Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 170: LẤY MÁU GIẢI ĐỘC


2 năm

trướctiếp

Triển Cảnh thấy Ngự Thiên Dung hôn mê bất tỉnh, rất lo lắng hỏi, “Sư phụ, độc của phu nhân phải giải thế nào?”

Độc Quái kháp kháp ngón tay tính toán, “Giờ đã qua hai ngày, bỏ lỡ cơ hội giải độc, có chút phiền toái —— “

“Sư phụ!”

“Tiểu tử, đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong a!” Độc Quái bất mãn trừng mắt nhìn Triển Cảnh, “Mặc dù có phiền toái, bất quá, với ta mà nói, không thể xem là rất phiền toái.”

Nghe vậy, Triển Cảnh buông lỏng nỗi lo trong lòng, chờ mong nhìn Độc Quái, “Sư phụ, vậy ta cần làm cái gì?”

Độc Quái nhìn hắn ha ha cười: “Rất đơn giản, ngươi lấy ra chút máu đi!”

A?

Mọi người đồng loạt nhìn Độc Quái, không biết lão có ý gì.

Độc Quái bất mãn đảo mắt nhìn mọi người, “Có vấn đề gì sao?”

Triển Cảnh vội vàng lắc đầu, “Không phải, chỉ là không rõ sư phụ cần để làm gì, cần bao nhiêu.”

“Vô nghĩa, đương nhiên là để giải độc cho phu nhân các ngươi!”

A! Dùng máu người để giải độc? Chuyện này thật đúng là mới mẻ! Hạ Duyệt nghi hoặc liếc nhìn Độc Quái một cái, chắc không phải là cố ý trêu Triển Cảnh đi! Đương nhiên, hắn cũng không dám dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Độc Quái nhiều lắm, lão nhân này rất tinh, nếu sơ suất sẽ đắc tội, rất phiền toái.

Độc Quái đưa tay chỉ vào Phượng Hoa, trầm giọng nói, “Ta đã sớm biết máu của Triển Cảnh, là thuần dương, Phượng Hoa, tiểu tử ngươi lại đây, ta thấy bộ dáng ngươi thế này chắc là thuần âm!”

Hứ, tác yêu tác quái! Phượng Hoa bước tới, đưa tay cho lão bắt mạch, Độc Quái bắt mạch xong, cười tủm tỉm nhìn Phượng Hoa, “Tiểu tử, ngươi quả nhiên là thể chất thuần âm, vậy cũng đúng lúc, ngươi và Triển Cảnh, mỗi người lấy một chén máu ra đây!”



“Lão nhân, ngươi không phải định mưu hại ta đi!” Phượng Hoa rất là hoài nghi Độc Quái là cố ý chỉnh bọn họ.

Độc Quái liếc nhìn hắn một cái, “Tùy ngươi, thích cho thì cho, không cho thì thôi, dù sao cũng không phải là phu nhân của ta, ta chỉ là khách, cũng không phải là hộ vệ của nàng.”

Triển Cảnh kéo kéo tay áo Phượng Hoa, ý bảo hắn đừng chọc giận Độc Quái. Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Ngự Thiên Dung còn đang hôn mê một cái, “Đúng là tự làm tự chịu, còn muốn kéo ta cùng chịu tội!”

Ách… Xem ra Phượng Hoa lần này rất khó chịu, không biết phu nhân làm thế nào chọc giận hắn! Hạ Duyệt nhìn thoáng qua Ngự Thiên Dung trên giường, xem ra khi phu nhân tỉnh lại sẽ phải chịu chút tội.

Lấy máu xong, Độc Quái trộn máu bọn họ lại, bỏ thêm vài loại dược liệu vào, vừa khuấy vừa vận nội lực làm nóng, cuối cùng mới cho người đỡ Ngự Thiên Dung uống bát huyết dược.

Triển Cảnh lo lắng nhìn Ngự Thiên Dung, “Sư phụ, như vậy là có thể giải độc cho phu nhân rồi sao?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn lấy thêm máu nữa cho nàng ăn?”

“Nếu cần, ta không ngại!”

Độc Quái chậc chậc hai tiếng, nhìn sang Phượng Hoa, “Nhưng có người không đồng ý đâu!”

Phượng Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái, tiện đà liếc nhìn Triển Cảnh một cái, “Xác thực không đồng ý, phu nhân không chịu chút tội là sẽ không chịu nhớ, ngươi nếu để nàng khỏe lên quá nhanh, nàng phỏng chừng sẽ nhanh liền mà quên đau, lần sau nói không chừng lại vì người khác bỏ mình, khiến bản thân trúng độc!”

Độc Quái đồng ý gật gật đầu, “Phượng tiểu tử nói rất có lý, Triển Cảnh a, có đôi khi quá mức trân trọng một người tựu thành cưng chiều, cưng chiều liền dễ tạo càng nhiều nguy cơ!”

Triển Cảnh khó xử nhìn mọi người, “Một khi đã thế, thì nghe theo sư phụ vậy!”

“Sư phụ, mẫu thân của con khi nào thì tỉnh lại?” Duệ Nhi thấy mấy người lớn cứ nói không ngừng, trong lòng sớm bắt đầu nóng ruột.



Nhìn đôi mắt to trông mong của Duệ Nhi, Độc Quái hối hận, hẳn là nên đè nặng tên tiểu tử Phượng Hoa kia lấy thêm vài chén máu tươi, giúp Ngự Thiên Dung sớm tỉnh lại, miễn cho tâm tình bảo bối tiểu đồ đệ của hắn lại xuống thấp a! “Duệ Nhi yên tâm, nhiều nhất là ngày mai, mẫu thân của con sẽ tỉnh.”

“Ai da, Độc Quái lão nhân khi nào thì cũng có nhân tình vậy a?”

Một tiếng trêu tức truyền đến, thân thể Độc Quái rõ ràng chấn động, khó có thể tin nhìn người xuất hiện ở cửa, “Ngươi —— “

Vô Thần Bà Bà cười lạnh, “Thế nào, rất kinh ngạc khi thấy ta?”

Độc Quái vẻ mặt đau khổ, “Đương nhiên, quả thực là khiếp sợ không thôi!”

“Hừ, ngươi cho là trốn được cả đời sao?”

Độc Quái cười gượng, “Không có nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy kỳ quái vì sao ngươi lại tới nơi này.”

“Đương nhiên là đi theo Ngự cô nương!”

“Cái gì, nha đầu này bán đứng ta?”

Vô Thần Bà Bà khinh thường liếc nhìn Độc Quái, “Lão già như ngươi thì có giá mấy cái đồng tiền a, ta chỉ là ngẫu nhiên thấy trên người Ngự cô nương có độc dược của ngươi mà thôi.”

Thì ra là thế! Độc Quái ai thán một tiếng, không ngờ đưa phòng thân dược cho Ngự Thiên Dung lại có thể mang đến cho mình một đại phiền toái!

Phượng Hoa liếc nhìn bọn họ, “Lão nhân, ta thấy ngươi hãy cùng vị lão bà bà này ra ngoài nói đi, đừng làm ồn phu nhân chúng ta nghỉ ngơi!”

“Không cần, không cần, chúng ta không có gì hay để nói, để ta ở lại canh chừng phu nhân đi, miễn cho phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.”

Phượng Hoa bĩu môi, khinh thường liếc nhìn Độc Quái: hừ, ngươi cũng có khắc tinh, thật sự là tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp