Chương 207 Cổ Loa thạch đối Hắc Cương Bảo đao
Thí tuyển mới hết vòng đầu, trên hai trăm người nay chỉ còn tám mươi tám người, một số tử thương lưỡng bại câu thương, một số hôm sau không kịp bồi dưỡng sức hao mòn và chữa lành vết thương đành bỏ cuộc dù tư cách tiến vào tiên điện hấp dẫn đến đâu, mạng sống để thừa hưởng mới là quan trọng, vả lại tiến vào tiên điện cũng không phải nơi an toàn dễ dàng thu hoạch bão vật.
Hàn-Tinh về phòng trọ nghỉ ngơi, chàng không kiếm Bạch-Sương nói chuyện mà tĩnh tọa xem lại những gì mình thu hoạch hôm nay, trận xem cuối cùng đặc sắc của lão đạo sĩ kia, rõ ràng lão có thể dễ dàng thắng đối thủ nếu lão đánh giá được sợ lợi hại của độc trùng kia đem lãnh vực không gian ra thi triển ngay từ ban đầu, khống chế bầy trùng, lập tức giết địch thì đã không bị thua thảm hại mất mạng đáng tiếc.
Đúng là một bài học quý giá, tuy chàng đã từng nghe biết mình biết địch mới nắm giữ phần thắng, và trong khi tranh đấu sinh tử muốn giữ mạng thì ra tay cũng phải ngoan độc, trừ khi đối thủ đã thua nhưng chính mình vẫn phải phòng hộ cảnh giác từng hành động, ý chí của đối thủ. Hàn-Tinh tự so vớì lão đạo sĩ kia thì thần thông không gian lãnh vực mạnh hơn đôi chút, có thể kéo dài thời gian gấp mấy lần, đối với độc trùng chàng có chỗ dựa vào tam muội bạch hỏa và " Xuyên Nguyệt Chỉ " của mình, song bạch hỏa này lâu rồi không hề đem ra sử dụng không biết có bị thoái hậu không, ý nghĩ đem ra xem thử hình thành thì tay phải giơ ra trước, Hàn-Tinh kinh ngạc không thôi, bạch hỏa không thấy trên bàn tay nhưng cảm giác vẫn đang tồn tại, chàng tò mò hỏa sắc đã thành vô hình vô sắc từ lúc nào, không biết tác dụng so với trước thế nào chàng lấy ra một tảng hắc thạch, một tài liệu luyện bảo đặt phía trước xuất một chỉ đánh ra, Hàn-Tinh chỉ thấy một tia chớp xạ trên tảng đá, chàng xem lại tảng đá thì thấy một lỗ thủng nhỏ như cây tăm, nhưng thông suốt có thể nhìn thấy ánh sáng bên kia tảng đá, chung quanh lỗ thủng nhẵn nhụi, màu sắc không hề đổi khác, tảng đá nhiệt độ không hề nóng lên như bình thường. Chàng lại dùng ý niệm thử mấy chục lần Xuyên Nguyệt chỉ đánh vào tảng đá, không đánh thủng trái lại khống chế chỉ lực đánh vào độ nông sâu khác nhau, chàng điều chỉnh một giờ đồng hồ thấy như ý mới nghỉ tay. Sau cùng Hàn-Tinh đem vô hình hỏa nung chảy khối đá thì lại cảm thấy, vô hình hỏa có thể như ý tăng giảm nhiệt đọ theo ý mình, nung chảy khối đá cũng không cần phải dùng cực hạn nhiệt năng. Hàn-Tinh phát hiện ra năng lực vô hình vô sắc hỏa này thì mừng rỡ, thầm đoán bạch hỏa của mình biến dị từ khi tu luyện vào Cổ Loa quyết tầng nhất và đoán chỉ có nó mới có thể nung chảy được Cổ Loa tảng đá nền móng kia.. Chàng không khỏi lấy làm kỳ lạ...
Hàn-Tinh gạt bỏ vô hình vô sắc hỏa sang một bên nhớ đến Cổ Cầm của vị Thẩm Xuân-Nhu kia, tuy chàng lúc đó không phải trực tiếp phải đối phó Cầm Âm sát thanh đó nhưng cũng cảm nhận được một ít biến ảo trong đó, Cầm Âm sát chiêu đã biến thành vô số kiếm khí sắc bén ẩn chứa trong phong thanh cuồng nộ lúc ẩn lúc hiện trong không gian, sắc bén đến cực độ, cường mạnh đến nỗi chỉ dùng ba bốn thành cũng khiến một bát cấp tán tiên cao thủ như Triển Hùng trực tiếp bị khống chế và đánh bay vô phương chống đỡ. Nghĩ đến chính mình cũng có thể Thanh Vân Tiêu có thể tụ Lôi Điện công địch, nếu phải so đấu với Cầm Ầm đem lôì điện thuật này ra đối phó dù có thắng thì cũng chẳng có gì đáng kể. Hàn-Tinh nhớ lại tình trạng trong tửu quán máy hôm trước khi dùng nhu khí hộ thân từ viên đá nền tảng cổ loa thật là kỳ diệu đến khó hiểu, nhẹ nhàng, mềm như nước, dịu như lụa như tơ lại có thể cuốn lấy cản đỡ một sức mạnh mấy vạn cân.
Trong đầu Hàn-Tinh nghĩ đến đây bỗng một tia sáng loé lên trong đầu, chàng vội vào Hồng Mông Linh Châu đưa thanh vân tiêu lên môi, âm sóng vừa hiện, thanh chưa truyền ra thì nhu khí từ Cổ Loa viên đá nền tảng cũng bao bọc thân thể Minh như cũ, chàng dùng ý chí trong Tiêu âm điều khiển nhu khí của viên đá, khiến viên đá rung động muốn bay ra, như không nhu thuận đồng ý, hai bên bất giác giằng co hơn mười tiếng đồng hồ, tâm trí, tinh thần chàng hao mòn hầu như muốn buông xuôi thua cuộc, tay cầm Thanh vân Tiêu run lên từng đợt bỗng thanh quanh từ Thanh Vân Tiêu bừng sáng như ánh dương ban mai, nhu khí liền bị khống chế hoàn toàn tuỳ theo tiêu âm sử dụng, viên đá lập tức bay ra ngoài thân thể bay vòng quanh thân thể chàng càng lúc càng nhanh khiến linh khí chung quanh ba động, như đang trong giấc ngủ lâu dài bỗng bị đánh thức dậy, cuồn cuộn như sóng trào dồn dập như thác lũ sóng trào chảy về đây, nhập vào vòng xoay của viên đá.
Hàn-Tinh không thèm chú ý đến điểm đó tiếp tục dùng ý niệm qua tiêu âm điều khiển luồng nhu khí vô hình biến thành đủ hình đủ dạng, hình nón, hình lưới, độ rộng, độ dày tùy ý, lại có thể biến thành ảo ảnh hữu hình hữu sắc, chàng dùng giác quan mà kiểm chứng đánh giá. Thấy kết quả này cũng tạm đủ trói buộc được cầm âm sát khí, Hàn-Tinh thôi diễn cho thuần thục thu nhu khí trả về Cổ Loa thạch thì trợn mắt há mồm, thấy tảng đá trong mấy tiếng đồng hồ đã lớn lên mấy chục lần, khí chất tăng vọt cũng tương đương chàng trở ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì đã gần sáng mới biết mình ở thôi diễn trong Hồng Mông Linh Châu giới không phải chỉ đơn giản mấy tiếng.
Hàn-Tinh sau khi thôi diễn tinh thần, ý chí hao mòn chàng còn mấy giờ thư giãn chợt nhớ đến quê nhà lâu nay buổi sáng không dùng cà phê Chồn Lửa, liền đem ra rang một mẻ pha ra uống, bỗng Bạch-Sương hiện thân trước mặt cười nói:
- Công tử đang giấu diếm dùng món gì thế, mùi không tệ.
- Đâu có gì phải giấu, đây là cà phê, một đặc sản quê hương tôi. Mời Bạch tiên tử thưởng thức một ly.
Hàn-Tinh vừa nói đã pha xong một ly nữa đưa cho nàng.
- Cà Phê này có tác dụng như thế nào?
- Tác dụng làm cho đầu óc tỉnh táo, cũng vì tôi đêm qua tâm trí, tinh thần lao nhọc nhiều nên đem thứ này ra kích thích tinh thần.
- Thì ra công tử đêm qua đã lao nhọc phải chăng vì cuộc thi tuyển hôm nay? Không biết có thu hoạch lớn lao không?
- Cũng phải! Đây cũng là cơ hội học hỏi tăng nên một chút bản lãnh tự vệ mà thôi, không có gì lớn lao đáng kể đâu.
Bạch-Sương dùng xong cà phê xong mỉm cười nói:
- Thứ cà phê này tuy làm cho tâm trí thanh tỉnh nhưng không có tác dụng bổ sung tâm thần hao mòn mệt mỏi. Hay là để em giúp công tử một lần.
Hàn-Tinh nghe xong, lại thấy nụ cười mị lực hấp dẫn chút nữa thần hồn bị lôi cuốn, thánh anh bị đánh động. Nàng bỗng dưng đổi cách xưng em một giọng ôn nhu khiến cho chàng như được nghe giọng ngọt ngào của người yêu Hồng-Linh, may mà chàng chỉ bị mị lực làm cho choáng mấy giây rồi thanh tỉnh lại, chàng tự nhủ chính trong lúc đang buồn khổ người yêu bị bắt cóc không biết tung tích lại gặp tình cảnh này thật là nguy hiểm. Song chàng không biết đây cũng là cơ hội chuy luyện tình cảm, tình yêu có được sự tinh tuyền hay không cũng là do những thử thách như vậy.
Hàn-Tinh ngạc nhiên hỏi lại:
- Bạch tiên tử có cách gì có thể nhanh chóng.
- Đương nhiên có. Công tử buông lỏng tâm tình, thư giản đừng có dùng ý chí chống lại..
Hàn-Tinh đang còn ngạc nhiên thì cảm thấy mình tâm linh tiến vào một cảnh lạ, mìng đang một mình bên một dòng suối, phía bên phải là một vườn hoa trong đó toàn là loại hoa lạ, chàng chưa hề biết đến, thấy linh khí chung quanh dầy đặc lại tươi mát chàng hớp vào một hơi thật sâu tận đáy các buồng phổi. Phía xa xa là một tòa cung điện lộng lẫy nguy nga, vẻ huy hoàng tráng lệ chưa từng thấy trên nhân gian. Lúc này là buổi sáng sương mù bắt đầu bị ánh náng ban mai đẩy lui, làm cho chàng cảm giác ấm áp trên làn da đầy sức sống. Bỗng cung đàn hòa tiếng hát vang lên đồng thời bảy tiên nữ áo vàng theo nhịp điệu uyển chuyển từ trong cung điện lăng không bay lượn ra, vũ điệu thân ảnh theo thành hoà hợp nên một với cảnh vật hài hoà đất trời, ánh ban mai xen lẫn làn sương mỏng ban sáng.
Không bao lâu một tiên nữ áo trắng che mặt khí chất trổi vượt trên bảy tiên nữ gấp không biao nhiêu lần theo nhịp điệu thong thả bay ra hoà giữa bảy tiên nữ, Hàn-Tinh thấy dáng điệu nàng quen mắt thì ngạc nhiên, thì ra đúng là Bạch-Sương đang cùng mình thưởng thức cà phê. Thất tiên nữ bao quanh nàng, khi nàng tiến gần Hàn-Tinh một mùi hương dễ chịu thâm nhập vào khứu giác làm chàng đang ngơ ngẩn xem điệu vũ đặc sắc kỳ diệu vô cùng ngửi thấy mùi hương thơm dịu thì càng khẳng định không ngờ Bạch tiên nữ tự thân hòa với thất nữ trong múa điệu cung đàn. Nàng bỗng vén màn che mặt lên Hàn-Tinh chỉ nhìn được nụ cười tuyệt đẹp trên môi, còn đẹp hơn nụ cười chàng đã từng được nhìn qua.
Hàn-Tinh thưởng màn vũ xong thì tiên cảnh cũng biến mất cảnh vật chung quanh là phòng trọ không hề có ai như cảnh vừa rồi và Bạch-Sương tiên nữ đã không hề đến đây. Chàng kiểm lại chính mình thì quả nhiên xem màn vũ trong ảo cảnh vừa rồi đã khiên bao nhiêu tâm thần tiêu hao đã được bồi đắp, sung mãn như cũ.
Hàn-Tinh thấy giờ thí luyện sắp đến liền ngự đao bay đến địa điểm. Chàng bị sắp xếp rút thăm thi đấu với Đao Si, ngay trận thứ hai khu vực II.
Hai người đã từng biết nhau ngay khi nhận được bội ngọc thư mời, đối với Đao Si Hàn-Tinh khí tức rất lạ, ngay khi gặp hắn đã dùng sát đao khí dọ thám thấy phản ứng của Hàn-Tinh quả nhiên không xem đao khí mãnh liệt của mình vào đâu, nhất là với ánh mắt xem thường kia khiến Đao Si cảm thấy của mình bị khiêu khích. Hắn nhất định cho tên có ánh mắt đáng ghét này là vật tế đao.
Hàn-Tinh không biết mình bị đối phương cho lọt vào cặp mắt xanh từ lâu, bị liệt vào tử bảng của đối phương. Thật ra chàng hôm xưa bị sát đao khí của đối phương áp đến khiến chàng khó chịu, song cố nhẫn nhịn không thèm để ý tên sát thủ vô cớ gây hấn. Lần này tình thế bắt buộc phải đối mặt, hôm qua Hàn-Tinh cũng đã được xem đao ý của hắn, nhanh và độc. Không nhanh sao được khi đối phương đã đạt đến đao ý, ý niệm hình thành đao khí đã đến cổ đối phương. Hàn-Tinh cũng đã thường sử dụng ý niệm thần thông nên hiểu được sự lợi hại song bây giờ chàng đã ngộ thêm cảm giác quan nên tự tin có thể thắng được đối phương, thêm vào đó chàng mới nghiên cứu thêm nhu khí hộ thân và Thanh Vân Tiêu ý niệm điều khiển nhu khí này đến kỳ diệu, tuy dự định dùng Tiêu âm bố trí nhu kình để tự vệ cầm âm sát chiêu. Hiện nay đối tượng không dùng cầm âm trái lại đao khí, chàng thấy sự việc đơn giản hơn, vì cầm âm còn có tâm thần công kích, còn sát đao khí thì không, chàng có thể trực tiếp dùng ý niệm điều khiển nhu khí hộ thân để ngăn chận, và thừa cơ hộ phản công bất ngờ.
Hai người đứng đối diện nhau, trên tay Đao si xuất sẵn thanh Hắc đao, chưa bắt đầu trận đấu sát khí từ đao đã vô hình bức ra một chu vi mười mấy trượng. Đao si thấy Hàn-Tinh vẫn tay không thì hỏi:
- Bảo khí của ngươi đâu?
- Ngươi rồi sẽ biết, khi nào cần thì ta tự xuất ra.
- Ngươi sẽ hối hận không kịp!
- Để chờ xem!
Hai người vừa trao đổi hai câu ngắn ngủi chủ đài kiêm trọng tài đã lên tiếng.
- Bắt đấu!
Hàn-Tinh vừa nói ra chờ xem, đã đóng lại ngũ quan sử dụng cảm giác quan đến cực hạn. Chàng đã nhận định với ánh mắt thường của mình sẽ không thể nào xem kịp đao ý để phản ứng kịp thời, trừ khi có Thánh Anh phụ giúp, cách này chàng không muốn nên chỉ còn cách dùng cảm quan ra đối ứng.
Đao Si niệm ý mười mấy đao phong như những cơn lốc nhỏ tám hướng, cùng mười phương từ trên không đồng thời công đến. Mọi người liền cảm thấy thanh niên y phục màu vàng úa bị đao phong phủ kín mọi mặt đánh tới, ai cũng lo cho thanh niên vì biết đao ý của Đao Si cực kỳ tàn độc, chưa hề nghe thấy thất thủ bao giờ.
Trong một biệt phủ cách đó hai trăm trượng Hoàng-Oanh, Hoàn-Yến thấy Hàn-Tinh ngũ quan đóng kín thì lo lắng Hoàng-Oanh vội hỏi:
- Tiểu thư! Không biết hắn qua khỏi trận này không? Tên Đao Si này đao ý đã lyuện đến trình độ đao người hợp nhất, kết thành đao ý, đao vẫn trong tay mà đao ý hình thành công địch.
- Yên tâm xem kỹ đi, nếu hắn tầm thường ta chú ý hắn làm gì. Dù đêm qua hắn không thu hoạch được lợi ích gì, cũng vẫn có khả năng tự vệ trước Đao Si.
Lưỡng Hoàng Y tiên nữ vừa nghe vậy, đã thấy mười mấy cơn lốc đao tiến gấn thanh niên trong gang tấc thì dường như gặp phải bức tường vô hình ngăn cản dừng lại biến mất vô tăm.
Đao Si thấy đối phương dễ dàng hóa giải chiêu đao không hiểu chỉ phỏng đoán dường như chạm phải một bức tường vô hình bảo vệ bao bọc đối phương. Trong khi đó mọi người xem đều phỏng đoán như hắn chỉ có Bạch-Sương thấy được điều tỉ mỉ trong đó, chính là nhận ra được từ thân Hàn-Tinh bất chợt phát ra hai mươi mấy cái chuông thành hình dầy đặc nhu khí tương ứng với số đao cuồng đón lấy. Hàn-Tinh ý niệm tạo ra những cái nón nhu khí vô hình từ viên cổ loa thạch đón lấy đao chiêu không ngờ Bạch-Sương cảm ứng nhìn ra được. Tuy vậy nàng không khỏi lấy kỳ, sao lại có người dám liều lĩnh lấy nhu kình đón đao khí cương cứng sắc bén như thế.
Khi Đao Si biết đao khí của mình không làm gì được đối phương bèn mạnh bạo quyết định dùng thực đao cả người lẫn đao trong tiếng hét «Sát» hợp thành một đạo ảnh đen bay vọt tới nhanh như tia chớp.
Hàn-Tinh liền cảm thấy một mủi sắc bén cương nhọn như mũi thương chọc đến, lớp nhu kình bị xé ra. Thấy nguy chàng thấy không còn kịp nữa, vội vận hết niệm ý lực vào Cổ Loa viên đá, thì chàng nghe một tiếng «Cắc» lọt vào tai, chàng liền bị một lực đạo đẩy lui bảy tám bước, còn đối phương bị văng ra mười trượng ngẩn người cầm thanh hắc đao chỉ còn cán... Hàn-Tinh xem lại mình thì ra cổ loa viên đá đã xuất đang không ngừng xoay quanh thân mình. Chàng liền cảnh cáo đối phương:
- Cẩn thận, tiếp chiêu.
Đồng thời ý niệm thành, viên đá đang xoay tròn tự nhiên thay đổi quỹ tích bay vọt ra nhắm ngay đối phương.
Đao si vừa nghe đối phương cảnh cáo đã thấy một vật như một viên đá đang bay lại, nhưng trong chớp mắt đã đến trước mặt lại biến thành một khối đá khổng lồ như một toà nhà, càng lúc khí thế càng kinh người, hắn định tránh né thì lại cảm thấy chân tay cứng ngắc không hề nhúc nhích được dù chỉ một ngón tay ngón chân. Hắn kinh sợ hét lên một tiếng thì bất chợt khối đá đang bay đến với vận tốc kinh khủng dừng ngay lại trước mặt hắn chỉ hai phân, cuồng phong từ viên đá đẩy hắn văng xa mấy trăm trượng chạm vào màn khí bình chướng do ban tổ chức bố trí, rơi xuống nằm sóng xoải.
Viên đá khổng lồ vừa dừng lại liền biến thành nhỏ bay vọt trở về Hàn-Tinh. Chàng nhìn xuống đất trước mình thì thấy đao đối phương bị gãy thành nhiều đoạn rơi xuống lúc chạm phải Cổ Loa viên đá.
- Khí Bảo gì thế!
- Ngươi không thấy à, một viên đá kỳ lạ!
Vị trọng tài không cần xem Đao Si cũng thấy hắn hơi thở đã điều hoà, nội tạng bị thương tương đối trầm trọng, không thể chết được vội tuyên bố:
- Hàn-Tinh thắng.
Lưỡng Hoàng Y tiên nữ chứng kiến Hoàng-Oanh vội nói:
- Thì ra hắn có một bảo khí kỳ lạ, phẩm chất không kém gì một kiện tiên khí trung phẩm.
Bạch-Sương không nói gì trong lòng thầm hỏi «Tiên khí trung phẩm thôi sao?»