Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 169: TƯƠNG TƯ ĐƠN PHƯƠNG


2 năm

trướctiếp

Ly Quốc, bên trong Hội Họa Viên, Hạ Duyệt sau khi xử lý xong chuyện cửa hàng đang trở về, còn chưa tới cửa thì thấy trên tường viện xuất hiện một bóng người, trong lòng cả kinh, lắc mình đi đến.

Tới gần một chút mới phát hiện thân ảnh kia rất quen thuộc. Lại gần thêm chút nữa, thở ra một hơi: là tên tiểu tử Triển Cảnh a! Không có việc gì đứng trên tường nhà mình làm cái gì, khiến hắn cứ tưởng là kẻ nào có ý đồ gây rối. Phi thân tiến lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Triển Cảnh, “Uy, huynh đệ, nhàm chán đến mức phải trèo tường để giết thời gian sao!”

Thân thể Triển Cảnh cứng đờ, hắn vừa mới cư nhiên thất thần đến mức có người tới gần vẫn không biết! Thật sự là quá sơ suất! Quay đầu nhìn Hạ Duyệt, “Ngươi đã trở lại, cửa hàng không có chuyện gì đi?”

Hạ Duyệt đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, cũng không ngẫm lại ta là ai, có ta bày mưu nghĩ kế, sao có thể gặp chuyện không may!”

Nhìn thần sắc tự đắc kia của hắn, Triển Cảnh mỉm cười, xoay người đi xuống, “Ta đương nhiên tin tưởng năng lực của ngươi.”

“Uy, đừng đi nhanh như vậy, ngươi còn chưa cho ta một lời giải thích đâu!”

Triển Cảnh dừng chân lại, ngoài ý muốn xoay người nhìn Hạ Duyệt, có điểm buồn bã nói: “Ta chỉ là đang xem trên đường có xe ngựa hay không .”

Hạ Duyệt trợn mắt, lập tức mở lớn miệng, “Ngươi đang đợi phu nhân?”

Trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, Triển Cảnh gật gật đầu, lại thở dài, “Hai ngày gần đây, lòng ta luôn luôn bất an, không biết phu nhân đi ra ngoài có gặp phải nguy hiểm không —— “

Hạ Duyệt nhảy lên bờ tường, lắc lắc đầu, vỗ vai hắn, vẻ mặt đồng tình nói: “Huynh đệ, ta xem ra, ngươi thảm rồi! Còn đi chưa được bao lâu đâu, ngươi đã bị bệnh tương tư, ai! Trách không được người ta nói, tình yêu nam nữ là một loại độc dược a! Ngươi a, trúng độc! Đại khái không thể cứu.”

Triển Cảnh nhíu mày nhìn Hạ Duyệt, bất mãn mình bị trêu chọc, “Ta là nói thật, ta cứ cảm thấy phu nhân lần này đi ra ngoài sẽ —— “



“Ngừng! Không phải ta nói rồi sao, huynh đệ a, bên cạnh phu nhân có Phượng Hoa và Trì Dương, thực lực hai người bọn họ, ngươi không phải không biết, hơn nữa, không phải còn có Tịch Băng Toàn ở bên cạnh bảo hộ sao? Thanh Quốc cũng không phải Ly Quốc, nơi này có tên Hộ Quốc tướng quân mơ ước phu nhân chúng ta, còn bên Thanh Quốc hẳn không có kẻ địch của phu nhân a!”

“Hy vọng như thế!”

Hạ Duyệt than nhẹ một tiếng, thật sự là hết thuốc chữa! Ngự Thiên Dung dù sao cũng là nữ tử, dưỡng trong khuê phòng, có dây dưa này nọ với Nam Cung Tẫn là vì bọn họ từng thành thân, nhưng ở Thanh Quốc, một thiếu nữ tử như nàng sao có khả năng chạy đến đó mà trêu chọc ai!

Ngay tại hai người còn đang trầm mặc, ngoài viện truyền đến tiếng vó ngựa, còn là loại thực gấp gáp. Nghe ra là hai chiếc xe ngựa đang chạy đến gần, Hạ Duyệt tròn mắt, cùng Triển Cảnh nhìn nhau một cái liền đồng thời chạy ra cửa.

Người đánh xe ngựa là Phượng Hoa và Trì Dương, khi Triển Cảnh vừa nhìn thấy Phượng Hoa, trong lòng dâng lên một trận kinh hỉ, lập tức lại lo lắng, đột nhiên trở về như vậy, hay là phu nhân đã xảy ra chuyện?

Xe ngựa đứng ở ngoài cửa lớn, Phượng Hoa nhìn thấy hai người bọn họ, trong mắt cũng hiện lên một chút kinh ngạc, thực trùng hợp!

“Triển Cảnh, ngươi tới thật đúng lúc, nhanh ôm phu nhân vào đi!” Phượng Hoa mở cửa xe ngựa, gọi Triển Cảnh lại.

Triển Cảnh vội vàng đi lên, khẩn trương nhìn hắn, “Phượng Hoa, phu nhân làm sao vậy?”

“Hạ Duyệt, ngươi nhanh đi tìm Độc Quái lão nhân đến đây đi, phu nhân trúng độc!”

Hạ Duyệt lúc này thật sự trợn tròn mắt, vừa mới còn nói với Triển Cảnh…

“Mau đi đi, bằng không, nếu trễ, phu nhân mà cứu không được thì đó là trách nhiệm của ngươi!” Phượng Hoa liếc xéo một cái, cảm thấy phản ứng người này bỗng dưng biến thành trì độn.

Triển Cảnh vừa nghe vội vàng đưa tay bắt mạch cho Ngự Thiên Dung, gần dây hắn đi theo Độc Quái, học được không ít y thuật, đặc biệt độc. Bắt mạch một phen, sắc mặt hắn đều thay đổi, không thể tin nổi nhìn Phượng Hoa, “Phu nhân sao lại…”



Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Đừng hỏi ta, cứu tỉnh phu nhân rồi các ngươi tự mình đi hỏi!”

Ngạch…

Xác định Ngự Thiên Dung bị trúng kịch độc, Triển Cảnh không dám trì hoãn, lập tức ôm Ngự Thiên Dung về phòng chờ Độc Quái đến.

Hạ Duyệt rất nhanh mang Độc Quái đến, đi theo còn có Duệ Nhi. Duệ Nhị vừa thấy Ngự Thiên Dung hôn mê, hốc mắt hắn lập tức đỏ, mãi đến khi Độc Quái vỗ ngực cam đoan nói có lão ở đây, nhất định sẽ trị hết cho Ngự Thiên Dung, cam đoan trả cho hắn một mẫu thân hoàn hảo không tổn hao gì, Duệ Nhi mới nhịn xuống nước mắt, trông mong nhìn Độc Quái bắt mạch Ngự Thiên Dung.

Độc Quái bắt mạch xong, sắc mặt hơi đổi, giương mắt trừng Phượng Hoa và Trì Dương, “Hai người các ngươi đi theo nàng thế nào mà làm cho nàng bị trúng độc, lại là trúng độc của ong độc?”

Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta đâu có muốn để cho nàng bị thương, nhưng chính nàng tự mình uống thuốc độc, ta còn có biện pháp nào.”

Độc Quái sửng sốt, tự mình uống thuốc độc?

Trì Dương vội vàng giải thích: “Tiền bối, phu nhân đầu tiên là bị ong độc cắn, sau đó bởi vì không còn Giải Độc Đan, phu nhân mới nghĩ dùng Bách Độc Tán lấy độc trị độc.”

Độc Quái nghe xong gật gật đầu, thế này còn nghe được, “Rồi sau đó lại uống Giải Độc Đan, vốn Giải Độc Đan là thuốc hay của ta, nhưng vì dùng sau khi nàng đã trúng hai loại độc kia, nên biến thành thúc giục độc dược, ngược lại gia tăng độc tính!”

“Chuyện này chúng ta đã biết, lão nhân không có việc gì cũng đừng nhiều lời, nhanh giải độc cứu người đi!” Phượng Hoa tức giận liếc nhìn Độc Quái.

Độc Quái liếc xéo Phượng Hoa một cái, “Tiểu tử, ngươi ăn thuốc nổ a, cơn tức nặng như vậy, để ta khai hai phương thuốc hạ hỏa cho ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp