Chương 259 Thần Chung tàn linh bảo

- Không có làm chuyện xấu, tiểu nhân thấy cô này bị đám đông đuổi giết, họ vừa là đàn ông có thực lực lại vừa đông đảo nên tiểu nhân bất mãn hành động ỷ thế hiếp cô của chúng nên kéo cô ta chạy trốn...

Hàn Tinh thấy hắn suy nghĩ đơn giản như vậy không nói gì, nhìn nữ tử. Cô gái cung trang màu trắng thấy anh chàng da đen xấu xí này liều mạng cứu mình nhưng khó thoát nổi bọn kia, chẳng dè lại nghe hắn kêu lên chủ nhân cứu giúp. Quả nhiên chủ nhân của hắn xuất hiện sau đó được cứu. Nàng quan sát chủ nhân của hắn, thì ra là một thanh niên áo choàng trắng đã phai thành màu vàng cũ kỹ, phong cách tiêu sái, khí chất khác người, nếu vừa rồi chính mình không được cứu thoát khỏi bọn ác nhân thì khó mà tin được người này thần thông kinh người như vậy, ít nhất cũng là huyền tiên hậu kỳ nhưng khí tức chỉ là hoàng tiên trung kỳ như mình.

Lúc này ánh mắt hiền hòa của hắn chiếu vào mắt mình, nàng mình cảm thấy tất cả tâm tư, suy nghĩ của mình bị phơi bày ra không sao ẩn dấu được. Nàng vội dời ánh mắt đi nơi khác né tránh trấn định tinh thần thốt:

- Tiểu nữ Âm Dương Vô Cực Tông chân truyền đệ tử Cung An Như xin bái kiến tiền bối, cám ơn tiền bối đã ra tay cứu giúp.

Hàn Tinh nghe đến Âm Dương Vô Cực Tông lập tức nhớ đến Càn Khôn Thủ Ấn quyết kia không tệ chính là của tông phái của cô nương này.

- Nhấc tay chi lao, cô nương không cần để trong lòng. Ngoài ra cô nương cũng không cần gọi Hàn Tinh ta là tiền bối, ta tu vi và tuổi tác cũng cỡ cô nương mà thôi, vậy cứ gọi thẳng tên ta hay công tử thiếu gia.. gì cũng được

- Nhưng vừa rồi rõ ràng Hàn Tinh công tử thần thông thi triển ra phải địa tiên hay huyền tiên đỉnh phong cấp bậc..

Hàn Tinh khoác tay:

- Mỗi người mỗi khác, ai bảo hoàng tiên không thi triển ra thần thông hữu dụng?

An Như cúi mặt suy nghĩ dáng điệu, vẻ mặt mười phần dễ thương, đôi má hơi ửng đỏ không biết còn đang suy nghĩ điều gì... Cuối cùng nàng nhỏ giọng nói:

- Tiểu nữ cần Hàn Tinh công tử trợ giúp cho một việc, không biết công tử có thể giúp cho một lần hay không? Đương nhiên tiểu nữ sẽ trả công bội hậu.

- An Như tiên tử cần giúp việc gì cứ nói thẳng ra nếu ta có thể giúp thì giúp.

- Tiểu nữ nhờ Hàn Tinh công tử bảo tiêu tiểu nữ một chuyến về Âm Dương Vô Cực Tông.

Hàn Tinh nghe vậy suy ra cô này trong người chắc mang bảo vật liên thành nên mới bị truy sát, người ta thường nói người mang bảo vật thành kẻ có tội, chắc ta đoán không sai, nghĩ vậy chàng hỏi:

- Phải chăng An Như tiên tử trên người mang bảo vật?

An Như nghe hỏi khẽ giật mình nhưng thấy biểu hiện của chàng vẫn bình thường không có vẻ gì tỏ ra tham bảo nên liều nói:

- Chẳng dám dấu Hàn Tinh công tử, trên người tiểu nữ mang theo trấn tông bảo vật, trước kia bị thất lạc, bây giờ tìm lại được. Phải hi sinh mất hơn mười đồng môn đệ tử mới chiếm lại được, chỉ có tiểu nữ lọt lưới sống sót.

- An Như tiên tử đã thành thật như vậy, ta giúp tiên tử một lần. Vậy mau nói Âm Dương Vô Cực Tông tọa lạc nơi đâu.

- Cửu Trùng Tinh nam cực gần Cẩm Hoàng thành..

Thấy Hàn Tinh ngơ ngác nàng vội lấy tinh đồ ra chỉ. Hàn Tinh xem xong nhớ lại Ngọc-Hà cũng đang ở Cửu Trùng Tinh liền nhận ra vị trí tọa độ..

- Được rồi! Chúng ta đi ngay.

Chàng lại phát hiện vô số tu giả ngự bảo hướng phía này mà đến thì nghi ngờ bọn họ có người để lại thần thức ần ký hay nguyên thần ấn ký trên người An Như hay trực tiếp trên bảo vật. Lúc này chàng không kịp tìm kiếm lại sử dụng các thức lúc nãy thần di một lần đến tận Âm Dương Vô Cực tông bên trong khách sảnh đại điện. Vừa đến chàng đã hỏi:

- Vừa rồi bọn kia theo dấu chúng ta, ta nghi ngờ chúng đã đển ấn ký trên người tiên tử hoặc để ấn ký trên thần bảo. Ta mãn phép tiên tử sưu soát thoáng một lần.

An Như tiên tử thấy chàng nhận định như vậy, chưa kịp suy nghĩ đã bị thần thức khí tức cường mãng bao trùm, cảm giác như cả thân mình phô ra trước mắt. Nàng đỏ mặt chửi thầm:

- Thật là thiếu đứng đắn nhưng thần thức tên này mãnh liệt, hành động lại táo bạo, người ta đường đường là nữ tử, nam nữ thọ thọ bất thân, cứ như vậy mạnh mẽ sưu tìm nhột nhạt ai mà chịu cho được..

Hàn Tinh sưu tìm trong chớp mắt không thấy điều gì khả nghi, bèn hỏi:

- An Như tiên tử đem bảo vật cho ta xem qua một lần được chăng, nếu không tìm ra ấn ký thì chỉ trong chốc lát bọn kia lại tìm đến cửa làm phiền đó..

An Như nghe vậy định để cho chưởng môn tra xét, lại nghĩ nếu từ chối lại chứng tỏ mình không tin tưởng đối phương, người ta đã hai lần cứu thoát mình cũng không nên nhỏ mọn như vậy. Dầu gì bảo vật trấn tông cũng chỉ là một tàn kiện.

Hàn Tinh nhận lấy rương ngọc mở ra liền thấy một cái chuông xanh đen, chàng đưa một tia thần thức trước hết kiểm tra rương ngọc, sau đó cái chuông liền thấy ấn ký chủ nhân, chàng vội thu hồi thần thức nói:

- An Như tiên tử! Kiện bảo chung này đã bị tu giả để lại ấn ký chủ nhân, không biết ấn ký này của tu giả tông môn tiên tử hay bọn kia..

- Chắc chắn của bọn kia...Nếu được nhờ công tử lau sạch đi..

Hàn Tinh nghe vậy khẽ gật đầu, trong đầu lại suy tính cân nhắc, nếu bảo chung thật sự là trấn tông bảo vật thì ta nên giúp, ngược lại nếu nàng nói dối thì ta thành kẻ nối giáo cho giặc. Chàng không nói ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta nhận xét thật hư. Chàng xem phản ứng, nhận định được tám phần không sai mới thôi. Lập tức đưa nguyên thần vào bảo chung, nguyên thần ấn ký trong bảo chung cảm nhận bị xâm phạm liền phản ứng dữ tợn hăm dọa đề phòng chống trả.

- Hừ! Huyền Tiên trung kỳ nguyên thần, chỉ có một tia mà đòi đe dọa ta. Chịu số mạng đi.

Nguyên thần của Hàn Tinh đưa vào cũng chỉ một tia, tuy chàng hơi thở khí uy chỉ tương đương hoàng tiên trung kỳ nhưng thực sự không phải như vậy, vì thánh anh đặc thù tính chất bất kể tinh thần ý chí, nguyên thần linh hồn lực đều mạnh hơn tu giả bình thường gấp nhiều lần, nếu không thánh anh của chàng lúc trước không thể chiến thắng Tôn Thường đại đế nguyên thần phân thân, với tu vi huyền tiên hậu kỳ..

Nguyên thần của chàng xông vào mạnh mẽ đưa nguyên thần ấn ký cắn nuốt không tha, trong chốc lát đã sạch sẽ, bảo chung trở thành vật vô chủ. Chàng lại xem xét bảo vật thì thấy dấu vết rạn nứt khắp nơi, thần cấp trận pháp hư hỏng khiến bảo chung trở thành đồ vất đi không có tác dụng gì quý giá. Chàng sưu tầm bảo chung tài liệu thì thấy có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ quen thuộc ở điểm nào. Chàng thầm nhủ, kiện bảo chung tàn phế này tuy không có giá trị uy lực nhưng tuyệt đối có giá trị nghiên cứu, học hỏi. Hừ năm sáu ngàn thần trận liên kết chồng chất chặt chẽ, quả nhiên không tệ. Chàng không chống lại được sức lôi cuốn hấp dẫn, đưa thêm nguyên thần phân tử đi vào, tâm thần đắm chìm trong đó đọc được chút nào liền thông tin cho thánh anh ghi nhận, một giờ sau toàn bộ trận pháp bị chàng sao chép ghi lại, nhiều chỗ hư hỏng thiếu sót nhưng không sao, có chỗ nghiên cứu còn hơn không..

Hàn Tinh xem xong trả bảo chung cho An Như nói:

- Đã giải quyết xong, bây giờ không còn sợ bọn kia tìm ra dấu vết trừ khi họ biết tiên tử là đệ tử của Âm Dương vô cực tông thì không kể..

An Như nghe chàng nói vậy thì mặt biến thành khó coi nói:

- Thôi chết rồi, nhất định họ đã nhận ra. Phải làm sao bây giờ..

- Còn làm gì. Thì tiên tử trốn đi, nếu họ đến thì cho người chối phăng đi, nói tiên tử không có mặt là được. Không ngờ chỉ là một kiện tàn phẩm thần bảo mà cũng có nhiều người giành giật như vậy. Nếu ta có thời giờ nghiên cứu kỹ, may ra có cơ hội phục hồi, nhưng xác suất thành công rất nhỏ.

- Cái gì? Hàn Tinh công tử cũng tinh thông luyện bảo hay sao, các luyện bảo tông sư cũng nói như công tử vậy, sau cùng họ chịu thua rút lui lấy cớ, không có tài liệu cần thiết để phục hồi. Còn nói cần có hồng mông linh khí mới được.

Hàn Tinh nghe nàng nói vậy mới tỉnh ngộ, hồng mông linh khí, quả nhiên như vậy. Không trách được mình có cảm giác quen thuộc....ha ha ha, nếu là hồng mông linh khí thì ta có không ít. Chàng khẳng định:

- Nếu là hồng mông linh khí thì ta có thêm một phần xác xuất thành công.

- Nếu vậy mời Hàn Tinh công tử đi gặp các vị trưởng lão một phen..

- Khoan đã, bây giờ ta còn việc cần nhanh chóng giải quyết, khi nào xong việc ta quay lại bái phỏng. Tiên tử cứ giải bày trước cho quý trưởng lão cũng được, đến khi ta trở lại có thể tiến hành việc tu bổ hay không tính sau..

An Như tiên tử nghe vậy vội lấy ra trên tay một hắc châu bằng quả trứng gà đưa cho chàng nói:

- Đây là một viên Tịnh Nguyên Thủy Châu xem như là một chút tượng trưng trả công cho chuyến bảo tiêu vừa rồi...

- Cái này không cần đâu, chỉ một chút công lao tiên tử trả nhiều như vậy sao ta dám nhận.

- Sao công tử lại nói như vậy, vừa rồi mạng sống nguy ngập, nếu không gặp được Hàn công tử thì bảo vật không thể trở về tông môn được, chưa kể tính mạng được cứu chưa thể đền đáp cho cân xứng.

Hàn Tinh thấy không còn có thể từ chối được đành nhận lấy viên Tịnh Nguyên Thủy Châu, bảo châu vừa vào tay một luồng khí lạnh thâm nhập vào lòng bàn tay, cả người lập tức cảm giác dễ chịu, như được uống một ly nước mát lạnh tràn đầy sinh lực năng lượng. Chàng giật mình than thật quý hoá, sau đó cất đi.

- Hàn công tử nhớ khi nào xong việc đến giúp bổn tông phục hồi trấn bảo vật, việc này đối với An Như rất trọng yếu...

- Biết rồi! Nhất định như vậy.

Hàn Tinh nói xong liền nắm lấy Hắc Nhĩ Vương dùng Thần Di biến mất dạng.

An Như thấy vậy trợn mắt lẩm bẩm:

- Quái nhân! Dường như là Đại Na Di thần thông. Ta cũng là hoàng tiên, sao ta không được. chỉ trong một chớp mắt di hành từ tinh cầu này qua tinh cầu khác, lại còn mang theo hai người nhẹ nhàng như trò đùa. Dù đại trưởng lão cũng không có khả năng thần kỳ này.

Sau khi Hàn Tinh đem Hắc Nhĩ Vương rời khỏi hắn mới lên tiếng hỏi:

- Chủ nhân thật sự có thể hồi phục kiện thần chung kia hay sao.

- Đương nhiên, mày chẳng nghe ta nói là gì, nắm ba bốn phần thành công. Ta không nói dối đâu.

- Nhưng cần có hồng mông linh khí..

- Cái đó không làm khó dễ ta được. Mày sao đã nhanh chóng trở về kiếm ta, công việc gia tộc ra sao?

Thấy chàng hỏi vậy tiểu hắc có vẻ bẽn lẽn cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ. Chàng ngạc nhiên nói:

- Có gì cứ nói ta, ta là chủ nhân của mày cần gì dấu giếm, lại xấu hổ như đàn bà con gái thì ta thể thống gì. Mạnh dạn lên..

- Cám ơn chủ nhân hỏi đến, lần này về gia tộc mọi việc thành công mỹ mãn. Tiểu nhân kết hợp với nữ hoàng, nàng sinh ra hơn một ngàn tiểu hắc nhĩ, tất cả đều mang truyền thừa rất đậm. Chỉ cần một thời gian ngàn năm gia tộc chúng ta trở lên cường mạnh có thể dễ dàng áp đảo kiến lửa gia tộc, hay kiến vàng gia tộc gì đi nữa cũng không chống lại được với chúng ta.

Hàn Tinh nghe vậy giật mình. Thầm nghĩ tên tiểu hắc này sinh lý mạnh thật, mới làm việc có mấy tháng đã truyền sinh hơn một ngàn con. Tổ tiên nước Việt chúng ta truyền thuyết cũng chỉ có trăm trứng trăm con, ta không tin cho rằng trăm con chỉ là vì tượng trưng cho một trăm việt tộc thần thoại hóa trong huyễn sử, thế mà tên gia hỏa này kết hợp với Hoàng Hậu của nó làm một phát sinh ngàn tên, thật là đáng phục. Chàng nhìn hắn khen:

- Mày tinh lực không sai, cần cố gắng thêm biết đâu lần sau tăng tiến lên một vạn.

- Cám ơn chủ nhân cổ vũ, tiểu nhân cố gắng hết sức.

Tên tiểu hắc này thật là thật thà, tưởng dễ sao. Phải chăng hoàng hậu của gia tộc nó là kiến chúa, nghe nói kiến chúa to khổng lồ, nếu như vậy khả năng sinh sản của ả không yếu. Nhưng điểm mấu chốt cả hai đều cường mạnh, tinh lực sinh mạng chí cường mới làm được chuyện lớn. Hắn Kiến tộc chắc số lượng không ít đi, nếu hắn muốn gần gũi bà vợ hoàng hậu kia chắc chắn không dễ, phải là cường đoạt mới được, tuy hắn trội vượt đồng chủng nhưng không tránh khỏi tranh chấp. Hàn Tinh càng nghĩ càng tò mò:

- Gia tộc của ngươi phần tử thế nào, tất cả đều là yêu thú hình dạng hay người hình dạng. Sao lại còn có thể sinh trứng..

- Tất cả đều là hình dạng con người, nhưng có lúc bị biến hình nguyên dạng thành yêu. Còn gia tộc của ta phần nhiều đẻ trứng, tiểu gia tộc nào đẻ con thì kém về phần nhân lực trước sau cũng bị yếu nhược rồi bị diệt.

- Trong tộc chỉ có hoàng hậu mới có khả năng sinh dục hay sao?

- Không? Nhưng giòng vương giả từ hoàng hậu sinh ra mới chí cường, huyết thống tinh thuần chính tông, khả năng truyền thừa mạnh hơn.

- Ngươi có phải tranh đấu để chiếm lấy hoàng hậu không?

- Đương nhiên, tiểu nhân trở về áp đảo tất cả phỏng chừng một triệu tên gia hỏa. Đánh lộn một tháng mới toàn thắng. Sau đó ba tháng bồi tiếp hoàng hậu, tinh lực hao mòn, nay đã được phục hồi phần nào mới rời đi kiếm chủ nhân. Nếu không như vậy tiểu nhân không cần sợ bọn chân tiên, hoàng tiên sơ kỳ kia, vả lại chúng quá đông.

- Ngươi quen dùng tiên khí gì?

- Tiểu nhân trước nay chỉ dựa vào quyền cước, chưa dùng vũ khí bao giờ.

- Ngươi thử đánh ta mấy quyền thường dùng xem.

- Tiểu nhân không dám...

- Ta bảo đánh thì cứ đánh, mày cần gì nghĩ ngợi lung tung..

- Vậy tiểu nhân tuân lệnh...

Tiểu Hắc khí thế chợt bừng lên, nắm tay, ngón tay vừa nắm lại năng lượng thiên địa oanh động cuồn cuộn bị hấp dẫn chạy chồm tụ về một cách quỷ dị, chờ đến khi hấp thu viên mãn tiểu hắc hét lên một tiếng một quyền đấm thẳng ra.

Hàn Tinh đứng cách xa mười tám trượng liền thấy điều quỷ dị, quyền chưa tới quyền phong đã tới với quỹ tích cổ quái, chàng nhắm mắt lấy giác quan mà cảm ứng, tất cả linh khí năng lượng áp bách biến chuyển đều nằm trong cảm ứng của chàng, trước tiên quyền phong vô hình khóa trụ trói chặt mục tiêu, chàng cảm thấy lực trói mạnh mẽ sau đó quyền đầu nhanh hơn chớp vụt đến, vừa cảm ứng đã đến lực lượng năm vạn cân có dư đánh vào bụng chàng.

- Bùng!

Hàn Tinh không biết từ lúc nào, không tránh né trái lại xoay lưng tiếp một quyền, lập tức thân hình bị đẩy về phía trước hai bước, một lực đạo thấu qua da thịt lưng truyền vào tàn phá gân cốt, kinh mạch, ngũ tạng lục phủ. Tiên Nguyên chân khí cùng máu lập tức rầm rộ phản ứng trong kinh mạch, huyết mạch tự động hóa giải lực phá hoại đang xâm nhập.

- Thật mạnh!!

Hàn Tinh tin tưởng thân thể từ nhỏ đã được Hồng Mông Linh Châu tu sử bồi bổ không ngừng sau lại được mấy phen thiên lôi tẩy rửa biến cường, chàng không biết thân thể mình đã mạnh mẽ bền bỉ đến mức nào, quả nhiên có thể chịu được một quyền công kích, chàng lại không ngờ kình lực lại còn ẩn chứa âm nhu lực lượng xuyên thấu đánh phá vào nội tạng kinh mạch.

Tiểu hắc thấy chủ nhân hứng một quyền của mình không hề việc gì, chính mình cảm giác như đánh trúng vào một lớp da dày vừa cứng lại vừa có một chút đàn hồi. Hắn không phục đánh luôn mười quyền, Hàn Tinh thản nhiên đưa bụng ngực vai lưng hứng lấy lúc đầu cảm thấy khó chịu nhưng đến quyền thứ sáu thì trở nên thoải mái khoan khoái hưởng thụ, tiên chân nguyên khí không ngừng tự động vận hành. Cuối cùng sao quyền thứ mười Hàn Tinh cảm thấy các xương khớp trong người biến chuyển tiếp theo những tiếng lắc cắc liên tục vang lên. Chàng thấy vậy duỗi tay vặn mình mấy cái sau đó vô thức đánh quyền, không biết bao lâu đã thanh tỉnh lại, nhìn lại thấy tiểu hắc nằm bẹp phía xa. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì..

Chàng bước lại tiểu hắc xem thấy hắn chân khí rối loạn, không bị thương nặng nên mặc kệ hắn nằm đó, kiểm lại thân thể của mình thì vui mừng ngạc nhiên hết sức. Chân tay, ngón tay, ngón chân đều dài ta một chút, da tay cũng thay đổi trắng trẻo hơn trước, chàng đoán mình cao thêm ít nhất năm phân. Cả thân người tiềm tàng đầy lực lượng, tăng trưởng rất nhiều so với lúc trước, đặc biệt tinh thần kiên cường thoải mái chí cực, cảm thấy ngũ giác quan năng lực cũng tăng mạnh. Chàng luôn miệng lẩm bẩm quái lạ... không hiểu tiếp hắc tiểu tử mười quyền tại sao lại gây nên kết quả quái dị này. Thôi chờ hắn phục hồi hỏi lại sau, xem chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ trong khi phát quyền hắn bị thân thể lực lượng của ta phản chấn. Nghĩ ngợi một lúc chàng bỗng phát hiện trên bầu trời phía xa bốn chấm đen bay nhanh lại đây.

- Thì ra bốn tên gia hỏa hắc phi trùng trở lại kiếm ta.

Tuy bọn chúng còn ở xa thần thức chàng nhận hình dáng chúng đã hóa hình người, lạ một điểm là trên lưng bọn chúng còn có đôi cánh.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play