Chương 339 Cô bé thần bí
Trên đám mây hai nữ tử quan sát bỗng reo lên vui mừng như tìm được trò chơi mới:
- Woàu! Quẳng lên quá cao, quá đã! Nếu ta được quẳng lên cao như vậy thì thật là sướng, thật kích thích. Chỉ phủi quạt một cái vậy mà đem năm thằng Huyết Ảnh bay vút lên trời cao. Quá thú vị, thanh niên áo trắng Trần Tịnh này ngươi thấy sao?
- Tiểu thư! Đừng đùa giỡn với hắn. Hắn đã bị Huyết Ảnh môn bám sát, phiền phức không dứt, chúng ta theo hắn đùa chỉ sợ cũng gặp phiền lây.
- Tiểu Hồng! Đồ chết nhát!
- Chúng ta ở Thần Cung buồn muốn chết, trốn mãi mới hạ phàm được một lần không chơi cho đã không cần trở lại, mày thấy không. Thanh niên Trần Tịnh này nhìn có vẻ tầm thường nhưng tuyệt đối bản lãnh không chỉ có thế. Bọn rác rưởi Huyết Ảnh kia chắc chắn sẽ bị đùa cho không còn manh giáp, chết dần chết mòn. Chúng ta không theo hắn chơi đùa thì kiếm ai.
- Tiểu thư! Nhưng việc này nguy hiểm lắm..thế nào cũng kinh động đến thượng giới đến lúc đó bị bắt đem về nhốt.
- Nói giỡn! Lục Diễm-Hương ta đâu dễ dàng bị bắt nắm như thế. Vả lại hễ có động tĩnh là chúng ta chuồn... à, ẩn thân thuật của chúng ta cũng dùng che mắt được..
- Còn tên Thạch Nhiên kia chẳng phải là kẻ tốt, dường như hắn có ý chiêu mời Trần Tịnh dưới Thạch gia tộc để dùng. Nhưng hắn sẽ thất vọng, tên Trần Tịnh kia làm gì chịu khuất phục duới mái Thạch gia trang.
- Sao tiểu thư biết?
- Cứ chờ mà xem sau này sẽ rõ.
- Còn tên Trần Tịnh sao lại đối xử với nữ nhân tệ như vậy, người ta đường đường là tiên tử Nguyệt-Ngọc đẹp như hoa, người như ngọc.
- Đồ dổm thôi!
- Sao tiểu thư bênh vực tên Trần Tịnh quá! Hay là ...
- Câm ngay! Đừng nói bừa. Nguyệt-Ngọc tiên tử kia quả là đồ dổm, sắc đẹp đã sửa khi tu vi tiến Nguyên Anh. Ngươi không thấy họ Trần nhìn nàng một lúc rồi tỏ vẻ thật vọng hay sao?
- Cái gì? Trần Tịnh cũng nhận ra điểm này?
- Không biết! Có thể hắn nhìn từ khía cạnh khác nhận ra Nguyệt-Ngọc chẳng phải là quý nhân.
- Chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Còn làm gì, đi kiếm Trần Tịnh chơi đùa.
Thanh niên là Hàn Tinh giả trang, vào tửu lâu khác cùng Thạch Nhiên uống.
Thạch Nhiên thấy Trần Tịnh đã ngà ngà bắt đầu hỏi kỹ hơn:
- Tịnh huynh, hai chúng ta mới gặp như đã thân từ lâu. Không biết huynh đã có chỗ dừng chân chưa, nếu không tiểu huynh đệ mời huynh về bổn gia trang nghỉ ngơi.
- Cám ơn Nhiên huynh đệ, lời mời này ta chỉ đành tâm lãnh vì có việc chưa giải quyết xong nên phải lên đường ngay sau đây.
Nói xong chàng gọi tiểu nhị, Thạch Nhiên dành phần trả tiền chàng nói trả riêng, hắn không chịu nên đành để hắn trả một lần.
Trần Tịnh lúc uống rượu thần thức theo dõi năm Huyết Ảnh bị chàng quăng lên cao, văng mười mấy dặm đường. Năm huyết ảnh rơi xuống họ đã trở lại thân thể như thường, trông ai cũng có vẻ mệt nhọc chứng tỏ bị cơn lốc quay choáng váng không thỏa mái chút nào.
- Năm thằng họ Lôi kia! Các ngươi lén lút luyện Huyết Ảnh ma công không sợ anh hùng thiên hạ truy giết hay sao?
- Ah! Tưởng ai thì ra Hạ Ngôn. Chúng ta luyện công pháp liên quan gì đến thiên hạ, đây chính là cách thức duy nhất để có thể bảo vệ gia tộc.
- Hay cho câu bảo vệ gia tộc. Như vậy gia tộc ta bị Huyết Ảnh môn tru diệt, nhất định có phần của năm anh em họ Lôi các ngươi. Hôm nay các ngươi mau trả công đạo cho người thân của Hạ gia bị chết oan uổng... Chết đi!
Một đao ảnh khổng lồ trảm ngang phần eo năm người nhanh như chớp giật. Năm anh em họ Lôi đã có đề phòng nên tất cả bay ngược về phía sau thi triển thân pháp lỵ kỳ ưỡn cong người sát đất người dẻo như không có xương, chờ đao ảnh bay qua khỏi lại bật lên trở lại trên tay mỗi người đều cầm phi kiếm chia ra đứng năm góc bao vây thanh niên họ Hạ.
- Sát!
Cả năm lập tức ra tay, năm mũi kiếm bắn ra muôn ngàn kiếm ảnh tạo thành một tấm lưới đồng thanh hô:
- Nghịch Thuận Ngũ hành kiếm trận...
- Liệt Không Đao „Nhất Trảm mở Thiên Không“
Đao ảnh khổng lồ lại xuất hiện trực tiếp chém ngược lên kiếm ảnh màn lưới. Mấy chục tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên chói tai, Kiếm ảnh đao ảnh chạm nhau đều bị vỡ tan. Hạ Ngôn thừa dịp vọt thẳng lên trên cao đao chém xuống một chiêu năm thức. Năm đao ảnh khổng lồ chặt mạnh xuống khí thế mãnh liệt, đao phong cuồng bạo khiến quần áo năm anh em họ Lôi bị thổi bay lất phất vang lên tiếng lạch phạch, đầu tóc da mặt cũng bị đao phong thổi cho méo mó.
Năm anh em họ lôi lập tức chuyển đổi ngôi vị, trong tay mỗi người một chiêu kiếm đánh ra kiếm ảnh vô thanh vô tức quỷ dị hợp nhau rồi lại phân ra như năm cánh hoa chặn đứng đao ảnh. Nhưng dưới đất đột nhiên một nhân ảnh bay ra đao ảnh chém đứt eo bụng ba người họ Lôi phân họ ra làm sáu. Hai người họ Lôi còn lại thấy vậy thuấn di trốn, nhân ảnh vừa ẩn nấp dưới đất đuổi theo, còn lại Hạ Ngôn đến gần sáu phần thân thể nhìn cười khẩy:
- Đừng tưởng luyện thành Huyết Ảnh đã là vô địch, bất tử, bất diệt.
Chưa hết lời đao ảnh chém ra, chém thành vô số mảnh thịt vụn... sau đó cũng biến thành huyết ảnh hấp thu không còn một chút nào...
- Ha ha! Hạ Ngôn thì ra chính ngươi cũng là người Huyết Ảnh môn.
- Bất đắc dĩ phải luyện, lấy độc trị độc có gì không được! Không làm như thế thì sao có thể trả mối thù diệt tộc của chúng ta.
- Để chúng ta về báo cho đội trưởng biết ngươi khó lòng thoát chết. Ngươi tưởng hấp thu tinh huyết của chúng ta, khiến chúng ta chết phải không? Đồ ngốc, Huyết Ảnh dù chỉ một tia nguyên thần cũng có thể sống lại được như thường, chỉ cần xuống Huyết Trì, trong vòng ba tháng có thể ngưng tụ thân thể mới.
- Cái gì! Ngươi nói thật!
- Chắc chắn một trăm phần. Anh em ngươi chờ Huyết Ảnh cấp trên phát lạc đi, chúng ta về Huyết Ảnh môn đây không có giờ tiếp chuyện nữa rồi...
Cách đó ngoài trăm dặm hai tên họ Lôi còn lại cũng bị người họ Hạ diệt sát, nguyên thần xuất thể chạy mất...
Trên tầng không Tiểu Hồng bỗng la lên:
- Úy! Trần Tịnh vừa núp ở trên cây bỗng biến mất rồi, hẳn là theo năm nguyên thần họ Lôi để dò xét. Chúng ta có nên đi theo để xem không?
- Còn không đi, ở trên cao cũng không thể dùng thần thức dò xét hết khu vực Huyết Ảnh môn được, rõ ràng được bố trí phòng ngự trận pháp, thần thức vào không lọt.
Trần Tịnh theo năm nguyên thần ẩn thân xông qua ngự trận, rồi lục lọi kiếm Huyết Trì xem thế nào, tại sao lại có thể ngưng tụ thân thể người. Bổng một giọng quen thuộc rót vào đôi tai:
- Khương huynh nói thật chứ. Người Thần giới còn ba tuần nữa sẽ hạ giới giúp huynh giải quyết tên Hàn Tinh và bọn Tiên Tôn kia? Họ được không bản lãnh hơn chúng ta nhiều không?
- Ngọc Thanh, sao ngươi hôm nay hỏi câu ngớ ngẩn như thế. Đương nhiên chúng ta không thể chống nổi họ một kích, mặc họ dù chỉ là Thần nhân ma thôi, như vậy cũng đủ phá hủy cả Đại Thủy này thành tro bụi. Cũng tại vì ngươi nói cho ta biết, bọn Chân Thanh, Trần Thân, Nhược-Tuyết, Hàn Tinh sẽ hẹn nhau sau một tháng nên ta mới thỉnh cầu thượng giới đem người xuống hổ trợ.
Trần Tịnh nghe tên Ngọc Thanh mới vỡ lẽ, thì ra Huyền Bát tông đạo trưởng Ngọc Thanh tiên tôn. Hai người lén lút hợp tác với nhau.
- Ai!
- Dạ bọn tiểu tôn không cẩn thận bị hai tên phản môn Hạ Ngôn, Hạ Sứ đánh tan xác, hấp hết máu chỉ có nguyên thần chạy thoát, mong sư tổ ban ơn chúng đồ tôn được phép vào Huyết Trì ngưng thể.
- Đồ ăn hại vô dụng! Không lập được công gì mà cũng đòi xin vào Huyết Trì. Mau hiến nguyên thần ra đây, ta đang cần phục hồi nguyên thần lực bị tổn hại.
Năm tiếng hét thê lương hãi hùng vang lên ngắn ngủi rồi tắt ngấm. Hồn Phách không biết đi về đâu, còn hay mất chẳng ai biết được.
- Khương lão đệ cứ yên tâm về đi không cần để ý bọn kia, cứ đúng thời điểm chú ý đi ra đón tiếp Thần nhân ma hạ giới là được. Ta cũng phải tiếp tục tu luyện rồi.
Trần Tịnh theo dõi thấy lão mở phong ấn vào cửa chàng cũng bám sát ngay sau bỗng nghe giọng nam nhân quen thuộc truyền âm:
„Hàn lão đệ! Cẩn thận đừng để lão hãm hại.!“
Trần Tịnh thấy có người ẩn núp quanh đây nhận ra mình bèn lắc đầu ý nói không sao, tiếp tục bước theo.
Trước mắt chỉ thấy một cái hồ sâu năm mét rộng chừng năm ngàn mét, chứa đầy máu tươi. Mùi tanh nồng nặc xông lên. Lão họ Khương chẳng cần dò xét chung quanh thản nhiên lăng không ra giữa hồ ngồi xuống rồi để thân chìm dần xuống đáy Huyết trì. Chàng dùng thần thức dò xét phía đáy hồ liền phát hiện trong hồ chung quanh phía trong còn rải rác hai ba trăm người đang ngồi tu luyện...
Thấy tra xét được Huyết Trì càng liền dùng độn thuật rời khỏi. Bỗng đàng sau có giọng oanh vàng thỏ thẻ dễ nghe:
- Này anh họ Trần đi đâu cho tôi đi theo chơi với, vừa rồi theo anh vào xem cái hồ máu tanh hôi quá. Vậy mà thầy trò Khương lão ma tình nguyện lặn xuống đó tu luyện ma công..
Trần Tịnh nghe vậy giật nảy mình, quay lại thấy hai cô bé đầu tóc thắt hai cái bím hai bên trông rất đáng yêu. Chàng không tin vào mắt mình hỏi lại:
- Hai con nhỏ dễ thương! Ai vừa nói chuyện với anh thế!
- Ai là con nhỏ! Chúng ta đều là người trưởng thành rồi... nên gọi là Đoàn. À không Hương-Chi.
Bỗng giọng nam nhân cười cợt vọng lại:
- Đoàn Hương-Chi, còn dấu tên họ làm chi, sợ cha mẹ bắt được chịu phạt chứ gì?
- Ông già này là ai, vừa xấu vừa lẽo mép.
- Ta là Trần Thân chứ còn ai, cần gì giấu đầu hơ đuôi, tôi đâu có trốn bỏ nhà đi chơi mà phải sợ ai.
- Ông già họ Trần đừng có lắm mồn lắm miệng, coi chừng bà cô vỗ gãy rụng hết răng bây giờ.
- Ồ! Cô nhỏ thử xem!
- „Gặp lại Chiêu Tiên Lâu!“
Trần Tịnh nghe truyền âm khẽ gật đầu ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng ai nữa, chàng thuấn di đến thẳng Chiêu Tiên lâu gọi rượu ngồi suy nghĩ chuyện Huyết Ma lão tôn Khương Long, chưa biết nên giải quyết cách nào. Xem ra phải nhanh tay hành động không nên để cao thủ thượng giới đến cản trở phiền ra. Mới uống được vài ngụm đã thấy Trần Thân xuất hiện, chàng không hiểu cô bé kia con cái nhà ai, tuổi nhỏ như vậy theo dõi vào tận Huyết Trì mà mình không phát hiện. Trần Thân lão này là tiên tôn không biết dùng thủ đoạn gì bỏ được cô bé kia...
Chàng tò mò dùng Nhật Nguyệt Kính nhìn một vòng bỗng thấy hai cô bé đang ngự mây không ngớt dùg thần thức dò xét nơi đây, chàng hô Oh Ha! Liền vội bịt miệng không để thất thố một vài giây chờ Trần Thân vào chỗ ngồi mới hỏi:
- Cô bé kia đâu? Dứt bỏ được nó rồi chứ?
- Dĩ nhiên rồi, nó bị ta bỏ rơi quá xa nên bỏ cuộc..
Trần Tịnh mỉm cười nói:
- Chúng ta uống vài chén đã rồi đi nơi kín đáo bàn chuyện lão ma họ Khương.
tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40