Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 173: KHOẢNG CÁCH


2 năm

trướctiếp

Ngự Thiên Dung thấy bộ dạng phiền muộn của Triển Cảnh, trong lòng bỗng nhiên mềm xuống, thu hồi tâm tính lừa dối, nghiêm túc trả lời: “Triển Cảnh, ta đúng là còn quan tâm đến sự chết sống của Tịch Băng Toàn, bất quá như vậy cũng không có nghĩa là ta còn có tình yêu nam nữ với hắn… Tựa như, tỷ như nói, ngươi từng thích một nữ tử, sau lại vì một nguyên nhân nào đó, các ngươi không thể đến được với nhau, nhưng các ngươi đó cũng không trở mặt thành thù, vậy nếu nàng ấy gặp phải nguy hiểm, ngươi lại biết, ngươi có thể thấy chết mà không cứu sao?”

Triển Cảnh nghiêm túc suy ngẫm một hồi rồi lắc đầu, Ngự Thiên Dung cười cười, “Thế này là được rồi, ta cũng giống như vậy, tuy rằng quyết định sẽ không có cảm tình khúc mắc gì với hắn nữa, nhưng cũng sẽ không thấy hắn chết mà không cứu, huống chi giữa ta và hắn còn có quan hệ hợp tác, hắn lại từng cứu ta…”

“Phu nhân nếu quyết định như vậy thì cứ như vậy đi, Triển Cảnh chỉ hy vọng phu nhân đừng miễn cưỡng chính mình.”

Miễn cưỡng? Ngự Thiên Dung có chút buồn bực, “Ta không có a!”

Triển Cảnh ôn hòa nhìn nàng, “Phu nhân, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy đừng thảo luận đề tài này nữa, nhanh ăn hết cháo, cháo lạnh sẽ không tốt với thân thể.”

Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, há mồm ăn hết, thỏa mãn thở phào, “Nếu nữ tử được ngươi yêu, nhất định sẽ thực hạnh phúc!”

Tay Triển Cảnh khẽ cứng đờ, “Thật không?”

“Đúng vậy, ngươi tuy rằng thoạt nhìn có vẻ không thích nói chuyện, rầu rĩ, nhưng, đối với người khác lại rất săn sóc, cũng ôn nhu cẩn thận, nam nhân khó có người như ngươi!”

“Vậy phu nhân thích dạng nam tử gì?”

“Ha ha, ta đó nha, không có yêu cầu gì đặc biệt , chỉ cần hợp khẩu vị của ta là được!”

Ngạch, nàng nghĩ đây là dùng bữa a! Triển Cảnh không nói gì nổi, lại nghe Ngự Thiên Dung than nhẹ một tiếng, thì thầm nói: “Kỳ thật, ta người muốn tìm một người, trừ bỏ cảm thấy hợp ý, còn hy vọng bản thân mình có thể trở thành thứ quan trọng nhất, thứ duy nhất trong sinh mệnh của hắn… Ha ha, có phải là yêu cầu rất cao không?”

Triển Cảnh lắc đầu, “Yêu cầu của phu nhân không cao, về sau phu nhân sẽ gặp được phu quân giống như vậy.”

“Hì hì, thật không, cám ơn ngươi a! Hy vọng ngươi cũng sớm ngày gặp được nữ tử mình thích.”



Ta đã gặp rồi, chỉ là không có dũng khí nói cho nàng biết mà thôi! Triển Cảnh nói thầm trong lòng, đối mặt Ngự Thiên Dung lại chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt. Trên người hắn đã sớm mang nhiều giết chóc, nhiều huyết tinh, hắn không có loại tính tình rộng rãi như Hạ Duyệt, cũng không lạnh lùng như Trì Dương, không thể dễ dàng quên đi mình từng là một sát thủ hai tay ướt đẫm máu tươi!

Hắn càng lo lắng quá khứ của mình sẽ mang đến vận rủi cho nữ tử trước mắt, những người mà bọn họ từng đắc tội lại không phải những kẻ vô danh tiểu tốt bình thường trong giang hồ. Cho nên, phương pháp an toàn nhất vẫn là yên lặng thủ hộ nàng, cứ nhìn nàng là đủ rồi. Nếu tương lai cừu gia tìm tới, hắn rời đi là được, quyết không thể đem nguy hiểm đến cho nàng!

“Triển Cảnh, Triển Cảnh…” Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn hắn thất thần.

Phải kêu đến hai tiếng, Triển Cảnh mới hoàn hồn, “Phu nhân, sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là tò mò, ngươi có tâm sự sao?”

“Không có, phu nhân không cần lo lắng.”

“Nhưng mà, ta thấy ngươi mất hồn mất vía như vậy, chẳng lẽ ngươi hôm nay vốn là muốn đi gặp giai nhân, lại vì ta đột nhiên trở về, hủy đi ngày hẹn của ngươi, cho nên giờ giờ mới nhịn không được thất thần?”

Triển Cảnh sắc mặt quýnh quáng, “Phu nhân hiểu lầm, Triển Cảnh không có nữ tử nào như vậy.”

Ngự Thiên Dung không thú vị liếc nhìn hắn một cái, “Thật là, không có thì đi tìm một người, việc gì phải giống như muốn tìm bất mãn như vậy!”

Ách! Triển Cảnh không biết mình nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể xấu hổ buông bát xuống, “Phu nhân, ngươi còn đói không?”

“Nga, không đói.”

Triển Cảnh thu hồi chén cháo, “Vậy phu nhân nghỉ ngơi đi, ta đi sắc thuốc.”

“Khoan đã ——” Ngự Thiên Dung gọi hắn lại, “Việc sắc thuốc giao cho nha hoàn làm là được rồi, ta có trả tiền lương a! Ngươi cứ lo công tác chính là bảo hộ chúng ta là đủ.”



Triển Cảnh cười nhẹ, “Phu nhân đừng để ý, ta tự mình làm thì yên tâm hơn.” Dứt lời bưng chén bát rời đi.

Ngự Thiên Dung nao nao nhìn bóng lưng Triển Cảnh, nam nhân này, thật tốt! Chỉ là, cứ có cảm giác hắn luôn tự ngăn cách bản thân, đối nàng vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần, thế này là vì sao a?

“Phu nhân, ngươi choáng váng?” Giọng nói trêu tức của Phượng Hoa đánh gãy Ngự Thiên Dung trầm tư.

Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn hắn, “Thân thể ngươi không có việc gì đi?”

Phượng Hoa chưng hửng, “Ta thì có chuyện gì? Phu nhân, ngươi bị độc đến choáng váng, người có việc là ngươi a!”

A? Hảo tâm không hảo báo, Ngự Thiên Dung cong cong miệng, lười nhìn hắn. Phượng Hoa nhìn ra ngoài viện, nha hoàn đã bị hắn sai phái đi hết, dựa vào cửa sổ, hắn nhìn Ngự Thiên Dung, “Uy, phu nhân, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi có biết thân phận bốn người chúng ta không?”

Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Biết a, các ngươi vốn là sát thủ a!”

“Vậy sao phu nhân không lo lắng chút nào hết?”

A? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Ta phải lo lắng cái gì?”

Phượng Hoa ném cho nàng ánh mắt ‘ngươi ngu ngốc a’, tức giận nói: “Thứ nhất, ngươi không lo lắng chúng ta có thể là do người khác phái tới giám thị ngươi hoặc là giết ngươi sao? Thứ hai, ngươi không lo lắng chúng ta trước đây giết người nhiều lắm, tương lai sẽ mang đến phiền toái cho ngươi sao? Thứ ba, ngươi không lo lắng chúng ta lâu ngày sinh dị tâm, tham tài giết người sao?”

A? Ngự Thiên Dung há hốc mồm, mấy vấn đề này nàng thật sự không nghĩ qua đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp