Chương 208 Bi thảm Đao Si

- Tiểu tỳ nói sai điều gì hay sao?

- Ngươi đánh giá không sai, nhưng thiếu sót không ít yếu điểm.

- Hoàng-Yến ngươi thử nói nhận xét của ngươi xem, những ưu điểm nào chứng tỏ kiện thạch bia này vượt qua trung cấp tiên bảo.

- Tảng đá của hắn cứ nhìn thì biết chưa được tôi luyện, chỉ đáng coi là nguyên liệu luyện bảo. Tuy chưa được Tượng sư luyện bảo đã có khí thế to lớn không kém tiên bảo trung cấp, một khi được sử dụng vào việc luyện bảo thì chắc chắn không thể chỉ là trung cấp tiên bảo như hiện nay.

- Còn điểm nào nữa không?

- Tảng đá hình dáng dẹp khí chất kỳ lạ ở chỗ tiểu tỳ chưa từng biết loại gì, tên gì sao lại cứng rắn đến như thế, có thể khiến cho cây hắc cương đao kia ít cũng là tiên bảo sơ cấp phải gãy nát khiến tên Đao Si kia dường như đã chọn làm bổn mạng pháp bảo khiến tâm thần của hắn bị tổn thương nặng nề.

- Khí chất mới là điểm mấu chốt, tảng đá này rõ ràng có hơi thở, luôn bức tỏa ra một lớp nhu khí ôn hòa, chủ nhân của no có thể dùng lấy nhu khí này để tự vệ như hắn đã làm để đón tên Triển Hùng kia, khiến tên này không bị thương tổn gì cả. Vừa rồi hắn dùng chính tảng đá đón lấy thanh cương đao kia làm ta không ngờ, và đồng thời cố ý làm lộ ra một kiện bảo vật bí mật.

- Trước nay tiểu tỳ tưởng hắn tu luyện công pháp đặc thù, khéo ẩn dấu tu vi thì ra hắn cất dấu tảng đá quái dị thần kỳ.

Bạch-Sương ngẫm nghĩ đến lúc nàng giúp Hàn-Tinh khôi phục tâm thần tiêu hao, tâm hắn đã hầu như chẳng giao động mạnh như thường tình, những cao thủ Tu chân giới thường dù chỉ nhìn nụ cười của mình cũng ngây ngất nửa ngày, ảnh hưởng năm sáu tháng mới phải, còn hắn thì chỉ sửng sốt say mê đôi chút rồi lại an định như cũ, ngay cả trong ảo cảnh cũng vậy. Hay là hắn tu luyện Tịch Tuyệt Tình quyết, không thể nào vì bề ngoài hắn vẫn thể hiện nhu hòa và dễ gần đối với nữ nhân. Càng nghĩ đến Hàn-Tinh nàng càng tò mò vì nhìn không ra từ tu vi đến phẩm cách. Nghĩ lại cẩn thận nàng mới nói:

- Chưa hẳn ngươi trước nay sai, vì ngoài tảng đá này hắn chắc chắn còn ẩn dấu nhiều điều kỳ diệu nữa. Nếu ta có thể kề cận thường xuyên thì có thể khám phá ra nhiều hơn.

Đao Si không ngờ đến, bổn mạng pháp bảo của mình bị chấn gãy ra làm bốn đoạn, tâm thần lập tức bị đại thương, huyết mạch khí mạch cuồng loạn, chưa kịp ổn định đã bị khí thế của tảng đá khổng lồ kia đánh bay bất tỉnh mấy phút. Khi hắn tỉnh lại hắn vẫn còn thắc mắc trong ý nghĩ Tảng đá là thứ khí bảo gì đây, ngay cả tiên đao của mình cũng vị chấn gãy. Từ khi có được kiện bảo đao này hắn chưa từng bại, cũng không cần dùng đến mười chiêu, thường thì trực tiếp diệt sát ngay chiêu đầu, nhanh gọn. Hắn kiểm tra lại thân thể thì biến sắc, tâm thần tổn thương nặng nề, nội phủ tổn thương, kinh mạch cũng bị chấn nát mấy đường.

Đao Si lòng đau như cắt, ngoài thảm bại đao bị hủy lẫn vết đại thương, hắn còn một nỗi đau khác phi thường lớn, chính là đại uy danh Đao Si đệ nhất danh đao đã bị hủy vào một tay vô danh. Hàn-Tinh đối với hắn là vô danh, vì hắn chưa bao giờ biết đến trừ lần đầu tiên gặp mặt trước đây mười năm ở Vô Cực Tông.

Đao Si nhìn trên tay vẫn còn cầm cán đao, hắn dùng một tia thần thức quét về phía đấu trường thì thấy ba đoạn đao còn nằm vương vãi dưới đất, hắn lại nghe thấy chủ đài tuyên bố Hàn-Tinh thắng trận thì uể oải thu ba đoạn đao lại âm thầm rời nhanh chóng khỏi nơi đây.

Đao Si rời khỏi đã ngàn dặm, hắn không dám dùng toàn lực ngự đao phi hành sợ tâm thần đại thương ảnh hưởng. Chẳng dè đi xa ngoài ngàn dặm hắn bỗng biến sắc tỏ vẻ lo lắng, phát hiện có nhiều tia thần thức theo dõi. Bình thường hắn đi kiếm người khác thách đấu, không dè hôm nay thật không may vừa bị đại thương đã có cao thủ theo dõi tìm đến bây giờ dù muốn trốn tránh cũng không kịp.

Trong chốc lát đã có mặt hai mươi mấy cao thủ lạ mặt. Một người trung niên trong bọn bắt chuyện:

- Ah! Thì ra Đao Si tiền bối, cơn gió nào mang tiền bối đến đây. Hân hạnh, thật là vui sướng gặp được cao danh Đao Si.

- Các ngươi là ai, theo dõi ta có chuyện gì?

- Bọn tiểu bối nghe danh đao của tiền bối đã lâu nên thỉnh bàn luận cùng tiền bối một chút.

- Hôm nay ta không rảnh, các ngươi thất vọng đi.

- Tiền bối nói vậy, phải chăng khinh bọn ta. Trước đây chỉ có Đao Si thách đấu thiên hạ, vả lại không ai được từ chối, nếu từ chối là bất kính thì phải chết. Hôm nay không dè tiền bối lại từ chối chúng ta, không phải là chuyện cười sao... Ha ha

- Ha ha, Đao Si đã hết thời rồi, bổn mạng bảo đao cũng đã bị huỷ. Tiên Giới có thành ngữ: «Đao còn thì người còn, đao mất thì người vẫn». Sao tiền bối còn tham sống, lại không rộng lượng bố thí cho bọn này mấy kỳ chiêu cho bọn ta được sáng mắt?

- Tiền bối không nể mặt chúng ta cũng không cần khách sáo...

- Các ngươi định vần công ta chăng, như vậy sao đáng mặt anh hùng.

- Miễn sao hạ sát được Đao Si danh nổi như cồn, một trong những tuyển nhân đủ tư cách vào Tiên Điện thì đều là anh hùng cả... Ngươi chịu trói đi.

- Mau!

Lời vừa dứt Kim kiếm từ trên tay xuất ra hàng vạn kim ảnh sát khí dầy đặc, đồng thời bốn cao thủ đứng bốn góc ra tay cũng không chậm, một người sử dụng phi đao, người sử dụng thương, người dùng kích người dùng thần chung đánh ra đồng loạt, còn lại những người khác đứng xa chờ đợi thời cơ, ai nấy như có tử thù đại hận bất cộng đáy thiên đối với Đao Si, chỉ chực xé xác phanh thây kẻ thù.

Đao Si mặc dù bách chiến thắng, song bây giờ khí thế giảm sút chín phần, tạm thời dùng thanh đao cũ, Thanh Long đao, thượng phẩm bảo khí, tuy không vừa tay nhưng cũng đủ đánh với bọn kẻ thù bỉ ổi đáng ghét, đáng hận này.

Vừa hoành đao, đao ảnh đầy trời đồng thời những tiếng "loong coong" sắc bén vang lên, đao phong, kiếm phong tạo lên những cơn lốc cuốn cây cối cùng đất cát mù mịt, song không hề ảnh hưởng mọi người. Những cao thủ tìm đến đều là hợp thể kỳ trở nên, một nguyên anh kỳ cũng không có. Đao Si vừa đón một chiêu hợp công vội độn biết mất trước mọi người, họ vội dùng thần thức tra xét thì thấy hắn đã ở xa ngoài bảy trăm dặm.

- Xem ra hắn đã chui vào lưới như chúng ta tính toán.

- Các đạo hữu! Chúng ta mau đến xem!

Đao Si vừa độn gần ngàn dặm không thấy ai đuổi theo thì an tâm nhưng bỗng dưng quang cảnh trước mắt tối sầm lại, cảnh vật quay cuồng và cuồng lôi vô số nhắm hắn đánh xuống, hắn vội độn xuống nhưng vô hiệu, đành dùng thân pháp tránh né.

- Ha ha, đã vào sát trận của ta rồi còn muốn độn đi đâu. Hãy ở lại chơi với lôi hỏa một chút.

Đao Si nghe vậy biết mình bị tính kế sa vào bẫy giận run lên, nếu lúc bình thường hắn không xem sát trận này vào đâu, trực tiếp dùng đao ý xả mấy đao, hoành mấy đường là dễ dàng phá. Hôm nay đúng là hổ xuống phố bọ chó khinh thường thật là bị sỉ nhục vô cùng. Hắn gầm lên một tiếng hoành đao chém một nhát về phía trước, thì thấy tay cầm đao tê rần như muốn rớt thì cả kinh, đầu óc thanh tỉnh trở lại. Hắn nhận xét chung quanh chỉ thấy nơi này khô ráo không có cỏ cây và chỉ có những tảng đá, dưới đất cũng toàn là đá tảng mười phần khô cằn. Hắn ngạc nhiên vô cùng, không biết tay nào bố trí trận này, cao minh đến độ đao phá không nổi, lại không thể sử dụng độn thuật.

Lúc này nhóm người mới chặn đường đánh đến đây thì một thanh bào thanh niên niên bước ra. Một người vội hỏi:

- Con mồi đâu rồi, liệu trận pháp của Thạch đạo hữu có giam giữ được hắn không?

- Các vị an tâm, hắn đã bị Hàn-Tinh đại ca phá vỡ bổn mạng pháp bảo, tâm thần, ý chí đại thương, nội tạng dường như cũng không nguyên vẹn nên không thể phá được Lôi Hoả sát trận của ta.

Mọi người thở phào vị Kiếm Tiên Trương Hằng hỏi:

- Hắn bị thương thì chúng ta biết. Nhưng sao đạo hữu vừa rồi lại gọi vị Hàn-Tinh tiền bối kia là đại ca, chẳng hay hai vị quen biết ra sao?

Thạch-Khôn trầm tư liên tưởng vị Hàn-Tinh, mới mười năm tưởng như trăm năm đã qua, lúc đó hai người đều còn trẻ mới bước vào đời, tuy vậy vị Hàn đại ca tu vi bản lãnh chưa có gì là vượt trổi chỉ là như tu luyện loại tu quyết kỳ dị và đặc biệt trận pháp đạo lý vô cùng thâm ảo, đến cả đại trận cường mạnh của Bạch-Vân Sơn cũng bình an lẻn vào được dễ như không. Hắn lại có cả dị bảo không gian, khi chia tay lần đầu dường như đột phá Trúc Cơ, khi gặp lần sau lại có thể chung sức sánh vai với cả Nguyên Anh kỳ cao thủ tranh đấu với Yêu nhân làm cho mình rung động bội phục không ngớt. Đáng tiếc cơ hội gặp lại Hàn đại ca không có, mới vừa rồi lại được nghe danh mới biết Hàn đại ca cũng được trong nhóm tỷ thí tranh tài để đoạt một vé vào Tiên Điện, hôm nay lại nghe chàng đánh bại vị đệ nhất Đao Si, một cao thủ Pháp Thuật và Đao Thuật song tu cực kỳ hung ác và lợi hại ít nhất cũng có tán tiên tám cấp. Dù có tu vi tán tiên tám cấp cũng bị bại trong tay hắn, tại Tu Chân Giới được đánh giá ngang hàng với cửu cấp tán tu dù pháp thuật tu vi mới đạt được.

Thạch-Khôn được nhóm cao thủ mời đến trợ lực, tuy hắn mới có Nguyên Anh trung kỳ song trận pháp đạo hạnh có danh khí rất lớn, dù đối mặt với Hợp Thể Kỳ cũng không hề sợ. Nay gặp nhóm cao thủ tu vi yếu nhất cũng hợp thể kỳ làm cho Thạch-Khôn phải cẩn thận cân nhắc mà làm việc, nên cố ý nhắc đến Hàn-Tinh đại danh để dựa vào.

- Mười năm trước đây chúng ta đồng hành mạo hiểm, ở Ngũ Thai Tinh cùng một chỗ Đông-Duyến Châu ba năm, sau đó chia ta. Không ngờ chỉ sau hơn mười năm không thấy Hàn đại ca đã có tư cách tiến vào Tiên Điện vượt xa ý nghĩ mọi người.

- Vậy lúc đó tu vi của vị Hàn tiền bối đó cao sâu là bao?

- Nói thật chắc quý vị tiền bối không tin, nhưng vẫn phải nói Hàn đại ca lúc đó chỉ Nguyên Anh Sơ kỳ là cùng nhưng vẻ bên ngoài cùng với khí tức biểu hiện Trúc cơ kỳ tu sĩ.

Mọi người giật mình nhìn nhau quả nhiên không tin có người như vậy. Tiên Kiếm Trương Hoành lại hỏi lại:

- Mọi điều ngươi nói sự thật?

- Vãn bối có mấy cái gan lại dám nói láo, đều là sự thật.

Thạch-Khôn chứng thực xong trong lòng lại hối hận một phần, sợ Hàn đại ca sau khi bị tiết lộ chuyện này ra sẽ gặp phải phiền não. Hắn không biết người muốn kiếm Hàn-Tinh phiền não hiện nay ở Tu Chân giới không nhiều.

- Vị Hàn đại ca của Thạch đạo hữu thật là một thiên tài kỳ nhân, phải nói là thiên tài trong thiên tài, kỳ nhân trong kỳ nhân cổ kim độc nhất vô nhị. Nếu có dịp xin Thạch đạo hữu có thể giới thiệu ta cho vị Hàn tiến bối được không?

- Điều này e rằng ngoài tầm tay vãn bối, vì chính vãn bốn muốn gặp lại Hàn đại ca nhưng không có cơ hội.

- Chính vì thế ra mới bảo là nếu có dịp, có cơ hội...

Vị Kiếm tiên Trương Hoành cũng đã là tán tu cấp bảy, huynh trưởng của lão Trương Thiên trước kia gặp phải Đao Si, tỷ thí bị Đao Si diệt sát nên hắn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Quả nhiên vừa nghe tin kẻ thù bị bại trận đao mất người trọng thương nên kêu gọi những bạn hữu đồng cảnh ngộ quần công giết Đao Si trả thù.

Trương Hoành biết đến Đao Si đã lợi hại như thế nào, vậy mà vị Hàn-Tinh kia chỉ một vài chiêu đả bại dễ dàng như thế, vậy nếu được vị này quan hệ qua lại một chút thì lợi ích sẽ không lường được. Nhưng nghe Thạch-Khôn nói vậy thì cơ hội cũng không nhiều.

Quả nhiên Đao Si bị khốn trong sát trận, bị lôi hỏa đả thương thêm, thương thế đã nặng càng thêm nặng cuối cùng sau mười ngày dùng đủ mọi thủ đoạn quần công liên thủ bị đánh táng mạng, nguyên anh cũng không thoát chết. Chiếm lợi phẩm được Trương Hoành đem chia, Thạch-Khôn cũng được phần, nhờ quen biết Hàn-Tinh hắn được an toàn, có lẽ hắn có giá trị lợi dụng.

Hàn-Tinh đánh thắng Đao Si làm toàn trường ngạc nhiên, chàng không thèm để ý đến ai ngay cả Đao Si khi rời đi cũng không, chàng ở khu tỷ thí cứ tĩnh tọa một góc kín đáo xem các trận đấu trong năm khu vực.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play