Hai người ở Mai Viên tận tâm hái hoa
mai, bất tri bất giác quên mất cung yến, thẳng đến khi một cung nữ tìm
đến, bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ nhìn cung nữ, trăm miệng một lời nói:
“Thật ngại quá, ở đây mải lo hái hoa mai cho Táp ma ma nên quên cả thời gian!”
Ngự Thiên Dung ra vẻ buồn rầu nhìn Bùi Nhược Thần, “Bùi thiếu gia, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào mới tốt, Hoàng Thượng bảo chúng ta tham
gia cung yến, chúng ta không thể vắng mặt; nơi này Táp ma ma cần chúng
ta hỗ trợ, chúng ta cũng không thể buông tay mặc kệ a?”
“Ừm, quả thực rất khó xử a!” Bùi Nhược Thần liếc nhìn cung nữ một cái,
“Ta thấy không bằng như vậy đi, đành phiền vị cô nương này trở về chuyển cáo cho Hoàng Thượng, kể lại tình huống hiện tại của chúng ta, xin chỉ
thị của Hoàng Thượng, hỏi chúng ta có thể giúp Táp ma ma làm xong chuyện này rồi mới đi tham gia cung yến. Nếu Hoàng Thượng không đồng ý, ngươi
lại đến cho chúng ta biết, chúng ta liền lập tức đi tham gia cung yến.”
Cung nữ nhìn thoáng qua Táp ma ma đứng cách đó không xa đang hướng chính mình gật gật đầu, thức thời xoay người rời đi. Trong cung nào có ai dám đắc tội vị Táp ma ma đức cao vọng trọng này a!
“Uy, phải chọn cẩn thận một chút a, chọn hoa đẹp nhất cho ma ma nấu
rượu, như vậy hương vị mới ngon!” Ngự Thiên Dung quay phắt người lại,
nhẹ giọng nhắc nhở Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần lắc đầu, nữ nhân này thật đúng là biết tìm cớ!
Cung nữ đi rất nhanh đã trở lại, nói Hoàng Thượng dặn bọn họ phải giúp
Táp ma ma làm việc cho tốt, xong rồi hẵng đến tham gia cung yến.
Ngự Thiên Dung âm thầm cười trộm, càng thêm nghiêm túc cùng Bùi Nhược
Thần hái hoa mai, rốt cuộc có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.
Quên mất tục sự, đắm mình trong biển hoa phấn hồng, làm cho tâm tình con người trở nên thư thái rất nhiều…
Hoàn giáo nhất phiến tùy ba khứ,
Hựu khước oán, ngọc long ai khúc.
Đẳng nhẫm thì, trọng mịch u hương,
Dĩ nhập tiểu song hoành phúc.*
* Bài “Sơ ảnh” – Khương Quỳ
“Ngự Thiên Dung!”
“A?” Đang thất thần, Ngự Thiên Dung bị gọi một tiếng, giật mình hoảng
sợ, ngước mắt nhìn lên thấy Bùi Nhược Thần bất mãn liền lập tức hoàn
hồn, “Chuyện gì?”
“Làm việc nghiêm túc chút đi!”
“A! Ta có nghiêm túc a!”
“Nha đầu, ngươi đừng quá hưng phấn, tránh được nhất thời nhưng không
trốn được nhất thế. Ân oán nên chấm dứt thì phải tự mình nghĩ biện pháp
chấm dứt triệt để. Tục ngữ nói, giải linh hoàn tu hệ linh nhân**, ân oán giữa các ngươi phải do ngươi đi giải.” Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói lành lạnh của Táp ma ma.
** nghĩa là: muốn cởi dây chuông phải nhờ đến người buộc dây chuông
Ngự Thiên Dung vỗ ngực thầm oán nói: “Ma ma, bà mở miệng cũng không nói trước một tiếng, dọa người a!”
Táp ma ma liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, lại nói với Ngự Thiên Dung:
“Nha đầu, kỳ thật, đứa nhỏ Nam Cung Tẫn đó, bản tính không xấu, chỉ là
kiêu ngạo quen thói, không biết dụng tâm nhìn nữ nhân, tâm tư của hắn
đều dùng vào chiến trường, tựa như có người nói, có người, dụng tâm xem
sự nghiệp, dùng ánh mắt xem nữ nhân, rất nhiều nam nhân đều là như vậy.”
“Ma ma cũng biết Nam Cung Tẫn?”
“Mấy đứa bọn họ đều là ta xem lớn lên, đương nhiên là hiểu rõ hơn so với người khác. Nam Cung a, đáng tiếc từ nhỏ không có mẹ ruột dạy, khuyết
thiếu hiểu biết đối với nữ nhân, hắn đi theo phụ thân học đều là chiến
thuật. Ai, con người a, luôn khó được thập toàn thập mỹ!”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Xem ra, ma ma rất thích hắn.”
“Mấy đứa bọn họ trong mắt ta đều như con của mình bình thường, ta đều
thích, cho nên, là ai ta cũng không giúp!” Nói xong liếc nhìn Bùi Nhược
Thần một cái, nói tiếp: “Tiểu tử, ngươi tính toán cũng thật tinh ranh,
nhưng ta cũng không phải già rồi sinh hồ đồ, cùng lắm là ta nói Tường
Vân đừng cường ép nha đầu thôi.”
Bùi Nhược Thần lạnh nhạt trả lời: “Như vậy cũng đã đủ rồi, ta vốn cũng
không muốn làm ma ma khó xử.” Hắn tuyệt không để ý mục đích của mình bị
vạch trần.
Ngự Thiên Dung thấy vậy thầm than nhẹ, quan hệ giữa mấy người này thật đúng là phức tạp a!
Nhìn nhìn Ngự Thiên Dung, Táp ma ma bỗng nhiên thấm thía khuyên nhủ:
“Nha đầu, có đôi khi cho đối phương một cơ hội cũng không phải là một
chuyện không tốt. Con người a, cả đời nói dài cũng không dài, nói ngắn
cũng không ngắn, ai có thể sống vô tư lự cả đời đâu!”
“Cám ơn ma ma nhắc nhở, bất quá, Nam Cung Tẫn và ta thật sự đã hết duyên phận. Ta có nghe qua một câu: hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô
duyên đối diện bất tương phùng. Ta có thể không quan tâm đến những gì
hắn đã làm đối với ta, nhưng muốn ta lại sống cùng với hắn một lần nữa
là vạn vạn không có khả năng!”
“Ai, ta đã già rồi, mấy người trẻ tuổi các người tự mình nghĩ rồi làm
đi!” Táp ma ma xoay người đi về phòng bếp, “Tay chân nhanh lên chút đi!
Hái đầy cái rổ này rồi đưa qua.”
Ngự Thiên Dung nhìn bóng dáng của Táp ma ma, cảm thấy bà là một lão giả
tràn ngập trí tuệ! Bọn người Long Tường Vân có được một lão giả như vậy ở bên cạnh thực sự là phúc khí!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT