy có hai thân ảnh đứng ngay cửa viện, mặt xoát một cái càng đỏ thêm, “Ha ha, ách, Phượng công tử, Ngự cô nương, chào hai người!”

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Chào Đàm thiếu phu nhân.”

“Ha ha, chào, ừm, này… Hai vị tìm ta có việc gì không?”

Ngự Thiên Dung có chút hâm mộ nhìn nàng, “Đàm thiếu phu nhân thật có phúc khí, gả cho một phu quân thiệt tình yêu thương mình! Chúc mừng phu nhân.”

“Ha ha, đã để hai vị chê cười.”

“Có cái gì buồn cười, vợ chồng vốn nên là nồng nàn thân ái, vài hành động ngọt ngào nho nhỏ giữa vợ chồng với nhau là thực bình thường, Đàm thiếu phu nhân cần gì phải lo lắng, đây chính là chuyện tốt, cho dù bị người khác thấy, cũng chỉ khiến người ta thêm hâm mộ các ngươi, thiếu phu nhân không cần quá mức thẹn thùng.”

A, có loại lý lẽ đúng lý hợp tình như vậy sao? Đàm thiếu phu nhân bỗng nhiên có chút thích nữ tử trước mắt này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play