Phượng Hoa vừa thấy biểu tình ‘ta đây căn bản chưa từng nghĩ đến’ của Ngự Thiên Dung, trong lòng liền nhịn không được tức giận, nữ nhân này, đúng là ngốc hết thuốc chữa!

“Ách, cái kia —— Phượng Hoa a, các ngươi là hạng người như vậy sao?”

Phượng Hoa liếc xéo một cái, Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Thì ta đã nói đó thôi, các ngươi căn bản không phải người như vậy, ta để làm chi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử a?”

Quân tử? Bốn người bọn họ cũng xem là quân tử? Phượng Hoa không nói gì nổi, sát thủ mà cũng có thể xưng là quân tử? Thật không biết trong óc nữ nhân này chứa cái gì.

“Ha ha, cái kia, nói thật, con người của ta thích nhìn người bằng trực giác! Ta lần đầu tiên gặp bốn người các ngươi liền thấy được các ngươi không phải người xấu, cho nên không nghĩ nhiều lắm! Vả lại, bởi vì các ngươi là do Tịch Băng Toàn chọn lựa, ta tin tưởng ánh mắt của hắn.”

Ánh mắt Phượng Hoa trầm xuống, nguyên lai là như vậy, chỉ sợ lý do sau mới là tối trọng yếu đi!

Ngự Thiên Dung nhìn Phượng Hoa, bỗng nhiên nghĩ đến Triển Cảnh, không khỏi hỏi, “Chẳng lẽ các ngươi vì như vậy cho nên mới đối xử ôn hoà với ta?”

Phượng Hoa liếc xéo nàng một cái, “Phu nhân, chỉ có Triển Cảnh mới đối xử ôn hoà với ngươi!”

“Ách, là ta cảm thấy…”

“Đó là bởi vì hắn cũng ngốc, rõ ràng là thích người nào đó, nhưng không dám bày tỏ.”

Dù Ngự Thiên Dung có trì độn đi nữa thì cũng nhìn ra Phượng Hoa ám chỉ cái gì, trong lòng thập phần kinh ngạc, “Ngươi nói, Triển Cảnh, hắn thích… Thích ta?”

Phượng Hoa nhún nhún vai, “Ai biết được, phu nhân thắc mắc thì tự mình đi hỏi hắn, dù sao, ta thấy phu nhân cũng không phải loại tiểu nữ nhân thẹn thùng!”

Tên ranh này, nói vậy là có ý gì? Ngự Thiên Dung rất bất mãn trừng mắt nhìn Phượng Hoa, Phượng Hoa lại nhàn nhàn ngồi xuống, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, cầm một trái cây ném qua ném lại trên tay, “Phu nhân, lại nói thêm cho ngươi một tin, Vô Thần Bà Bà là hôn thê của Độc Quái lão nhân, bất quá, Độc Quáo lão nhân trốn người ta mười mấy năm, hiện tại Vô Thần Bà Bà là tới đòi nợ. Ngươi tưởng làm sao bây giờ?”

A, không phải giống như nàng nghĩ?

“Còn có, Vô Thần Bà Bà thật ra là một đại mỹ nhân, cái mặt nạ kia làm thật sự là tinh xảo!”



Ôi chao? Mặt nạ?

“Vô Thần Bà Bà kỳ thật căn bản không phải là bà bà, nàng mới ba mươi tuổi…”

Ba mươi!!! Ngự Thiên Dung vội vàng vẫy vẫy tay ngắt lời hắn, “Ngươi nói nàng mới ba mươi tuổi?”

Phượng Hoa gật gật đầu, Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, “Nhưng mà, Độc Quái tiền bối không phải đã muốn gần năm mươi rồi sao?”

“Hứ, người ta lão phu thiếu thê không được sao!”

“Nhưng mà —— “

Phượng Hoa không kiên nhẫn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Phu nhân, ngươi đừng tìm ta hỏi bát quái*, ta nói cho ngươi chuyện này chỉ có một mục đích, ngươi nghĩ biện pháp tác hợp hai người bọn họ, sau đó nghĩ biện pháp làm cho Vô Thần Bà Bà dạy thuật dịch dung cho ta!”

* bát quái: đại loại là mấy tin vịt, tin lề đường, tin đồn, xì-căng-đan nóng hổi mà các chị em thích tám!

A?!! Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn Phượng Hoa, thật sự nói không ra lời. Có người nào như hắn không? Da mặt dày khiến người ta xấu hổ, còn hắn, mặt không đỏ tim không nhảy! Nàng đã sống hai kiếp, vẫn là lần đầu tiên gặp được kẻ như vậy! Vô lại cũng không địch nổi với hắn!

Phượng Hoa xoay người đứng dậy, vỗ vỗ tay, “Được rồi, phu nhân, những gì cần nói ta đã nói xong, ngươi cần phải nghĩ biện pháp nào tốt tốt để giải quyết chuyện của Độc Quái lão nhân! Nếu được, ta xem như bỏ qua việc ta phải cõng ngươi chạy đi suốt hai ngày hai đêm!”

Ách…

Nhìn bóng dáng Phượng Hoa nhàn nhã rời đi, Ngự Thiên Dung thật lâu nói không ra lời, muốn nàng nghĩ biện pháp? Nàng bây giờ còn là một người bị thương, còn không xuống giường được đó nha! Hơn nữa, chuyện giữa Độc Quái và Vô Thần Bà Bà, nàng căn bản không rõ ràng lắm, muốn xuống tay cũng phải thu thập tin tình báo trước a!

“Phu nhân, ngươi làm sao vậy?” Triển Cảnh trở về liền thấy Ngự Thiên Dung đang nằm ngây ngốc.

Ngự Thiên Dung thấy hắn liền nhớ đến lời Phượng Hoa nói, bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, không biết thì không có cảm giác gì, nay biết rồi lại thấy mình giống như đang thiếu nợ Triển Cảnh.



“Phu nhân?”

“Không có việc gì, Phượng Hoa vừa mới đến đây, nói Độc Quái tiền bối và Vô Thần Bà Bà có hôn ước, bảo ta hỗ trợ tác hợp bọn họ.”

Triển Cảnh mỉm cười, “Phu nhân, việc này ta cũng nghe nói, hình như Vô Thần Bà Bà đang định tính sổ sư phụ, nói cái gì là sư phụ hại nàng bị người ta ám toán, uổng phí vài năm thanh xuân ở một địa phương quỷ quái.”

Ngạch!

“Phu nhân đừng lo lắng, ta thấy Vô Thần Bà Bà cũng không phải thật sự hận sư phụ, chính là oán hắn không chịu cưới nàng!”

Ngự Thiên Dung nghe vậy liền vui vẻ, “Vậy ngươi thấy bọn họ có khả năng trở thành một đôi giai nhân không?”

Triển Cảnh lắc đầu, “Chuyện này ta không rõ ràng lắm, phải xem thái độ của sư phụ.”

“Triển Cảnh, ngươi đi giúp ta quan sát hai người bọn họ nhiều nhiều một chút, nếu có cơ hội, chúng ta nên cố gắng tác hợp bọn họ.”

Triển Cảnh lắc đầu nhìn Ngự Thiên Dung, thở dài: “Phu nhân, ngươi nhiệt tình với chuyện này là vì Phượng Hoa muốn học thuật dịch dung sao?”

“Làm sao ngươi biết?”

Triển Cảnh thở dài, “Chúng ta làm huynh đệ nhiều năm, ta sao có thể không biết ý tưởng của hắn.”

Ha ha, thật đúng là huynh đệ tốt!

“Phu nhân, uống thuốc đi, đã hết nóng rồi.” Triển Cảnh mở ra chén thuốc, mùi thuốc đắng liền bay ra. Ngự Thiên Dung nuốt xuống nước miếng, chột dạ nhìn Triển Cảnh, “Cái kia, Triển Cảnh a, ta thấy ta cũng đã ổn kha khá rồi, thuốc này không cần uống đâu!”

Triển Cảnh nghi hoặc nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, thuốc này là do sư phụ tỉ mỉ phối chế, có thể giúp thân thể ngươi mau chóng khôi phục, sao có thể không uống được?”

Ha ha… Ngự Thiên Dung cười gượng, nàng ngượng ngùng nói ra chính mình ghét uống thuốc đắng, nhất là thuốc Đông y!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play