Khi Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần rời Mai Viên vào Ngự hoa viên, cung yến đã bắt đầu được nửa canh giờ.
Long Tường Vân thấy hai người bọn họ liền quan tâm hỏi: “Chuyện tình ở chỗ Táp ma ma làm tốt chứ?”
“Hoàng Thượng yên tâm, chuyện Táp ma ma bảo chúng ta làm đều làm rất nghiêm túc.” Bùi Nhược Thần cung kính trả lời.
Long
Tường Vân liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, thầm đoán Táp ma ma vì sao
lại coi trọng nàng, đồng thời cũng nhìn sang Bùi Nhược Thần, có phải là
hắn cố ý dẫn nàng đến Mai Viên tìm Táp ma ma không? Nhưng Long Tường Vân biết rõ, Táp ma ma không phải là một lão giả có thể tùy tiện tiếp nhận
người xa lạ, cho dù Bùi Nhược Thần dẫn đến ra mắt cũng không có tác
dụng.
“Hoàng Thượng, nếu Bùi thiếu gia
và muội muội đều đã đến đây, ta thấy, chúng ta có thể bắt đầu tuyên bố
việc vui cho mọi người.” Liên Phi ngồi bên cạnh ôn nhu nhắc nhở.
Long Tường Vân liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, Bùi Nhược Thần chỉ hơi hơi nhún nhún vai, động tác này
tựa hồ kết quả khuyên bảo không tốt lắm a, có nên nói hay không a? Nếu
ép buộc cứng rắn quá có khiến Ngự Thiên Dung giận không a?
Lúc này Liên Phi lại kéo kéo ống tay áo Long Tường Vân, thấp giọng gọi: “Hoàng Thượng!”
Long Tường Vân khẽ nhìn sang Ngự
Thiên Dung, phát hiện nàng đang lạnh nhạt đứng bên cạnh bàn, đùa nghịch
chén rượu trong tay, tâm nhất thời nhấc lên cao, bộ dáng này xem ra cũng không nắm chắc lắm, vạn nhất nàng cự tuyệt trước mặt quần thần, chẳng
phải là vừa tổn thương mặt mũi hắn vừa xấu mặt Nam Cung? Nhưng mà, bên
này ái phi nhà mình lại không ngừng ám chỉ bảo hắn nói, ý tứ của Nam
Cung tựa hồ cũng muốn hắn nói, ai, khó a!
Ngự Thiên Dung nhìn sắc mặt bọn
họ, trong mắt khẽ hiện châm chọc, liền cái ánh mắt này chính thức chọc
giận Long Tường Vân. Vốn hắn còn đang do dự, nhưng khi nhìn đến ý châm
chọc trong mắt Ngự Thiên Dung, hắn quyết định cho Ngự Thiên Dung một hồi hạ mã uy*, ít nhất phải cho nàng hiểu được, thiên hạ to lớn nà là vương thổ, nàng không nên bất kính với mình!
* ý nói là thị uy, dằn mặt, v.v…
“Trẫm đêm nay thiết yến, thứ nhất là vì ủy lạo** bách quan ngày thường vất vả; thứ hai là muốn nhân cơ hội này tuyên bố một việc vui!”
** Ủy: an ủi. Lạo: dùng lời nói để an ủi => Ủy lạo = thăm hỏi để an ủi.
Văn võ bá quan nhất thời cung kính nghe thánh ngôn, Long Tường Vân liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, chậm
rãi nói: “Việc vui mà trẫm muốn nói chính là Hộ Quốc tướng quân của
chúng ta sẽ nối lại tình xưa với Hộ Quốc phu nhân trước đây —— “
“Ta cự tuyệt!” Long Tường Vân còn chưa nói xong, một giọng nói lạnh lùng liền ngắt lời hắn.
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, “Thỉnh Hoàng Thượng minh giám, dân nữ không thể nhận. Gần đây, dân nữ
đã quen với cuộc sống bình thường, không muốn tái nhập tướng quân phủ,
thỉnh Hoàng Thượng vì Hộ Quốc tướng quân tuyển người khác! Thứ hai, dân
chúng trong kinh thành đều biết, Hộ Quốc phu nhân ngày xưa là vì có
tiếng xấu, không tuân thủ nữ tắc, chọc giận Hộ Quốc tướng quân nên mới
bị đuổi ra khỏi nhà. Nay Hoàng Thượng câu đầu tiên nói muốn nối lại tình xưa, chẳng phải là khiến dân chúng xem trò cười của hoàng gia, cho rằng quan viên triều đình lật lọng, không biết giữ chữ tín, nếu dân chúng
cho rằng triều đình vô tín, còn có thể trung quân hộ quốc sao? Như vậy,
chẳng phải là tạo thành tổn thất rất lớn cho triều đình? Mong rằng Hoàng Thượng vì giang sơn xã tắc, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Long Tường Vân kinh ngạc trừng mắt nhì Ngự Thiên Dung, nàng ta khi nào trở nên mồm lanh miệng lẹ như vậy?
Lần trước vi hành tuy rằng nhìn ra nàng khác với dĩ vãng, nhưng thật
không ngờ nàng đã trở thành một người hoàn toàn khác!
“Ngự Thiên Dung to gan, Hoàng
Thượng thánh ngôn há có thể cho phép ngươi cãi lời? Đây là thánh chỉ,
ngươi dám kháng chỉ sao?” Liên Phi lớn tiếng quát.
Ngự Thiên Dung nhìn nàng một cái,
lạnh lùng đáp, “Quý phi nương nương thứ lỗi, dân nữ chính là vì Hoàng
Thượng suy nghĩ, vì triều đình suy nghĩ thôi.”
“Hoàng Thượng, Ngự Thiên Dung này
nói cũng không phải không có lý, ta thấy, việc này thôi thì bỏ qua đi!”
Quần áo phượng bào, khuôn mặt đoan trang, vừa thấy liền biết đây là một
tiểu thư đã trả qua dạy dỗ nghiêm khắc, nàng chỉ cần đứng đó, liền tỏ ra khí thế tôn nghiêm không thể mạo phạm.
Người nói chính là đương kim hoàng hậu, Long Tường Vân do dự nhìn hoàng hậu, Liên Phi buồn bực liếc nhìn
hoàng hậu, “Hoàng Thượng, nếu theo ý nàng ta, dân chúng mới chê cười
chúng ta a, cho rằng chỉ là một dân nữ cũng dám cãi lời thánh mệnh, sau
này —— “
“Liên quý phi, lời nói của nàng ta cũng không kém, cổ ngữ có câu: biết nghe lời phải. Dân có thể nâng
thuyền cũng có thể lật thuyền. Chỉ cần là ý đúng, Hoàng Thượng tiếp thu
thì mới là minh quân. Nếu đối phương chỉ là một tiểu dân chúng, như vậy, liền càng hiển lộ sự khoan dung và thánh minh của Hoàng Thượng.”
Mắt thấy hậu viện nhà mình sắp châm lửa, Long Tường Vân vội vàng mở miệng nói: “Ta thấy —— “
“Hoàng Thượng, cung nữ của Táp ma
ma đến cầu kiến, nói là Táp ma ma có chuyện cần chuyển đạt.” Một hộ vệ
vừa vặn đi lên thông báo.
Long Tường Vân dừng một chút, vội vàng nói: “Mau truyền.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT