Chương 243 Tử Lôi Long
Huyền-Trâm quyết định dấn thân vào nơi nguy hiểm, một lòng cầu thăng tiến bản thân khiến Minh lúc đầu ngạc nhiên nhưng ngẫm lại thì cũng dễ hiểu, một cô gái trẻ như nàng với tu vi luyện khí bảy tầng ở giới phàm nhân lâu quá đương nhiên không khỏi nhàm chán, bạn bè khó kiếm, sớm muộn rồi cũng sẽ trở nên cô đơn; bạn cũ Lê Tuân ở Tu Chân Giới, mình cũng không chiếu cố nàng được, Ánh-Tuyết mai này xây tổ ấm, còn lại nàng lẻ loi một mình, hơn nữa nàng cầu tiến về mặt võ đạo và tu đạo.
Ta phải chuẩn bị tốt cho nàng, khiến năng lực tự vệ của nàng tăng lên ít nhất có thể yên ổn sinh sống ở Tu Chân Giới.
Minh xem lại trữ vật nhẫn của mình thấy không ít pháp khí, có thể cho luyện khí kỳ cấp bậc dùng.
Huyền-Trâm thuộc tính thuần Kim, hợp với các vũ khí cương mãnh, đao kiếm. Bỗng chàng thấy trong số pháp khí có một đôi khuyên một nhỏ một lớn, lớn màu vàng kim, nhỏ màu bạch kim, món pháp bảo này hợp đây, một cây cung nhỏ mười lăm mũi tên màu đen trông rất gọn, đáng tiếc là linh khí bảo, luyện khí kỳ chưa sử dụng được.
Đáng tiếc kho đồ của Minh nhiều nhưng không có bao nhiêu pháp khí, chàng nhớ lại khi diệt Thiên Ma môn chỉ thu mấy kiện linh bảo khí đặc sắc, còn lại bao nhiêu để các tu sĩ có duyên thu dùng.
Thôi khi có dịp dẫn nàng đi phường thị để nàng chọn, nếu không mình luyện cho nàng cũng được. Nghĩ vậy chàng thấy trời đã tối, chim đã về tổ, người sống trong Hồng Mông Linh Châu giới phần đông vẫn chưa đi ngủ.
Đêm nay trăng sáng, đúng là ngày rằm mười lăm. Trẻ con vui đùa ngoài đường, trong sân trước nhà, người lớn cũng ra vỉa hè kẻ đứng người ngồi thưởng trăng. Những cặp tình nhân hạnh phúc ngồi kề bên nhau, dựa dẫm hơi ấm sưởi lòng, vừa thưởng trăng. Minh thấy cảnh này dưới ánh trăng đẹp không khỏi cảm thấy cô đơn lẻ loi, vẩn vơ nhớ người yêu. Không biết giờ này nàng đang ở đâu, có bình an không, có nhớ đến nơi này có ta đang sốt ruột tìm kiếm... Minh thờ thẫn một hồi, tâm trí trong vô thức lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi mấy khúc nhạc quen thuộc...
Huyền-Trâm vừa tắm xong, nàng bước ra khỏi phòng tắm tiếng tiêu trầm buồn của Minh êm dịu lọt vào đôi tai, nghe một lúc nàng bị lôi cuốn, nàng cũng đang mang nặng cảm giác cô đơn nên dễ dàng cảm nhận được tâm tình của Minh lúc này. Mấy năm nay nàng không thiếu những đêm vắng lặng lẻ loi, các thú vui chơi đùa trong các quán, trung tâm giải trí đã không thể đem niềm vui. trong lòng càng lúc càng thêm trống vắng.
Nghe tiếng tiêu của Minh nàng nhớ lại năm xưa ở nhà trọ, nhiều đêm thổi tiêu trên sân thượng. Lần này âm điệu xem ra còn rung động hơn xưa rất nhiều, tiêu âm dưới cảnh trăng có lúc như dệt thành một ảo cảnh bức tranh sống động, dưới ánh trăng cây cỏ cành lá, đồ vật, sinh linh cũng đều đồng loạt cảm thụ được, hưởng ứng tình cảm đang diễn đạt của nàng, khiến nàng cảm thấy thời gian như trì hoãn lại rất nhiều. Không gian đang lắng đọng, thời gian muốn ngừng trôi.
Bên ngoài Ánh-Tuyết & Đinh Dần đang thưởng trăng nghe tiếng tiêu hai người yên lặng, Ánh-Tuyết thì thầm:
- Anh Minh! Anh Minh đang nhớ đến Hồng-Linh nên tấu tiêu khúc buồn thảm quá, lần này tiếng tiêu có những bốn năm âm đan quyện vào nhau, nghệ thuật dường như cao siêu hơn xưa rất nhiều. Đáng tiếc tâm tình mình đang vui không cảm hết được cảnh ngộ vô giá này.
Bỗng một tiếng ngâm như tiếng rồng trầm bổng từ xa vọng lại. Tiếng ngâm vang vọng khắp nơi khiến mọi người giật mình kinh sợ, trẻ con đang chơi vội chạy vào nhà ẩn nấp, người lớn cũng vào nhà đóng cửa tắt đèn im thin thít. Tiếng tiêu tiếp tục vang vọng cho đến hết tiêu khúc thì ngừng hẳn.
Minh cảm giác một uy lực khổng lồ bao trùm không gian từ biển phía xa áp lại, chàng tung mình lên bầu trời cao, thánh thai dùng nhật nguyệt nhìn thì thấy hình ảnh một con rồng tía sẫm khổng lồ, hai mắt xanh chói ngời, đang lồng lộng lượn bay trong sóng gầm trên mặt biển. Nước biển bị ép thành từng đợt sóng trào, gào rít không dứt.
Minh lăng không đứng cách tử long chừng năm trăm mét quát:
- Câm đi! Ngươi đang giương oai múa vuốt với ai đó.
Tử Long khinh thường:
- Nhân loại bé nhỏ, ngươi nói chuyện với ta à? Ta muốn giết ngươi thì dễ dàng như giết một con kiến, con giun.
Từ khi Hồng Mông Linh Châu được tu bổ, một số các sinh vật, súc vật cũng từ tình trạng thoi thóp sống lại, trong số đó có nhiều loại kình ngư, thủy tộc đặc biệt loài rồng cường mãnh nhất, kiêu ngạo nhất phục hồi rất nhanh nhưng cho đến nay chúng vẫn an phận, khuất phục hiền hòa sống ngoài biển chẳng biết tại sao hôm nay lại dở chứng bất phục muốn tranh đấu.
Lão Hồng cũng bị đánh thức chạy lại đây hỏi chàng:
- Tử Lôi Long lại muốn làm phản à?
- Xem ra nếu không dạy thì hắn không phục. Thì ra hắn gọi là Tử Lôi long. Không hắn sống trong Hồng Mông Linh Châu lâu chưa?
- Cũng hơn vạn năm rồi, hắn cũng có vài lần nổi loạn bị cố chủ đánh đuổi mới an phận cho đến nay. Hôm nay xem ra thực lực của hắn tiến không ít, sắp tiên giai đoạn hóa hình kỳ rồi. Chủ nhân nếu giao tranh hãy coi chừng lôi điện và hắc hỏa của hắn...
Minh cân nhắc một lúc, kiểm lại thấy linh hồn lực, nguyên thần hôm trước bị tổn thương, hao mòn không ngờ thổi tiêu một lúc đã phục hồi hoàn toàn, dường như lại mạnh hơn trước một ít. Chàng quyết định đánh với Tử Lôi Long một trận. Thằng này kiêu ngạo bướng bỉnh không xem ai ra gì. Nếu đã có tính xấu ăn cháo đá bát, cả gan làm phản thì ta không thể cho hắn sống yên ổn ở trong Hồng Mông Linh Châu giới được.
Minh trước nay không để ý nhiều đến các loại kình ngư, thủy tộc, mặc kệ chúng đối xử với nhau như thế nào, các lớn nuốt cá bé ra sao miễn sao bọn chúng nhận được ngũ hành linh khí, yêu khí, các loại năng lượng của Hồng Mông Linh Châu, đồng nghĩa gián tiếp nhận lấy công phu tu bổ Hồng Mông Linh Châu của mình, thì ít ra phải hiểu và có phần nào biết ơn đối với mình. Chàng không cần bọn chúng tỏ vẻ kính trọng bề ngoài, cũng không cần chúng cám ơn, nhưng không được trực tiếp phản bội, đòi hỏi vượt qua cả chính mình.
Lão Hồng thấy trận đấu sắp bắt đầu liền ra tay bố trí một màn cấm chế bảo vệ ngăn lục địa và biển khơi ra.
Chàng nhìn thấy thủ ấn cấm chế của lão Hồng thì sáng mắt lên nhưng lập tức tập trung ý niệm đem cổ loa thạch ra, không ngờ số cổ loa thạch đi ra tầng tầng lớp lớp, thì ra số lượng cổ loa thạch đã tăng lên bảy mươi hai viên, gấp bốn lần so với lúc trước.
Chàng nhìn Tử Lôi Long quát:
- Ráng chịu đòn đi thằng phản bội...
Hai bàn tay thành quyền, trong đầu hiện quyền ý, cường độ, quỹ tích, quyền biến hình thành. Lập tức mười mấy quyền ảnh khổng lồ màu trắng bay ra tứ phía nặng như núi, nhanh như tia chớp tập trung đánh vào thân Tử Lôi Long. Tử Lôi Long khinh thường không thèm tránh né, cũng chẳng cần chống đỡ đứng yên tiếp quyền.
- Ầm ầm ầm ầm....
Mười mấy quyền đánh trúng thân Tử Lôi Long, nghe như đánh ba bốn quyền.. Thân khổng lồ Tử Lôi Long bị đánh ép lại co rúm lại, sau đó lại trúng ba quyền ảnh, thân bị đánh bay ngược, thẳng tắp như như một sợi dây thừng dài mấy trăm thước căng ra, bay xa bảy tám dặm rơi thẳng xuống biển vang lên " Phạch" một tiếng. Nước biển bắn tung lên tạo thành một dãy núi nước cao ngàn mét.
Tử Lôi Long bị đau giận dữ bay lên khỏi mặt biển ngâm lên một tiếng lớn. Gió bão lại nổi lên mãnh liệt hơn, tiếng gió rít gào, tiếng sóng trào xen lẫn tiếng rồng ngâm vang vọng đi xa đến khắp nơi tận cùng Hồng Mông Linh Châu giới.
Thân hình Tử Lôi Long vặn mình xoán tròn bốc lên cao tận trời xanh càng lúc càng nhanh, cuối cùng lại hạ xuống nhanh hơn vận tốc ánh sáng nhằm Minh dùng đuôi quất ra một chiêu bài vĩ, đuôi chưa đến gió rít đã đến bao trùm không gian, khí thế uy áp ngưng trụ cô đọng không gian. Trong khi Minh đã chuẩn bị trước dùng niệm lực đem một viên đá biến to ra mấy ngàn lần, phóng ra đón chiêu bài vĩ khủng khiếp đó.
- Ầm.
Tảng đá Cổ Loa bị đánh văng ta mười thước. Tử Lôi Long cũng bị phản chấn bảy tám mét. Minh thấy Tử Lôi Long thân thể bền bỉ dẻo dai vô cùng, hắn chỉ vặn vẹo khựng lại một chút rồi trụ thân vững vàng. Tảng đá Cổ Loa trước kia chàng đã chứng nghiệm, độ cứng rắn của hắn có thể đập bể một kiện chuông tiên bảo khí trung cấp, nhưng bây giờ rõ ràng trên thân Tử Lôi Long không hề bị tổn thương gì. Chẳng trách Tử Lôi Long kiêu ngạo đến thế.
Vừa trụ lại thân hình, Tử Lôi Long gầm lên một tiếng lớn, miệng há ra đỏ như máu phun ra một luồng lửa đen nóng rực. Minh cũng không chậm tay phải đẩy ra một luồng lửa vô hình sắc, trong khi lòng vẫn thắc mắc, không biết hỏa lực của mình có đủ mạnh đẩy lui hắc hỏa không.
Hắc Hỏa của Tử Lôi Long cũng được gọi là Hắc Yêu Hỏa, so với các chủng dị hỏa không kém phần mãnh liệt, bá đạo, ẩn chứa biết bao năng lượng to lớn, sức tàn phá đương nhiên phải kinh khủng.
Cho đến nay không biết bao nhiêu thủy yêu nơi biển sâu, cũng như yêu thú đất cạn đã bị hắc hỏa của Tử Lôi Long đốt thành bụi bặm trở thành phân bón.
Hai luồng hỏa gặp nhau vang lên một tiếng "Cắc!" nghe như tiếng đồ vật thủy vỡ vụn. Tiếp theo một màn quái dị xảy ra, hắc hỏa hung mãnh xông xáo bao trùm vô hình hoả, hắc hỏa như bị một bức tường vô hình ngăn chặn. Tử Long Lôi vui mừng nhìn hắc hỏa của mình bao trùm đối phương, trái lại Minh nhìn hắc yêu hỏa bị vô hình hỏa thu hút hội lại,
Tiếp theo hắc hỏa biến mất không còn bóng dáng. Minh đang lo lắng chờ đợi bỗng vui mừng, thu lại vô hình hỏa của mình rõ ràng tinh thuần hơn, chất lượng tăng lên một ít.
Tử Lôi Long không hiểu chuyện gì xảy ra lại gầm lên phun hắc yêu hỏa, lần này hắc yêu hỏa còn lớn mạnh hơn trước rất nhiều.
Minh thấy Tử Lôi Long ngu dại không hiểu chuyện vẫn còn cố chấp phun hỏa thì cười thầm. Thằng này chưa nhìn ra hắc yêu hỏa của hắn đối với mình vô dụng. Muốn đốt ta cho mày tha hồ đốt, khi nào nhận ra vô dụng thì nghỉ.
Chàng không khách sáo lần lượt đem hắc hỏa cắn nuốt sạch sẽ, trong lòng nghĩ đến sự lợi hại của vô hình hỏa thì mừng thầm, bên ngoài làm bộ ra vẻ đau khổ, hết sức chống đỡ.
Vô hình hỏa bình thường rất hòa dịu, mỗi lần đem ra xem thử chỉ cảm ấm mà thôi, nhu hòa không bá đạo như còn dạng bạch hỏa trước kia, rất dễ khống chế, có thể như ý điều độ nóng, độ phá hủy cũng như hình dáng, tia nhỏ hay cột lửa vv.... Nói chung, có thể như ý sử dụng, muốn sao được vậy. Theo suy đoán của chàng với năng lượng cực mạnh của vô hình hỏa, mình có thể dễ dàng nhanh chóng nung chảy bất cứ tài liệu luyện bảo nào, dù là thần thạch, tiên thạch, hay cương nham thạch.
Tử Lôi Long cứ như điên phun phát liên tiếp mấy chục lần, mới phát hiện đối thủ nhân loại không tổn thất gì, trong lòng hắn run đánh giá lại đối thủ của mình.
Nguyên khí hắn bị hao tổn một phần nhưng không đáng kể. Tử Lôi Long từ khinh thị chuyển sang dè dặt cẩn thận.
Sau khi Hồng Mông Linh Châu bị tổn hại sắp đi đến diệt vong hoàn toàn, linh khí khô cạn, sinh khí soi mòn, Tử Lôi Long cũng giống như các sinh linh khác cũng uể oải ngã xuống, ngủ vùi trong hang đến khi thức tỉnh thì thấy linh khí đang phục hồi.
Hắn phát hiện ra Minh và cũng đoán rằng tên nhân loại củ đã chết, còn tên nhân loại này đang khôi phục linh khí, hắn tuy hưởng linh khí nhưng trong lòng trước nay không phục bất cứ một sinh linh nào, chính mình mới là trung tâm điểm của muôn loài, chí tôn chí cường, chỉ có hắn mới có tư cách nắm quyền sinh sát. Mọi danh dự, vinh quang đều quy về ta. Pháp tắc thần thông, thực lực của ta mới lợi hại số một.. Hắn định chờ cho đến khi đột phá thành công hóa hình kỳ rồi mới ra tay, chẳng dè đêm nay hắn bị tiếng tiêu đánh vào tâm linh ảo cảnh, khó chịu vô cùng, cuối cùng chịu nhịn không được tên nhân loại này nữa...
Tiếng tiêu của Minh có thể khiến người đồng tình cảm thụ, còn không thì như âm điệu bình thường. Đặc biệt đối với cao thủ siêu cấp lại khác vì trong tiêu âm hàm chứa ý chí, tâm tình buồn thảm nhưng không thiếu hy vọng, tràn ngập ý chí xây dựng ủng hộ thiện lương, bài trừ tà ác.
Người nghe nếu tâm linh ngay lành, lương thiện thì có ích.
Trái lại kẻ tà ác nghe vào thì như lửa đốt, trở thành nóng nảy, bực bội, lòng kiêu hãnh, tự tôn của mình bị xâm phạm, chẳng khác nào bị trắng trợn khiêu khích.
Minh cân nhắc thấy mình có thể dùng Xuyên Nguyệt chỉ dễ dàng giết chết Tử Lôi Long nhưng quyết định không làm như vậy vì rất uổng phí, trên người thằng này tấc da là tấc bảo, máu huyết nội đan, da, móng, xương cốt cũng đều có chỗ dùng, nhưng quý nhất là thuộc tính của hắn có thể đánh ra lôi điện sau này có thể trợ giúp mình không ít. Thằng này bất phục, trước tiên phải đánh cho hắn sợ hãi, nhớ đời mới được, sau nữa cũng là dịp răn bảo các cường yêu khác. Nghĩ đến đây bất giác chàng đã có một chủ ý...
Tử Lôi Long ngừng phun hắc hỏa bỗng bay vọt lên trời cao, ẩn hiện trên đám mây, mặt biển cũng biến thành yên lặng. Khi hỏa khí xuất hiện đã làm cho nước biển ấm lên, bây giờ vừa yên liền bốc hơi thành sương mù bao phủ. Tử Lôi Hắc Long thỉnh thoảng ngâm lên một tiếng tiếp tục giương oai, yêu khí áp bách bạo trướng...
Minh lẩm bẩm: "Thằng này cuối cùng muốn dùng lôi điện rồi đây!"
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20