“Tiểu muội, như vậy không được, muội phải nghĩ cách cứu nàng ấy, nếu tàn phế rồi, bọn họ về sau chẳng phải sẽ thực đáng thương sao?”

Nữ hài trắng mắt liếc tỷ tỷ nhà mình một cái, tưởng đây là thứ bệnh cảm mạo thông thường, tiện tay là có thể chữa hết sao? Đúng là người thích làm việc tốt bừa!

Nam tử liếc nhìn thê tử nhà mình một cái, quay sang nói, “Tiểu muội, muội nghĩ biện pháp đi!”

Nữ hài nhíu chặt cặp mày thanh tú, “Không phải muội không muốn cứu ta, mà là muội bất lực nha. Quên đi, trước bảo trụ tánh mạng bọn họ, để xem cơ duyên của bọn họ thế nào!”

Sau khi được nữ hài châm cứu, phối hợp với một ít dược liệu, lại ngủ một ngày một đêm, Phượng Hoa rốt cuộc tỉnh.

“Công tử, ngươi tỉnh rồi?”

Phượng Hoa vừa mở mắt ra, việc làm trước tiên là tìm người bên cạnh mình, phát hiện Ngự Thiên Dung vẫn còn bên cạnh, hắn mới an tâm xuống, chẳng lẽ bọn họ đã đến địa ngục? Lúc này lại nghe một tiếng gọi kinh hỉ, hắn giương mắt nhìn lên, mới thấy trong phòng còn có một nha hoàn, “Ngươi là ai?”

“Công tử tỉnh là tốt rồi, ta lập tức đi thông tri thiếu gia và phu nhân, ta là nha hoàn của Đàm gia. Chính thiếu gia và tam thiếu gia nhà chúng ta đã cứu hai vị.” Nha hoàn nói xong liền đi ra ngoài.

Nha hoàn của Đàm gia? Bọn họ không chết? Nơi này không phải địa ngục? Phượng Hoa kinh hỉ nhìn về phía Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, phu nhân, chúng ta không chết! Phu nhân —— “

Liên tục hô vài tiếng, Ngự Thiên Dung vẫn không có phản ứng, Phượng Hoa bị dọa hoảng hồn, vội vàng đưa tay dò xét hơi thở, xác định Ngự Thiên Dung cũng còn sống, trái tim hắn mới tạm thời nhả ra, không chết là tốt rồi, hắn còn có thể chậm rãi nghĩ biện pháp!

Một lát sau, Đàm gia đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân đi vào phòng Phượng Hoa, đây là một đôi vợ chồng thoạt nhìn thực giản dị, nam mạnh mẽ, nữ ôn nhu, đúng là một đôi giai ngẫu!

“Công tử đã tỉnh, thật sự đáng mừng.”

Phượng Hoa buông Ngự Thiên Dung ra, từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy xương cốt toàn thân như bị vỡ vụn, “Đa tạ ân cứu mạng của hai vị, không biết đây là đâu?”

Đàm đại thiếu liếc nhìn kiều thê một cái, “Hàn Băng Cốc, không biết các hạ là từ đâu mà tới Hàn Băng Cốc của chúng ta? Chúng ta chính là ở đỉnh Tuyết Sơn phát hiện hai vị.”

Hàn Băng Cốc? Trong mắt Phượng Hoa lộ vẻ mê hoặc, đây là nơi nào, hắn chưa từng nghe nói qua a!

Đàm thiếu phu nhân nhìn Phượng Hoa, quan tâm hỏi: “Không biết hai vị đến đây bằng cách nào, vì sao lại xuất hiện trên đỉnh Tuyết Sơn của Hàn Băng Cốc?”

Phượng Hoa nhớ khe rãnh sâu thẳm kia, trong lòng chợt dâng lên một cỗ kinh hãi, hiện tượng kia rất kỳ quái! Thậm chí, hắn cũng không biết bọn họ rốt cuộc đã rơi xuống đất bao xa, “Chúng ta là trên đường trải qua một nơi hiểm yếu, từ trên một cái vực cao rơi xuống!”

Từ trên vực cao rơi xuống? Đàm thiếu gia cùng thiếu phu nhân quay sang nhìn nhau, trên đỉnh Tuyết Sơn của Hàn Băng Cốc căn bản không có vực gì a? Nhưng mà, nam tử này hiển nhiên không phải đang nói dối, nơi hiểm yếu? Là loại địa thế hiểm yếu nào khiến người ta rơi xuống đỉnh Tuyết Sơn? Xem ra hai người bọn họ cũng không phải là người bình thường a!

“Đại thiếu gia, lão gia và phu nhân đã trở lại.” Một gã sai vặt vội vàng tiến vào báo.

Đàm đại thiếu đứng dậy nhìn kiều thê nhà mình, “Phu nhân, ta đi đón cha mẹ, ngươi lưu lại an trí khách nhân đi!”

“Ừm, được rồi, phu quân đi thong thả.”

Sauk hi Đàm đại thiếu rời khỏi, thiếu phu nhân có chút tiếc hận nhìn Phượng Hoa, “Vị công tử này, thân thể của ngươi tu dưỡng chừng nửa tháng nữa liền không có gì đáng ngại, nhưng, vị cô nương này —— “

“Nàng là phu nhân nhà ta.”

“Ồ, quả thế, ta thấy hai vị cũng thực xứng a!”

Phượng Hoa mỉm cười, “Thật không, cám ơn.”

“Không cần cảm ơn, ta và phu quân cũng hy vọng những người hữu tình trong thiên hạ sẽ thành thân thuộc, hai người các ngươi là người có tình, cho nên chúng ta sẽ không bỏ mặc. Bất quá, ta nghĩ có một việc nhất định phải nói cho ngươi, chân của quý phu nhân… Khả năng rất khó khỏi hẳn.”

Phượng Hoa nghe xong, trong lòng nhảy dựng, nghiêm túc nhìn Đàm thiếu phu nhân, hỏi, “Thỉnh thiếu phu nhân nói rõ.”

Đàm thiếu phu nhân than nhẹ một tiếng, “Muội muội của ta, y thuật tốt lắm, ngày hôm qua nàng đã chẩn trị cho các ngươi, cũng là nàng kê đơn cho các ngươi nên ngươi hôm nay mới tỉnh lại. Nhưng, muội muội ta cũng có nói, vị phu nhân này vì lúc trước đã trải qua đại nạn, khiến đầu gối bị tổn thương, sau đó lại bị tuyết lớn đóng băng một ngày một đêm, khiến việc trị liệu đã khó lại càng thêm khó, sau này nếu không gặp được cơ duyên, có khả năng cả đời không thể đứng lên được!”

Cả đời? Đầu Phượng Hoa như nổ tung, chẳng lẽ hai chân phu nhân phải chịu tàn phế cả đời? Không được! Tuyệt đối không được! Hắn phải dẫn nàng rời đi, trở về tìm Bùi Nhược Thần, tên đó hẳn là có biện pháp! Đúng vậy, phải trở về tìm tên đó! Hắn không thể để phu nhân chịu tội như vậy!

Tâm tình kích động, thân mình Phượng Hoa làm ra cử động quá lớn, lập tức động đến các vết thương trên đốt ngón tay, Đàm thiếu phu nhân vội vàng giữ hắn lại, “Công tử, xin hãy bình tĩnh, có cái gì cần, xin cứ việc mở miệng, chúng ta sẽ giúp ngươi, hai chân của ngươi hiện tại cũng không thích hợp đi lại, còn phải ở trên giường tĩnh dưỡng một đoạn thời gian nữa mới được!”

“Không được, ta phải đi, ta muốn mang phu nhân đi tìm… Một người, hắn có lẽ có thể cứu phu nhân!”

“Công tử đừng nóng vội, muội muội ta cũng không phải nói là hoàn toàn không có cách nào, chính là nói cần phải có sự kết hợp thiên thời địa lợi nhân hoà, mà lúc này cả ba thứ đều không có chuẩn bị, cho nên, ta mong các ngươi kiên nhẫn chờ đợi, ta nhất định sẽ bảo muội muội ta hết sức cứu trị phu nhân của ngươi!”

Hai mắt Phượng Hoa sáng lên, “Ngươi nói xá muội có thể chữa khỏi chân cho phu nhân?”

Đàm thiếu phu nhân có chút chột dạ gật gật đầu, tuy rằng muội muội nhà mình đúng là có nói chỉ cần có được thiên thời địa lợi nhân hoà liền có cơ hội, nhưngcũng không đảm bảo sẽ nhất định thành công! Nhưng hiện tại chỉ có thể tạm thời an ủi nam tử này, bằng không, lỡ hắn quá kích động, chẳng những cứu không được phu nhân hắn, còn tự gây hại nghiêm trọng cho bản thân.

“Vậy phải chờ bao lâu?”

Đàm thiếu phu nhân thở dài, “Muội muội ta nói phải đợi phu nhân nhân tỉnh lại, sau đó kiểm tra một lần mới có thể kết luận.”

“Vậy sao? Vậy kính nhờ thiếu phu nhân, nếu có thể trị hết chân của phu nhân, Phượng Hoa ta nhất định ghi nhớ đại ân của các vị!”

“Cứu một mạng người bằng xây bảy tầng tháp, công tử đừng quá khách khí, hiện tại cứ tĩnh dưỡng trước đã, thân thể ngươi phải phục hồi như cũ mới có thể chăm sóc tốt cho quý phu nhân. Ta nghĩ, sự động viên của ngươi đối với quý phu nhân mới là quan trọng nhất!”

Phượng Hoa cười nhẹ, “Chỉ cần có cơ hội, phu nhân sẽ không từ bỏ, nàng thực kiên cường!”

Đàm thiếu phu nhân thấy vẻ tín nhiệm trong mắt Phượng Hoa, trong lòng lại bị cảm động một phen, quả nhiên là một đôi giai ngẫu a!

“Lão gia, phu nhân.”

Ngoài cửa viện truyền đến tiếng nha hoàn, Đàm thiếu phu nhân đứng lên nhìn ra cửa, trong lòng có chút căng thẳng, công công bà bà* vì sao lại tới nơi này?

*công công là cha chồng, còn bà bà là mẹ chồng

“Cha, nương.” Đàm thiếu phu nhân cung kính hành lễ đối với đôi trung niên vợ chồng đi vào.



“Vất vả cho con.”

Đàm lão gia nhìn về phía Phượng Hoa, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, khi nhìn thấy Ngự Thiên Dung, trên mặt cũng hiện lên một chút dị sắc, “Hai vị này chính là hai vị khách mà hai con cứu về từ đỉnh Tuyết Sơn?”

“Đúng vậy.”

Đàm lão gia và Đàm lão phu nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi Đàm lão gia quay sang sang sảng nói với Phượng Hoa: “Vị công tử này, cư nhiên hữu duyên, xin cứ an tâm ở lại đây dưỡng thương, Đàm gia ta tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng vẫn thập phần hoan nghênh khách đường xa mà đến!”

“Vãn bối là Phượng Hoa, đã quấy rầy Đàm gia, thật có lỗi.” Phượng Hoa lần đầu tiên thu hồi cuồng vọng, thập phần khiêm cung hữu lễ đáp lời.

Đàm lão gia ha ha cười, “Công tử cần gì câu thúc, cứ bảo trì bản tính của ngươi là tốt rồi.”

Phượng Hoa có chút kinh hãi, bản tính? Ông ta lại còn nói bản tính của mình? Bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt, vì sao lại nhắc tới bản tính của mình? Vì sao hắn cảm thấy ánh mắt vị đại thúc này khi nhìn về phía phu nhân có điểm kỳ quái?

“Phượng công tử không cần kinh ngạc, ta sở dĩ không cảm thấy ngoài ý muối đối với sự xuất hiện của hai vị, đó là bởi vì đại hộ pháp của Hàn Băng Cốc chúng ta một tháng trước đã đoán trước các vị sẽ đến, những lời tiên đoán của đại hộ pháp xưa nay vẫn thực chuẩn. Ông ta đã nói, Hàn Băng Cốc sẽ có hai vị khách quý tiến đến, thời điểm chính trong khoảng mấy ngày này.”

Bói toán! Phượng Hoa giương mắt nhìn Đàm lão gia, “Vậy không biết đại hộ pháp của quý cốc có thể tính một quẻ giúp phu nhân nhà ta?”

Đàm lão gia ôn hòa cười, “Nếu Phượng công tử muốn vậy, không phải không thể, bất quá, cũng phải chờ quý phu nhân tỉnh lại rồi hẵng nói, dù sao còn phải chờ đại hộ pháp xuất quan. Một tháng trước, sau khi đại hộ pháp tính ra Hàn Băng Cốc sẽ có khách quý đến, liền quyết định bế quan tu luyện hai tháng, cho nên, còn phải thỉnh Phượng công tử đợi lát them một tháng nữa.”

“Được, dù sao than thể chúng ta hiện tại cũng không thể hành động, đành phiền Đàm lão gia giúp ta việc này.”

“Phượng công tử yên tâm, yêu cầu này tuy đơn giản, nhưng cũng không tính là việc khó, nếu đại hộ pháp đã nói hai vị là khách quý của Hàn Băng Cốc, ông ta hẳn sẽ không chậm trễ việc nhỏ này! Ha ha, ngươi vừa mới tỉnh lại, chúng ta sẽ không quấy rầy, mọi việc sẽ chờ quý phu nhân tỉnh lại, dưỡng tốt thân mình rồi nói tiếp! Nếu có gì cần, Phượng công tử cứ việc mở miệng bảo hạ nhân làm là được.”

“Được, vậy cám ơn Đàm lão gia.”

Gia đình Đàm lão gia rời đi, để lại hai nha hoàn, một gã sai vặt lo chiếu ứng phòng nghỉ của Phượng Hoa và Ngự Thiên Dung.

Phượng Hoa nhìn sang nha hoàn nọ, hỏi, “Cô nương, ta có chút chuyện muốn hỏi, không biết ngươi có thể giúp ta giải thích nghi hoặc không?”

“Xin công tử cứ nói, chỉ cần ta biết, nhất định sẽ giúp công tử giải đáp.”

“Thứ nhất, ta muốn biết vị trí của Hàn Băng Cốc nằm ở đâu? Có xa Ly Quốc lắm không?”

Nha hoàn kia nhíu mày, “Nếu là vị trí, hẳn là hướng tây nam, về phần có có xa Ly Quốc hay không, ta thực không rõ lắm, bởi vì ta chưa từng đi ra ngoài, chuyện này phải hỏi đại thiếu gia mới biết được.”

“Vì sao không đi ra? Các ngươi không cần đi bên ngoài mua này nọ sao?”

“Có đi, bất quá, đều là những người đi đều có võ công cao, thể lực tốt, sau khi mua trở về, mọi người lại cùng nhau chia ra. Bởi vì cốc chủ nói, đường xá quá xa, vì giảm bớt những phiền toái không cần thiết nên mới áp dụng phương thức như vậy. Kỳ thật, ở đây, chuyện ăn mặc đều không có vấn đề, ra ngoài chỉ là để mua vài món gia vị, vải vóc linh tinh thôi.”

Như vậy cũng sống được? Đây chẳng phải là kiểu sống ẩn cư tập thể sao? Khó trách mình chưa từng nghe qua cái tên Hàn Băng Cốc này, “Như vậy, xin hỏi, cốc chủ của các ngươi là ai?”

“Cốc chủ là nhà mẹ đẻ của đại thiếu phu nhân, Hàn gia.”

“Ồ, cám ơn ngươi.”

Nha hoàn thuần phác cười, “Không cần khách khí, công tử nếu không có chuyện gì, ta xin đi xuống trước, chờ phu nhân tỉnh lại rồi gọi ta, đến lúc đó ta sẽ bưng thuốc lên cho phu nhân.”

“Được, làm phiền ngươi.”

Hàn Băng Cốc, ai… không biết Duệ Nhi ở nhà thế nào? Bọn Hạ Duyệt hẳn là có thể bảo hộ tốt cho hắn. Phu nhân, ngươi phải nhanh chút tỉnh lại mới được! Lại nghĩ ngợi một hồi, Phượng Hoa dựa vào đầu giường, thu hồi tâm tư, nghiêm túc vận công điều tức, mặc kệ là đang ở đâu, mặc kệ gặp phải loại người gì, yêu cầu cấp thiết hiện tại là phải mai khôi phục thể lực và võ công, như vậy mới khả năng tự bảo vệ mình, bảo vệ phu nhân!

.

.

.

Trong khi Phượng Hoa và Ngự Thiên Dung bị kẹt lại ở Hàn Băng Cốc, Nam Cung Tẫn đang ở trên mép vực, trơ mắt nhìn khe rãnh thu nhỏ lại, cho đến khi mọi thứ hoàn toàn khôi phục lại như trước. Đối với loại cảnh tượng quái dị chưa từng gặp qua bao giờ này, hắn như bị hóa đá, vừa mới kia là cái gì?

Hắn trơ mắt nhìn nàng biến mất lại bất lực… Nam Cung Tẫn suy sụp ngã ngồi dưới đất, thật lâu không cử động, giống như một pho tượng tượng đá!

Cũng không biết bao nhiêu canh giờ trôi qua, hắn rốt cuộc hoàn hồn, đáy lòng giãy dụa một hồi, hắn kéo xuống một khối quần áo, cắn ngón tay lấy máu viết vài chữ, sau đó vội vàng chạy xuống cổng vào núi, dung nội lực hô to một tiếng. Hộ vệ nghe được triệu hồi, vội chạy tới, Nam Cung Tẫn đưa mảnh vải ra, dặn, “Các ngươi đứng ở đây chờ, khi nào nhìn thấy nam tảo tế của Mạnh Quốc thì giao cho hắn mảnh vải này. Trong khi đó, một người trong số các ngươi ra roi thúc ngựa trở lại kinh thành, đi đến Bùi gia, nói cho Bùi Nhược Thần, nói là Duệ Nhi và Hội Họa Viên tạm thời giao cho hắn chiếu cố!”

“Tướng quân!”

“Đi đi, ta còn có việc cần xử lý, sau khi các ngươi đợi được tên tảo tế của Mạnh Quốc xong, liền mau trở lại kinh thành, không cần chờ ta, sau khi làm xong việc, ta sẽ tự mình trở về. Đây là quân lệnh, không được làm trái!”

Dứt lời, Nam Cung Tẫn lưu lại mảnh vải liền một lần nữa quay lung đi về phía ngọn núi.

Đến một nơi yên tĩnh vắng vẻ, thần sắc hắn bỗng trở nên khiêm cung, rút Thiên Hạt Kiếm ra, nói, “Thiên Hạt, mang ta đi tìm nàng đi, ta tin nàng không có chết! Nhất định sẽ không chết! Mặc kệ trên trời dưới đất, ngươi đều phải mang ta đi!”

Thiên Hạt Kiếm tựa hồ như hiểu tiếng người, vừa ra khỏi vỏ liền ra ong ong vang lên, thân kiếm tỏa ra một luồng ánh sang tím, chậm rãi bao phủ Nam Cung Tẫn… Dần dần hình thành một cái lốc xoáy, cuốn lấy Nam Cung Tẫn ở trung tâm. Đột nhiên, ánh sang lóe ra, nơi mà Nam Cung Tẫn đứng, đã không còn một bóng người.

Khi mở mắt lần nữa, Nam Cung Tẫn thấy mình đang ở trên đỉnh núi tuyết mênh mông, khắp nơi trong tầm mắt đều là một mảnh trắng xoá, đây là đâu?

Nam Cung Tẫn có chút buồn bực: Thiên Hạt, ngươi dẫn ta tìm người, cũng phải tìm nơi nào xác thực một chút đi, đến cái nơi không có một bóng người thế này làm gì a?

Thiên Hạt Kiếm tựa hồ kháng nghị khẽ vang một tiếng, sau đó vụt khỏi tay Nam Cung Tẫn, tự bay về phía trước. Nam Cung Tẫn vui vẻ, chạy nhanh đuổi theo, trong lòng âm thầm đắc ý: tên này lần nào cũng trúng chiêu khích tướng!

Phượng Hoa vốn đang ở trong phòng điều tức, bỗng nhiên cảm giác có một cỗ khí yêu dị đang đi về phía bọn họ, lo Ngự Thiên Dung gặp nguy hiểm, hắn cố chịu gân đau cốt mỏi, cầm lấy trường kiếm, đứng bên cửa sổ, chặt chẽ chú ý tình hình bên ngoài.

Chợt loảng xoảng một tiếng, một cái bóng hiện lên, trong tòa viện mà Phượng Hoa đang ở bỗng xuất hiện một thanh kiếm lớn, cắm thẳng tắp xuống sân, rất có khí thế ngạo thị quần hùng.

Ngay sau đó là một thân ảnh bay tới, Phượng Hoa đang lúc cảm thấy thanh kiếm kia nhìn có vẻ quen mắt thì bị người tới làm cho chấn động, Nam Cung Tẫn! Hắn sao lại đến đây? Chẳng lẽ hắn cũng nhảy theo xuống? Không thể nào, nếu là đến từ một chỗ, sao hắn lại chẳng bị tổn hại gì hết?

Nam Cung Tẫn thu hồi Thiên Hạt Kiếm, nhìn quanh bốn phía, ở trong này sao?



“Uy, ngươi là ai? Sao lại tùy tiện xông vào nhà người khác như vậy?” Nha hoàn của Đàm gia vừa bưng cơm trưa tới cửa liền nhìn thấy có một người xa lạ đang đứng giữa sân, vội vàng lớn tiếng quát hỏi.

Nam Cung Tẫn liếc nhìn nha hoàn một cái, “Ta đến tìm một người, không, hai người, một nam một nữ!”

Tiểu nha hoàn hừ lạnh một tiếng, “Tìm người cũng không nên tự tiện xông vào, muốn hỏi cũng phải lễ phép đi theo cửa chính, đường đường chính chính tiến vào!”

Sắc mặt Nam Cung Tẫn bắt đầu tỏ vẻ không kiên nhẫn, hắn đang vội vã tìm người, còn để ý là mình có xông bừa hay không làm gì? Thật sự là dong dài.

“Tiểu Diệp cô nương, hắn là đồng bạn của chúng ta, tới tìm chúng ta.” Phượng Hoa mở cửa đi ra, nói.

Mặc kệ thế nào, Nam Cung Tẫn khẳng định là vì phu nhân mà đến, một khi đã như vậy, ở nơi không rõ lai lịch này, có thêm nhiều người quen vẫn tốt hơn.

Nam Cung Tẫn thấy Phượng Hoa bước ra, ánh mắt lộ ra kinh hỉ, “Các ngươi thật sự ở đây?”

Phượng Hoa khẽ gật gật đầu, tuy rằng khó chịu, nhưng hắn cũng muốn biết tên này làm thế nào tới đây, “Ngươi tìm đến đây bằng cách nào?”

Nam Cung Tẫn có chút tự hào nhìn Thiên Hạt Kiếm một cái, “Là Thiên Hạt mang ta đến!”

Thiên Hạt Kiếm còn có thể hỗ trợ tìm người? Phượng Hoa ghen kỵ, các tên này rõ ràng không được tốt lắm, sao lại có thanh kiếm tốt như vậy?

“Nàng thế nào?” Nam Cung Tẫn có chút khẩn trương nhìn Phượng Hoa.

Sắc mặt Phượng Hoa có chút trầm trọng, “Phu nhân còn chưa tỉnh, phải đợi đại phu ở đây xem qua mới biết kết quả.”

Vậy nghĩa là không có nguy hiểm đến tánh mạng! Thế là tốt rồi, chỉ cần không chết, hắn còn có thể nghĩ cách cứu trị! Tảng đá đè nặng trong long Nam Cung Tẫn rốt cuộc dỡ xuống, hắn không muốn nàng chết, cho dù nàng không nhớ lại hắn, hắn cũng hy vọng nàng còn sống, hơn nữa hy vọng nàng sống tốt.

Trải qua sự kiện Tuyết Nhi, có rất nhiều đêm, hắn mơ thấy những chuyện cũ lúc bọn họ còn chưa thành thân, ngày ấy còn trẻ, còn chưa biết lúc nào là cỡ nào hạnh phúc, nhưng sau khi thành thân lại cải biến hết thảy.

“Phượng công tử —— “

Đàm đại thiếu gia đi đến cửa viện, có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung Tẫn, Phượng Hoa đành phải giải thích lần nữa, sau đó Đàm đại thiếu thực sảng khoái bảo hạ nhân chuẩn bị them một gian khách phòng cho Nam Cung Tẫn.

Nam Cung Tẫn liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Ta muốn thăm nàng một chút.”

Phượng Hoa gật gật đầu, xoay người vào trong phòng, Nam Cung Tẫn cũng đi theo sau. Trên giường là một nữ tử có khuôn mặt tái nhợt, gương mặt ngủ say của nàng giống như một bức phù điêu bằng cẩm thạch, điềm tĩnh, ôn nhu, mái tóc đen dài phủ hai bên gương mặt trắng nõn, hiện lên vẻ đẹp vừa đoan trang vừa tinh thuần.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy nàng xinh đẹp là năm ấy cứu nàng ra khỏa xà quật, khi đó, nàng rõ ràng là toàn thân đầy vết máu, chật vật không chịu nổi, nhưng, vẻ chấp nhất đó, ánh mắt tin tưởng vững chắc đó, lại khiến hắn tâm động, lần đó, hắn cảm thấy nàng so với bình thường còn đẹp hơn rất nhiều!

Lần thứ hai là đêm trước ngày bọn hắn thành thân, trong một buổi tiệc ở hoàng cung, nàng múa điệu thiên nữ tán hoa, lần đó, hắn cảm thấy nàng thật sự giống một tiên nữ!

Sau này, Ngự lão nhân dã tâm bừng bừng, bị Hoàng Thượng phát hiện, cho người đi điều tra… Từ đó, lập trường của hắn và nàng liền đối lập, thẳng đến khi bọn họ bị chỉ hôn, hắn bất mãn, sau đó vẫn luôn vắng vẻ nàng, hiểu lầm nàng, cố ý hết lần này đến lần khác thương tổn nàng…

Tới tận hôm nay, giữa bọn họ đã đi đến bước vô pháp vãn hồi!

Đúng vậy, hình như là không thể vãn hồi rồi, ngay từ khoảnh khắc hắn viết hưu thư, hắn đã đánh mất tư cách có được nàng, nhưng, vốn dĩ, bọn họ cũng không phải chán ghét lẫn nhau, thậm chí có thể nói là, vừa ý lẫn nhau, vì sao lại đi đến bước này đây?

Mỗi một bước đi, trái tim Nam Cung Tẫn như đang rỉ máu, hắn từng vì nàng mà bất chấp tất cả đi xuống xà quật, gần như giết sạch toàn rắn độc bên trong để cứu nàng, vì hắn đã từng hứa với nàng: hắn sẽ mang nàng an toàn về nhà!

Nàng vì hắn, nữ phẫn nam trang đi theo đại quân, bị quân địch bắt được, hắn vì nàng mà chém giết trăm ngàn quân địch, xuyên qua thiết kỵ của quân địch để cứu nàng trở về… Hắn nhớ rõ, khi đó, nàng đã cười nói với hắn: ta biết ngươi nhất định sẽ đến cứu ta!

Khi đó, tuy rằng buồn bực rất nhiều, hắn vẫn cảm thấy an tâm, bởi vì cứu nàng trở về nên mới an tâm!

Nhưng, hết thảy mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ, hết thảy đau thương cũng đều thành chuyện cũ…

“Dừng lại!” Phượng Hoa đưa tay ngăn Nam Cung Tẫn, ngăn cản hắn đến quá gần giường.

Nam Cung Tẫn giương mắt nhìn Phượng Hoa, trong mắt hai đại nam nhân như bắn ra tia lửa, giao chiến giữa không trung. Đàm đại thiếu thoáng thấy không khí khẩn trương, nhẹ nhàng phất tay ý bảo hạ nhân lui ra.

Xem ra, quẻ bói của đại hộ pháp vẫn có chút sai sót a! Thấy chưa, giờ rõ ràng có thêm một người a! Đã vậy còn là kẻ phiền toái! Chỉ cần nhìn thanh kiếm bên hông hắn là biết phiền toái này lớn cỡ nào!

Thôi, thôi, thuận theo tự nhiên đi, chờ lão nhân kia xuất quan tự mình giải quyết vậy! Bọn họ chỉ cần lo cứu sống người là tốt rồi.

Phượng Hoa đứng ở đầu giường, ánh mắt thẳng tắp trừng trừng nhìn Nam Cung Tẫn: mặc kệ ngươi và phu nhân trước kia từng có cái gì, thì đó đều là chuyện quá khứ, phu nhân hiện tại, à không, đã sớm không liên quan gì đến ngươi. Cho nên, ngươi không thể đến quá gần nàng!

Nam Cung Tẫn tức giận, càng nhiều là bất đắc dĩ, một hồi lâu sau, hắn cúi đầu nói, “Thân thể nàng thế nào?”

Phượng Hoa thấy hắn không lại tới gần, coi như cho hắn hai phần hòa khí, ngữ khí có chút trầm trọng đáp, “Đại phu nói hai chân của phu nhân có phiền toái, rất khó chữa khỏi! Hơn nữa chúng ta rơi xuống đỉnh Tuyết Sơn, bị đông lạnh một ngày một đêm, họa vô đơn chí, chân phu nhân càng khó trị liệu.”

“Một ngày một đêm?” Nam Cung Tẫn kinh ngạc nhìn Phượng Hoa, hắn rõ ràng chỉ chậm trễ chừng nửa ngày là đã đuổi theo bọn họ a! Hồ nghi nhìn Phượng Hoa, “Các ngươi đến nơi đây đã bao lâu?”

“Khoảng hai ngày!”

“Hai ngày?!!” Nam Cung Tẫn hoàn toàn bối rối, “Ta chỉ dặn hộ vệ giúp ta truyền lời một chút, sau đó bảo Thiên Hạt Kiếm mang ta tới tìm các ngươi ngay, rõ ràng đi không bao lâu liền tới nơi, sao giờ lại đã qua hai ngày?”

Phượng Hoa nghe vậy cũng cả kinh, “Ngươi thực sự lập tức đuổi theo?”

“Đúng vậy!” Nam Cung Tẫn cũng buồn bực, chẳng lẽ thời gian ở nơi này có cái gì đó quỷ dị?

Lúc này, Thiên Hạt Kiếm bỗng ong ong vang lên hai tiếng, tựa hồ muốn nói gì đó với Nam Cung Tẫn. Phượng Hoa nhìn sang Nam Cung Tẫn, “Thứ này của ngươi còn có thể nói chuyện?”

Nam Cung Tẫn liếc trắng mắt, “Vô nghĩa, đương nhiên sẽ không, chính là nó có thể tâm linh tương thong với ta! Nó muốn nói cho ta biết đây là công lao của nó, khiến ta cảm giác thời gian rất ngắn. Chắc là vì Thiên Hạt Kiếm, nên sự tình mới có chút dị thường như vậy!”

Khỉ thật! Có chút dị thường? Cái này mà gọi là một chút? Mỗi cái chuyện ra khỏi vỏ nhất định phải uống máu đã đủ khiến người ta cảm thấy nó là ma kiếm rồi, nay còn có loại công năng quái dị này, có muốn không kêu nó là ma kiếm cũng không được! Phượng Hoa cực độ khinh bỉ bộ dạng giả mù sa mưa của Nam Cung Tẫn, rõ ràng là đắc ý mình có kiếm tốt, còn cố ý lộ ra vẻ mặt bất đắt dĩ! Hứ!

“Quên đi, trước mặc kệ chuyện này, đây là đâu? Ngươi chuẩn bị khi nào thì mang nàng trở về?”

“Tạm thời cứ chờ đã, nơi này hình như có một vị đại phu có thể cứu phu nhân, ta không nghĩ buông tha cơ hội này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play