Chương 242 Hội ngộ bạn cũ
Hàn Tinh thấy lão ma anh dùng tiên bảo độn mất chàng nhìn quanh cuồng phong cơn lốc sau khi bị tạc bạo phá rách bây giờ lại hồi phục dạng cũ, chàng dò xét bên trong thấy một số đồ vật còn chưa bị hoàn toàn hủy diệt liền khống chế, giảm tốc cơn lốc đến cực hạn rồi đem vào Hồng Mông Linh Châu giới. Chàng thong thả dùng Cổ Loa quyết phân giải, ngũ hành linh khí trực tiếp hấp thụ vào thân thể kinh mạch luyện hoá sạch sẽ, đem ma khí cô đọng thành một khối, đem hỗn độn khí và bụi bặm tống ra biển cả, vật thể gom lại một đống lớn.
Hàn Tinh nhìn đống đồ thấy trong đó có một miếng ngọc phù, không ngờ bị tạc nổ lại có thể còn nguyên dạng. Chàng tò mò dò xét bên trong bất ngờ thấy bốn chữ lớn "Linh Tháp Bảo Quyết". Khi đọc thêm Hàn Tinh vui mừng quá sức, cười to lẩm bẩm:
- "Không dè lão Bất Diệt ma quân này lại luyện thứ công pháp kỳ lạ này!!"
Linh Tháp Bảo Quyết nguyên tắc có chỗ tương tựa Cổ Loa Quyết, có thể luyện ra Linh Bảo Tháp, tiến trình tu luyện có tất cả chín tầng ngưng luyện ra chín tầng pháp bảo, có thể luyện bằng linh khí, tiên khí, thần khí phẩm chất tuỳ thuộc vào khí chất và tu vi tinh thần tu luyện giả, tu luyện càng về sau càng lâu, càng khó. Tu vi thần thông tài lực không ngừng thuận chiều theo từng tầng tăng tiến, và các tầng mở ra tuỳ ý sử dụng. Bất Diệt Ma Quân dùng ma khí tu luyện đến tầng thứ chín, thành công ngưng luyện chín tầng Vạn Cổ Hắc Tháp. Bảy tầng trên không phải không muốn sử dụng, nguyên nhân chính là bên trong chưa luyện hoàn thành nên Vạn Cổ Hắc Tháp chỉ xem là một khuyết linh bảo, lão ma đặt tên Vạn Cổ Hắc Tháp cũng không sai vì lão đã bắt đầu luyện Linh Bảo Tháp này ngót vạn năm.
Hàn Tinh nghĩ đến Cổ Loa quyết của mình, thấy phần tương tự thì ít bất đồng thì nhiều, ngay ý tưởng mục đích đã khác biệt hẳn. Cổ Loa quyết theo tiến trình này sẽ luyện ra Cổ Loa Thành nhắm cung ứng cho tha nhân, không phải dành riêng cho mình trái lại Linh Bảo tháp sử dụng phạm vi hạn hẹp hơn. Nếu tâm linh không thiện dễ dàng đưa đến tai họa cho nhiều người, chỉ nhắm lý tưởng ích kỷ phục vụ cho chính luyện giả, sử dụng như một ngục tháp, chuyên giam giữ sinh linh tinh hồn, mười phần dã man ác độc.
Chàng đọc lướt qua một lần cũng thu hoạch được một số ý tưởng tu luyện phương hướng. Cuối cùng kết luận "Linh Bảo Tháp Quyết" đúng là một bảo vật, có thể đem lợi ích cho tha nhân qua những tu luyện giả thiện tâm, điểm mấu chốt không nằm ở pháp quyết tu luyện mà là ở nhân tâm. Chàng so sánh đánh giá Cổ Loa Quyết của mình tuy chưa hoàn thành tầng nhất, chỉ luyện cột trụ nền tảng đã cần biết bao năng lượng. Một viên Cổ Loa Thạch nền tảng cũng thần kỳ đủ mang lại cho chàng một số điều kỳ diệu không ngờ.
Chỉ xem một lúc khi thanh tỉnh bốn giờ đã trôi qua, chàng vội thu tất cả vào trữ vật nhẫn rồi lại nhìn bên ngoài, Vạn Cổ Hắc Tháp vẫn còn dạng khổng lồ đứng sừng sững trong bóng đêm. Chung quanh phía xa một số người đang đứng chỉ trỏ bàn tán xôn xao, trong đó có cả Huyền-Trâm, Ánh Tuyết, Đinh Dần, lão quản gia Lã Trung... tổng cộng gần hai chục người.
- Lạ thật! Sao chúng ta không thể đến gần hắc tháp thần bí này..
Lã Trung ngăn chặn không cho ai đến gần nữa lên tiếng:
- Các ngươi tránh xa ra, kẻo nguy hiểm. Đây là một Ma Tháp đến gần chỉ có hại cho các ngươi, chờ một lát chủ nhân ra giải quyết..
- Ngay cả Lã quản gia cũng không thể đến gần hay sao?
- Ta không muốn thử...Ồ! chủ nhân ra rồi!
- Anh Minh!
- Minh!
- Huyền-Trâm, Ánh-Tuyết, anh Dần lâu rồi không gặp, mọi người khoẻ chứ.
- Chủ nhân, cái Ma Tháp này...
- Ta mới thu nó về đây quá vội vàng nên chưa kịp xử lý... Các ngươi chờ một chút.
Minh nhìn vào Vạn Cổ Hắc Tháp một bóng rực rỡ trắng sáng từ người chàng bay về phía Hắc Ma Tháp, sau đó một tiếng hét rống lên thê lương quỷ dị vang lên, sau đó một luồng sáng bao phủ, từ trên đỉnh Hắc Ma Tháp chạy xuống dưới. Trong vòng năm giây bạch quang chợt tắt, một ánh quang bay về phía Minh nhập vào mi tâm mọi người đã không còn thấy Ma Hắc Tháp trước mắt. Lúc nhìn lại thì thấy trên tay Minh có một kiện mini tháp màu đen chỉ bằng ngón tay cái.
Hàn Tinh trong chốc lát đã thu Vạn Cổ Hắc Tháp vào trữ vật nhẫn, chàng nhớ đến Ngọc-Hà chắc đang sốt ruột vì an nguy của chàng nên dùng Thần Di đến Thanh-Hà Cung báo nàng một tiếng rồi trở lại.
Ngọc-Hà lão tổ cũng giống như các cao thủ khác thấy Hàn Tinh cùng Bất Diệt Ma Quân lọt vào khe hở không gian, bị tạc nổ, đoán rằng chàng khó lòng thoát chết. Khi nàng bình tâm suy nghĩ liền nhớ đến Hồng Mông Linh Châu giới thì lập tức an tâm đoán ra chàng thắng trận dựa vào Hồng Mông Linh Châu giới thoát khốn. Quả nhiên sau hai tiếng Hàn Tinh đã trở lại báo tin rồi đi mất.
Mai Hoa bà bà, Nguyễn Ngọc-Trinh, Cao Sương-Sương và ba Tiên nhân ở Cửu-Nguyên Tinh không ngừng dùng thần thức dò xét tìm kiếm. Khi Hàn Tinh vừa dùng Thần Di trở lại Thanh-Hà cung, họ liền phát hiện hơi thở của chàng sau lại biến mất...
Sương-Sương buột miệng:
- Ah, Hắn không việc gì, dường như ẩn thân chữa thương rồi.
- Có thể lắm... Thôi để ta thu thập cấm chế trận pháp, bây giờ không cần nữa. Không ngờ tên ma quân có đao pháp khá mạnh có thể phá toái không gian khiến cấm chế của ta phải hư hao, cũng may ta kịp thời tu bổ.
- May sao có cấm chế của Mai Hoa Bà Bà nếu không tai họa không ít. Không biết Hàn Tinh có biết chăng?
Mai Hoa Bà Bà hiền lành mỉm cười nói:
- Biết hay không ăn nhằm gì, ta làm bổn phận với khả năng của ta, hắn làm theo khả năng của hắn...
Sương-Sương tò mò hỏi thẳng:
- Mai Hoa Bà Bà bênh vực hắn đó nhé! Chẳng hay Bà Bà có chủ ý gì với Hàn Tinh.
- Cô nghĩ xem, ta có ý gì. Ha ha... Ta chỉ thấy tính cách hình dáng hắn dễ nhìn mà thôi, ta lại đoán hắn cùng với chúng ta có điểm tương đồng...
Mai Hoa Bà Bà nói xong ánh mắt lại chiếu trên hai cô gái... khẽ mỉm cười thần bí.
- Hắn không sao rồi, chúng ta đi chơi mấy ngày sau đó đến Thanh-Hà Cung chơi một chuyến.. Sương-Sương! Chị định đi đâu?
- Thì tháp tùng đi một nhóm cho vui..
Sương-Sương theo dõi cuộc đấu nhìn ra nhiều điểm thần kỳ, thần bí của Hàn Tinh, lúc này nàng càng tò mò muốn biết rõ hơn. Nàng không ngờ Hàn Tinh đem ra một số nhiều tảng đá kia, khi còn ở tiên giới nghe người ta nói là thần thạch, có thể dùng làm tài liệu luyện thần khí. Lúc đó nnàg không tin viên đá quý như thế. Bây giờ chứng kiến Hàn Tinh dùng nhiều tảng đá kết thành một cái lồng ngũ sắc quang khí hộ thuẫn, lại có thể đón đỡ Ma đao kình khí, lực lượng hủy không gian mà vẫn vững vàng không bị xé rách thì thật thần kỳ, ngoài sức tưởng tượng của mình.
Còn Cuồng phong Cơn Lốc kia cũng không kém kỳ lạ, Thôn Phệ Cơn lốc nàng cũng đã từng nhiều lần chứng kiến, nhưng có người điều khiển tự ẩn mình trong đó thì nàng chưa từng nghe bao giờ. Nàng nhớ lại từ trong cơn lốc cuồng phong những tia quang khí bắn ra, lực lượng khổng lồ có thể xuyên thủng tất cả, rõ ràng tên ma quân bị hủy vì chiêu này, không biết đó là thứ bảo khí gì phát ra..
Hàn Tinh thần thông cường mạnh thực lực ngoài mức tưởng tượng của nàng. Ngay mình nếu tranh đấu với tên Ma Quân này cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng, nàng đánh giá lại Hàn Tinh rõ ràng có thực lực trên nàng một bậc.
NgọcTrinh và Mai Hoa Bà Bà trái lại chú ý nhiều đến kiện Vạn Cổ Hắc Tháp hơn, tuy không biết rõ ràng bên trong chứa đựng bí mật gì nhưng phỏng đoán có yêu hồn, ma linh....
Trong lúc này Hàn Tinh trở về Hồng Mông Linh Châu giới tiếp bạn cũ.
Chàng dùng đệ nhị thánh anh giải quyết Bất Diệt Ma Quân nguyên thần ấn ký xong tẩy rửa kiện, thanh trừng Vạn Cổ Hắc Tháp kỹ càng một lần mới thu cất đi, đi báo tin cho Ngọc-Hà xong tất cả chưa đầy một phút.
Mọi người trong Hồng Mông Linh Châu chỉ thấy hắc tháp biến nhỏ vàơ tay Minh sau đó biến mất, và chính chàng cũng biến mất nhưng trong chớp mắt đã trở lại rồi.
Minh thấy mọi người còn ở đây chàng nói:
- Không việc gì rồi!
Sau đó chàng hướng Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết cười nói:
- Thoáng trông hai vị ta tưởng nhần hai tiên nữ nào giáng lâm thì ra hai em.
- Anh Minh mới là tiên nhân, chúng ta trước sau vẫn còn là học sinh, sinh viên mà thôi.
- Ở đâu lại có sinh viên học sinh thoát tục như thế này nhất là Ánh Tuyết. Có phải không anh Dần? Chắc chắn hai em đã làm điêu đứng vô số thanh thiếu niên anh hùng rồi.
- Lâu rồi không gặp anh Minh, trông anh bảnh trai, phong độ hơn nhiều, còn dám chọc chúng em nữa. Việc tìm kiếm Hồng-Linh đến đâu rồi, một năm trôi qua anh đã có manh mối gì chưa?
Minh buồn bã lắc đầu một lúc với nói:
- Tu Chân giới mấy trăm tinh cầu anh đã tìm qua, Tiên Giới mới tìm một tinh cầu thôi nhưng sau này anh có cách tìm nhanh hơn. Còn hai em đang làm gì, sau này có tính toán gì chưa?
- Lần này chúng em về đây kiếm anh cũng chính là muốn nhờ anh giúp.
- Em nói thử xem! Chờ đã, ủa, Lê Tuân cũng đã về tới rồi. Hôm nay là ngày gì, thật là trùng hợp...
Ba người thấy Minh bay lên liền theo dõi liền thấy trên bầu trồi hai bóng người cuốn lấy nhau, sau đó bốn chưởng đối nhau từng đôi một.
Một tiếng "Ầm!" vang lên tiếp theo tiếng cười ha hả, hai người đã trở lại bên này...
- Thằng này Kim Đan trung kỳ tu vi rồi, một năm tăng một cấp xem như có cố gắng... chưởng kình ương ngạnh vừa mạnh bạo, vừa nhanh, chính xác ra phết...
- Minh! Tao tưởng mày chết dưới tên Bất Diệt Ma Quân rồi, còn có thể ra đây đối chưởng thử sức chắc ổn rồi. Hôm nay nghe tin đồn khắp Đông-Duyến Châu mới biết mày thắng trận thoát chết. Cũng may tao có lòng tin, mày đâu dễ chết như thế được..
Huyền-Trâm nhìn Minh lo lắng:
- Anh Minh! Thì ra anh mới đánh trận trở về...có bị tổn thương gì không?
- Em xem kỹ rồi nói xem, anh có tổn thương hay không.
Ánh-Tuyết bỗng xen vào hỏi:
- Bất Diệt Ma Quân là ai, lợi hại lắm không?
- Lão ma đó ư? Huyền tiên ma cấp bậc, lão muốn hủy mấy tinh cầu thì cũng là điều dễ dàng, chỉ nhấc tay đánh mấy cái là xong. Trong vài ngày lão giết mấy vạn tu sĩ cao thủ từ Nguyên Anh kỳ trở lên...
- Cái gì, lợi hại như thế mà anh Minh đáng thắng ư?
- Ăn thua gì, em không biết thôi, bây giờ anh Minh được xem là đương kim đệ nhất cao thủ Tu Chân Giới.
- Thôi đi Tuân, mày lại nghe người ta bàn tán bậy bạ, nói lời vô nghĩa, hư danh đó. Từ nay mày đừng nhắc lại chuyện danh xưng vớ vẩn này nữa. Tao muốn yên ổn thanh nhàn chủ yếu tránh chuyện. Tên Ma Quân kia dã man ác độc nên tao bị bắt buộc phải ra mặt giải quyết thôi.
- Thì ra vậy, toà hắc tháp kia là chiến lợi phẩm phải không?
- Đúng vậy, một kiện Ma Bảo Tháp nguy hại vô cùng, anh không dám để ở đây sợ gây ra thiệt hại cho nhiều người...
- Được rồi chúng ta vào cung đã, chuyện gì cũng chờ vào đó hãy nói.
Trong khi về cung điện, Minh cập nhập tin tức từ các Thân Phân khôi lỗi, thì ra Đinh Dần & Ánh-Tuyết đã gặp phân thân khôi lỗi rồi, họ dự định cuối năm làm đám cưới, sau đó muốn vào Hồng Mông Linh Châu giới sinh sống, lần này về đây để bàn hỏi thêm chi tiết... Còn Huyền-Trâm muốn kiếm nơi nương tựa tu luyện thêm... Hai nàng thỉnh thoảng vào Hồng Mông Linh Châu tu luyện lại hay rủ nhau đi vào rừng sâu kiếm nơi có linh khí tu luyện nên cũng đã đạt được luyện khí tầng bảy, tiếp cận luyện khí hậu kỳ.
Sau bữa tiệc mừng hội ngộ vui vẻ, Huyền-Trâm đến nói chuyện với Minh, mấy năm nay đi làm việc sinh hoạt trong Sài Gòn trải qua nhiều kinh nghiệm, kiến thức cuộc sống khó khăn bất công đầy dẫy đã phát ngán, gặp người thiện lương thì ít, kể gian ác, tham lam giả dối chiếm đa số. Cũng may với bản lãnh sức lực của nàng có thể vượt qua, tuy không thiệt thòi gì nhưng trong lòng không an lành như có điều gì không thể giúp người đến nơi đến chốn. Nghe đến đây Minh an ủi:
- Điều này bình thường, chúng ta chỉ có thể làm được những gì trong tầm tay, với khả năng của mình, em không cần áy náy.
- Em cũng nghĩ vậy nên lần này em muốn tu luyện thêm tăng lên bản lãnh tu vi của mình. Em đã biết về Tu Chân Giới, hay là anh giới thiệu em vào tông môn nào thích hợp để học hỏi phấn đấu.
- Em suy nghĩ kỹ chưa? Tu Chân giới tranh đấu không ngừng, nguy hiểm chập chùng, dễ mất mạng như chơi. Trái lại có linh khí đủ dày, bản lãnh tu vi nhờ đó và chăm chỉ phấn đấu không ngừng có thể tiến nhanh, qua tranh đấu ý chí được tôi luyện.
- Em đã suy nghĩ kỹ rồi và đã quyết định.
- Vậy được, Tu Chân giới anh cũng chưa quen rất nhiều, bây giờ có ba lựa chọn để anh lần lượt giới thiệu: "Thanh-Hà Cung chỉ dành cho phái nữ, có thể học hỏi đủ bộ môn, Ngọc-Huyền đan tông chuyên về luyện đan, thằng Tuân thuộc về tông môn này, anh trước kia miễn cưỡng là trưởng lão; Luyện Bảo Tông, nam nhiều nữ ít, chuyên về luyện bảo, trận pháp, trước kia anh là khách quý của họ." Vậy em có thể chọn đi.
- Không còn hay sao, anh không nhận đệ tử sao, anh đã nhận hai nữ đệ tử.
- Đúng vậy, anh bất đắc dĩ nhận hai nữ đệ tử. Nhưng em là bạn của anh, như là em gái của anh. Em cần gì anh dạy cho không cần phải hạ mình làm đệ tử như vậy.
- Anh đưa em đến từng tông phái này xem được không?
- Được rồi!
Huyền-Trâm run lên cảm động nói:
- Cám ơn anh, thật tốt quá....
Minh lại ôm vai nàng an ủi, nâng đỡ tinh thần. Huyền-Trâm được dịp ngả lưng dựa vào lòng chàng, tim đập rộn ràng, cảm thấy một chỗ dựa thật vững chắc, bầu khí an bình sống động bao trùm người nàng, không hề còn cảm thấy một tia khổ sở, lo lắng, sợ hãi nữa, cảm giác khó tả này làm nàng đê mê đắm chìm trong đó, muốn thời gian ngừng trôi đi...
Minh kiên nhẫn chờ nàng thanh tỉnh mới nói:
- Em đã quyết định đi con đường nguy hiểm, anh giúp em một chút, xem như một ít hành trang trên đường học đạo. Nhưng anh nói trước, anh phải đụng chạm vào người em đó...
Huyền-Trâm nghe vậy đỏ mặt, nàng trước kia từng xem Minh là đối tượng mối tình đầu của mình song thất bại, sau lại quay sang Lê Tuân rồi cũng thất bại. Sau đó nàng gặp bao nhiêu thanh thiếu niên tán tỉnh nhưng cho đến nay nàng không để tâm đến ai, nguyên nhân họ kém hai người bạn học này quá xa. Bây giờ nghe Minh nói chàng muốn đụng chạm vào người nàng, nàng ngẩn người tưởng mình nghe lầm...mặt đỏ lên lại nghe Minh nói:
- Em tốt nhất chuẩn bị một bộ đồ sạch để trong phòng tắm, sau đó trở lại đây cởi hết quần áo ngoài ra rồi ngồi xuống đây tĩnh tọa. Anh giúp em tẩy tủy phạt cốt, tăng lên thể chất lẫn tu vi của em, mấy ngày sau lại giúp em trúc cơ. Nếu không thành công sau này em đi vào tông môn người ta sẽ khinh dể em đó...
Huyền-Trâm mắc cở đỏ mặt nghe vậy ráng lấy hết can đảm, cởi giầy, áo ngoài ra, không dám nhìn vào Minh sau đó lại cởi váy chỉ còn để lại áo nâng ngực và chiếc quần lót, sau đó ngồi xuống bồ đoàn tĩnh tọa. Nàng không yên tâm hỏi:
- Bây giờ nếu có người vào đây quấy rầy thì sao?
Ý nàng nói người lạ vào đây thấy nàng trần truồng thì sao, nhưng đổi là quấy rầy...
Minh nghe nàng nói vậy ngẩn người:
- Không thể nào! Anh vừa rồi đã bố trí cấm chế, không ai có thể vào hay nhìn vào phòng này, hành lang cũng như phòng tắm. Em yên tâm đi.
Minh không cần dùng ánh mắt nhìn nàng cũng phát hiện Huyền-Trâm
thân thể phát dục đã mãn, tất cả những đồi núi eo biển đều hình thành tuyệt đẹp, thân người mềm mại da mịn màng, nhưng ẩn tàng lực lượng chứ không như thân thể các cô gái bình thường.
Thần thức dò hơi thở, dò làn da bắp thịt tế bào đánh giá nàng quả là luyện khí bảy tầng, luyện thể cũng bảy tầng tương đương.
- Nếu đau đớn em ráng nhịn một lát, cố giữ tâm thần an định, hơi thở điều hòa bình thường.
Huyền-Trâm gật đầu đã hiểu, Minh không ra tay ngay ngồi xuống chờ nàng tâm định khí hoà liền ra tay, hai bàn tay các ngón đều bao phủ một lớp bạch quang, điểm như mưa trên các huyệt đạo toàn thân Huyền-Trâm, lúc nhanh lúc chậm, sau đó ngưng một vài giây, tay phải ấn vào huyệt đại chuy sau lưng đưa chân nguyên vào nhâm mạch vận chuyển theo đại chu thiên, vòng đầu tiên, … đến vòng thức ba thì chân khí của chàng bắt đầu chia đi ra các mạch phụ phân tán đến ngũ tạng lục phủ, đi đến đâu tẩy rửa đến đó, đem tạp chất qua các tế bào dồn ra da lỗ chân lông tống ra ngoài. Sau khoảng hai tiếng đồng hồ khắp thân chân đã được tẩy lễ chân nguyên lại tập trung vào các xương khớp, gân mạch tăng cường sinh lực, tu sửa liên tục. Lại một tiếng nữa qua đi, cuối cùng hoàn thành.
Suốt ba tiếng Huyền-Trâm nếm đủ mọi cảm giác, thoải mái, đau , tê, rát, mát dịu, nóng rực, khô khốc cảm giác như mình đã trải qua mấy ngày rồi vậy. Cuối cùng nghe Minh nói:
- Hoàn tất, em xả công đi tắm đi.
Huyền-Trâm thu công, thấy khắp nơi kẹo dính mũi lại ngửi thấy mùi hôi thối, nàng mở mắt nhìn thân thễ mình toàn chất bùn đen đặc dẻo như kẹo, quần áo lót cũng ướt đẫm dính đầy chất bẩn. Nàng chậm trãi đứng dậy đi tắm tiện mắt liếc qua Minh, chỉ thấy chàng thần thái nghiêm trang nhắm mắt tĩnh tọa, trên trán có một ít giọt mồ hôi, quần áo vẫn nghiêm chỉnh không một vết dơ.
Huyền-Trâm tắm xong mới biết mình không chuẩn bị bộ đồ lót nào, nàng đang bối rối không biết giải quyết ra sao thì đã có một cô gái lạ gõ cửa tiến vào trên tay nâng một chiếc khay trên đó có một bộ đầy đủ quần áo.
Cô gái gật đầu mỉm cười để khay trên kệ rồi cúi đầu chào một cái rời bước.