Chương 169 Vạn Thú môn
Trong một toà cao ốc bí mật ba người ngồi tĩnh tọa, một lão già khuôn mặt âm trầm bên cạnh một thư sinh bạch y và một trung niên cao lớn. Bỗng lão già mặt âm trầm trên tay cầm một thẻ truyền tin vừa nhận nhíu mày một lúc:
- Không ngờ xảy ra chuyện, tất hơn trăm cao thủ truy sát Lạc Anh tông vào Bạch Vân Sơn đều bỏ mạng, lại phát hiện ngoài dư nghiệt Lạc Anh Tông còn có dư nghiệt của Huyền-Ngọc đan tông.
- Văn Đại ca có biết chuyện gì đã xảy ra trong đó không?
- Tiểu đệ đoán trong Bạch Vân Sơn có cao thủ ẩn tu.
- Có lẽ tứ đệ đoán đúng, vừa rồi ta dùng thần thức tra xét các người vừa mới ra khỏi Bạch Vân Sơn không phát hiện có gì đặc biệt.
Nhóm người năm mươi bảy người ra khỏi Bạch Vân Sơn liền bị nhiều tia thấn thức từ các nơi xem xét. Các trưởng lão nhận ngay ra nhưng không biết đối phương là ai. Hàn Tinh nhận ra đặc biệt có một tia thần thức sắc bén khác thường từ hướng bắc chàng liền tra xét gốc gác tia thần thức hướng đó thì thấy ba cao giai cao thủ nơi đó, một lão già âm trầm, một trung niên lớn con và một bạch y thư sinh. Chàng đoán ngay thân phận của ba người này, chính là ba trong năm đệ tử lão ma Phệ Hồn Lão Tổ đang ở Đông-Duyến châu. Tia thần thức của chàng sắc bén, âm sóng độ cao vượt thần thức các cao thủ bình thường nên khó ai nhận ra, lại nữa chàng quan sát nhanh cực hạn vừa đạt mục đích liền rút lui nên khi không thấy ba cao thủ ma tu kia phản ứng gì thì biết họ không phát hiện ra thần thức của mình.
Lúc này Hàn Tinh giả trang như một Trúc Cơ kỳ đi bên cạnh Vân Mộng Tiên, nhìn vào như một Trúc cơ kỳ đệ tử Huyền-Ngọc đan tông suy nghĩ cân nhắc nên âm thầm đến diệt sát ba tên đầu sỏ kia không? Suy đi tính lại chàng quyết định trước tiên tạm đi chung đến một nơi nghỉ chân rồi âm thầm đến diệt sát ba tên này. Trong nhóm có nhiều Trúc cơ đệ tử chưa thể ngự kiếm ngự bảo được nên đành từng bước cùng nhau nhắm hướng Huyền-Ngọc đan tông mà đi. Bỗng chàng có một quyết định đối với ba cao thủ trong toà cao ốc kia nên truyền âm cho các vị trưởng lão:
- Các vị cứ cẩn thận tiếp tục cuộc hành trình, ta có chuyện rời khỏi đoàn mấy canh giờ rồi về ngay.
Nói xong Hàn Tinh biến mất không thấy tông tích, Vân Mộng Tiên đang đi bên Hàn Tinh bỗng thấy chàng biến mất không biết xảy ra chuyện gì đang định lên tiếng thì Thanh-Phong trưởng lão đã nói:
- Đại Trưởng lão có chút việc rời đi sẽ quay trở lại ngay thôi.
Hàn Tinh trong chớp mắt đã ở phía trên toà cao ốc xem xét chung quanh có nhiều cây cổ thụ được trồng theo phương vị trận pháp trấn môn. Chàng xem một lúc nhận ra trận nhãn mấu chốt, liền tiến vào khống chế trận nhãn, thu vào trữ vật nhẫn. Nghĩ trận pháp của mình lâu nay không dùng cũng chẳng đem ra diển luyện, nếu không đem ra dùng lâu thành vô dụng, chẳng những trận kỹ không tiến còn lùi, sẵn đây có ba tên ma đầu này tuy tu vi không cao nhưng cũng tạm đủ để thực nghiệm một chút. Chàng dùng hai kiện thượng phậm bảo khí thay thế dùng cho trận nhản rồi rời trận bay lên cao tập trung tinh thần nhắm vào các cây mà niệm. Trận pháp ý niệm thành hình cây cối trận pháp liền theo đó mà dời đổi, cây cối chuyển rời phương vị thành tám cấp khốn trận lồng với một huyễn trận. Ngoài ra còn ồng vào trong ẩn dấu ba sát trận: hỏa sát trận, lôi sát trận và băng sát trận.
Huyễn trận chỉ dùng bằng các cây cổ thụ, còn các trận khác dùng bằng năng lượng linh thạch. Ba sát trận sẽ khải động khi các cơ quan bị phát động khi nạn nhân bị vây khốn vô ý mắc bẫy. Từ khi Hàn Tinh học hỏi một số tiên trận từ Bảo Tháp của Mộc Long đại ca, trình độ trận pháp của chàng đã tiến một bước lớn, tuy lâu nay không tiếp tục nghiên cứu học hỏi thêm hôm nay vì muốn giam giữ bắt ba tên ma tu này chờ giải quyết xong chuyện hai tông môn nội bộ đã. Ba sát trận khởi động là Hàn Tinh muốn hù dọa, đùa cợt đối thủ. Nghĩ đến lúc trước bẫy chim, khi lưới rập con mồi trong tâm trạng chuyển biến từ sợ hãi, kinh hoảng, giẫy dụa, co quắp, bất lực... cho đến khi bị giết hay bị bắt nên chàng bày ra cơ quan này để khủng bố tinh thần đối phương.
Trận pháp vừa bày xong, chàng phủ lên một lớp lôi điện bình chướng như một tấm lưới vô hình khổng lồ chụp úp xuống tòa cao ốc. Quang mang chớp sáng một màn trận pháp hệ thống đã bố trí xong mất không đến một canh giờ, thấy người trong tòa cao ốc phát hiện sự khác thường chạy ra Hàn Tinh đã bay trở về tiếp tục cuộc hành trình thầm nói: “Các ngươi ngoan ngoãn an phận ở trong đó đi! Nếu buồn thì ra thử thử! Khi nào xong việc thì ta đem từng tên ra xử.” Hàn Tinh tự tin trận pháp của mình dù Hợp thể kỳ cũng không nhất thiết phá được, vì trận pháp cấp bậc trên hẳn trận pháp thông thường Tu Chân Giới. Sau khi gặp Triệu đại ca à cùng Trận pháp Tông sư trao đổi qua trận chiến đánh Yêu Nhân bàn về trận pháp, chàng đã kiến thức được nhiều trận pháp thông dụng tại Đông-Duyến châu và tinh cầu này. Kệ sách trong Hồng Mông Linh Châu giới lâu đài đến nay chàng chỉ thông hiểu được một phần. Trong đó nhiều bộ sách từ Tiên Giới và Thần Giới rất khó hiểu nên tạm ngừng nghiên cứu.
Thần thức Hàn Tinh luôn theo dõi trận pháp vừa bố trí, ba người nọ không ngớt quan sát, một tên thuộc hạ dùng phi kiếm bay lên không vừa qua khỏi độ cao tòa cao ốc năm bảy thước bỗng một làn lôi điện chạy khắp thân thể rú lên một tiếng thê lương rồi rơi thẳng xuống đất. Ba cao thủ quan sát một hồi bỗng Trung niên cao lớn đêm ra một thanh đại đầu đao, quán chú ma khí đánh thẳng lên trời không, Đao Khí bức ra đánh nhưng không gặp một chút lực cản nào. Hắn ngạc nhiên đánh thêm mấy chục đao kết quả vẫn như nhau.
- Không ăn thua rồi, tam đệ đừng mất công. Thật là trận pháp lợi hại, không biết là trận pháp gì.
- Không biết cao nhân nào bày trận vây khốn chúng ta... phải chăng là cao thủ ẩn trong Bạch Vân Sơn xuất sơn?
- Chúng ta phải làm sao bây giờ, không lẽ phải ở đây chờ chết.
Nhóm người yên ổn đến Khuynh-Hưng thành vào Chiêu Anh Lâu nghỉ chân. Mọi người lên lầu một vừa vào bàn ngồi yên ổn đã nghe tiếng ồn ào từ xa vọng đến, một thanh niên, một thiếu nữ cùng mười hai tuỳ tùng, nam lẫn nữ cưỡi điểu mà đến, Hàn Tinh xem điểu không biết loại này tên gì, to lớn còn hơn Hỏa Vũ, lông màu xám, đầu mỏ lớn thô giống như một loài két trong rừng Amazon. Mọi người tò mò nhìn về phía họ nhất là thanh y thiếu nữ, tuổi còn trẻ chỉ đáng xem là một tiểu cô nương, tính cách ngạo mạn khinh khỉnh, mũi cao hếch lên như khiêu khích không xem ai ra gì.
Họ vừa vào tửu lâu, lúc này lầu đã khá đông nên cả chim lẫn ngườì hai mươi tám khối chật cả lầu lối đi, ồn ào như cái chợ khiến mọi người bất mãn trong lòng.
- Chúng ta lên tầng hai ngồi, nơi đây chật chội lại nhiều người bốc mùi hôi thốì khó ngửi quá..
- Xin lỗi tiểu cô nương, theo quy định bổn lâu trên lầu tầng một chỉ dành cho Trúc cơ tu sĩ, lầu hai dành cao giai tu vi từ Kim Đan trở lên khách quý, lầu ba dánh cho Nguyên Anh kỳ trở lên. Cô nương tu vi đang còn ở trúc cơ sơ kỳ xin mời ở dưới lầu một.
- Ngươi tránh đường, bổn tiên tử đã muốn là không ai ngăn cản được.
Tửu lâu bảo an nghe vậy không thèm lên tiếng đứng chắn cầu thang không cho lên.
- Vị đại ca này, ta có tu vi Kim Đan kỳ vậy có thể cho huynh muội chúng ta lên lầu hai chứ.
- Không được, trên lầu hai chỉ có Kim đan kỳ tu sĩ mới có tư cách lên ngồi. Vậy nếu Kim Đan kỳ này muốn lên thì được, mang theo tuỳ tùng cũng được nhưng tuỳ tùng lên trên đó phải đứng không được ngồi.
- Quý tửu lâu sao khinh khách quá đáng như vậy?
- Đây là quy củ bổn lâu, nếu ta để tu vi thấp lên đó, chẳng phải là ta khinh các Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ tu sĩ hay sao, dám xếp các ngươi ngang hàng với Kim Đan tu sĩ hay sao?
- Ngươi biết chúng ta là ai chăng mà dám cản đường chắn lối?
- Chúng ta làm việc theo nguyên tắc nên mặc kệ thân phận các ngươi là ai, dù là Thiên Vương tử tôn cũng vậy đã vào Chiêu Anh lâu là phải theo quy củ.
- Đây chính là nhị công tử và tam tiểu thư của Vạn Thú Môn, ngươi mau nhường đường kẻo chúng ta bắt ngươi cho chim ăn thịt...
Người gác cầu thang nhìn mấy con chim lớn, dáng điệu hung dữ đôi mắt đỏ, tia mắt mười phần hung ác.. trong lòng hơi sợ nên tránh né mũi nhọn hỏi:
- Vạn Thú Môn là tông môn nào ở đâu, ta chưa từng nghe...
- Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng suốt đời chỉ biết Đông-Duyến châu không biết thế giới bên ngoài bao rộng, để ta giới thiệu một chút cho ngươi biết sợ, biết kiêng nể. “Vạn Thú Môn một trong tông môn lớn nhất ở Bắc U Châu, ngay cả Thiên Ma tông cũng phải nể mặt không dám đụng chạm đến chúng ta.” Các ngươi đã biết Thiên Ma Tông lợi lại bây giờ lại được biết thêm Vạn Thú Môn thật là hân hạnh. Chúng Năm châu trong Ngũ Thai Tinh, Tu Chân giới còn biết nhiêu Tinh cầu, lớn mạnh nhất là Cửu Nguyên Tinh nơi đó tông phái, cao thủ như mây, ta hỏi ngươi ở Ngũ Thai Tinh chúng ta có được bao nhiêu hợp thể cao thủ, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà ở Cửu Nguyên Tông Hợp thể kỳ nđông đúc còn hơn số Nguyên Anh kỳ ở đây. Thôi đủ rồi ngươi mau tránh ra cho chúng ta lên lầu uống rượu.
Trúc cơ và Kim Đan đệ tử ngồi ở tầng một, còn lại ngồi tầng 2. Hai huynh muội Vạn Thú Môn kiếm chuyện, Hàn Tinh nghe được cô bé kia nói đến Cửu Nguyên Tinh thì sáng mắt lên, cao thủ đông đúc, thầm nhủ “con bé hỗn xược này chửi cả mình, nhưng thật là mình cũng không biết tinh cầu nào ngoài Ngũ Thai Tinh này và địa cầu còn Cửu Nguyên Tinh gì đó chưa từng nghe thấy bao giờ.” Nếu có dịp mình cũng nên du lịch mở rộng thức một phen nếu không sẽ là ếch ngồi đáy giếng thực sự. Chàng nhớ đến việc trước mắt vội lên lầu để mặc họ, thần thức theo dõi trận pháp. Chàng xem một lúc lại đem thần thức về Huyền-Ngọc đan tông xem xét. Trấn Sơn trận pháp vẩn còn đó, trước kia nhờ trận pháp này đẩy lui được bọn Thiên Ma Tông bây giờ cả tông môn lẫn trận pháp bị Thiên Ma tông nắm giữ. Bây giờ nếu mình khống chế đuợc trận pháp bố trí trận pháp khác, hay ít nhất phải phá huỷ trận pháp khiến kẻ thù không thể dùng trận pháp làm hại các đệ tử là hay nhất. Hàn Tinh thần thức quan sát kỹ một lúc sau theo trí nhớ của tên ma tu biết được đây gọi là Âm Phong Sát Trận, một khi lọt vào trong đó, Âm Ma Hàn Phong nổi lên, đối với người tu đạo và tu yêu sẽ bị ma phong cắn nuốt hết chân nguyên lẫn linh hồn lực, biến thành bộ xương khô, ngược lại với người tu ma không gây tai hại gì. Chàng nhận xét trận pháp này dùng để đối phó Nguyên Anh kỳ tu vi trở xuống còn được, còn đối với mình thì không chịu nổi một kích nên không cần để ý.
Mấy hôm trước các trưởng lão đã thuật lại quá trình Thiên ma Giáo chiếm đánh tông môn chính chưởng môn đã sớm đầu hàng kẻ thù nên taì họa xảy ra không kịp cứu vãn, bây giờ trước tiên phải khiến hắn giao ra Ngọc Huyền Chưởng ấn, Càn Khôn đỉnh và Liệt Thiên Kiến hắn cũng đang bảo quản. Tên phản tặc này phải diệt vong, đã cõng rắn vào nhà giết hại biết bao nhiêu đồng môn.
Phía chân cầu thang hai huynh muội Vạn Thú Môn và tên bảo an không ai nhịn ai người hầu của họ ra tay đánh bảo an văng vào điểu thú, điểu thú như đoán trước được vội giở cánh lên đập một các tên bảo an rú lên một tiếng bay ra ngoài nằm bất động không biết sống chết ra sao. Bọn họ vừa lên lầu hai, một trong ba trung niên mặt lạnh đang ngồi bàn gần đó thấy người thú đông đảo lên lầu liền khó chịu nhăn mặt quát:
- Mấy con súc sinh hôi thối này sao lại lên lầu hai... mau cút xuống dưới cho ta!
Dứt lời trên bàn tay đã xuất ra hai đốm lửa xám đen đánh lên yêu cầm đang đi lên cầu thang.
- Oác Quác ầm ầm...
Mấy yêu cầm đi đầu bị hai ngọn lữa màu đen đốt cháy lông ngực bốc lên mùi khét lẹt.. Trung niên áo vàng chọc tức:
- Ha ha,, đừng đốt chúng, ngươi không thấy càng đốt càng khó ngửi thêm hay sao. Trừ khi ngươi trước vặt hết lông bọn chúng sau đó tẩm gia vị hà hà....
Trung niên áo vàng bên cạnh vừa cười nói vừa liếm môi ra vẻ thèm thuồng dáng điệu nét mặt đầy vẻ chờ mong.
Vạn Thú môn tiểu thơ giận dữ giơ ngón chỏ chỉ vào mặt trung niên thốt:
- Các ngươi mấy tên thiên ma dám đánh yêu Cầm của ta? Lên! Mau giết bọn chúng.
Hai hộ vệ xông lên thì gặp trung niên mặt lạnh tiếp tục phóng hắc hỏa, liền từ trong miệng phun ra một luồng hỏa diễm xanh lè nuốt lấy hai ngọn hắc hỏa kia...
- Ah... Yêu hỏa.
Trung niên mặt lạnhh thấy đối phương thổi ra thanh sắc ngọn lửa biết là nguy song không còn kịp thu hắc hỏa về bị cắn nuốt hết làm chân nguyên tiêu hoa không ít.
- Dừng tay, các vị muốn đánh thì ra ngoài đánh, nơi này đừng làm cho chúng ta mất hứng thưởng thức rượu.
Mọi người thấy tinh thần linh hồn run rảy, nghẹt thở khó chịu biết ngay là nguyân anh caơ thủ trở lên, Vạn Thú Môn nhị công tử thấy vậy sợ em mình làm mất lòng vị này liền nói:
- Xin lỗi tiền bối!
Sau đó lại quay sang bàn bốn vị trung niên đang ngồi trừng mắt nói:
- Nghe thấy không, giỏi thì ra ngoài, đánh một trận cho biết Vạn Thú Môn chúng ta lợi hại..
Trung niên áo đen hừ một tiếng khinh thường nói:
- Lợi hại quỷ gì! Đem mấy tên yêu nhân ra làm trò thì dọa được con nít lên ba mà thôi.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=10