Chương 167 Lam Băng Yên mối thù

Hết buổi thi đấu Hàn Tinh chỉ điểm thêm cho Vân Mộng Tiên, tặng cho hắn ít kim đan cùng pháp bảo, ngọc phù các loại, hắn vừa cáo từ thì Trác Thải-Hà muốn cầu kiến, trông nét mặt cử chỉ lo lắng của nàng, chàng đoán vì thương thế của Lam Băng Yên nên mời vào. Thải Hà tiên tử vừa vào phòng đã lên tiếng:

- Hàn Đại trưởng lão, cầu xin trưởng lão chữa trị cho đồ tôn Lam Băng Yên. Thương thế nàng tuy đã ổn định nhưng không biết tại sao vẫn bất tỉnh.

Thấy bên ngoài Lam Băng Yên đang nằm trên cáng được hai đệ tử khác khiêng đến chàng liền nói:

- Trước tiên đem nàng vào đây.

- Vâng! Cám ơn đại trưởng lão.

Thải-Hà tiên tử ra ngoài hai nữ đệ tử khiêng Lam Băng Yên để xuống trước mặt Hàn Tinh, chàng liền đem thần thức vào xem lại vết thương thấy lá phổi bên phải lúc nãy đã chữa lành bây giờ lại rách ra... chàng thấy cần thời gian yên tĩnh chuyên tâm cứu chữa nên thu lại thần thức nói:

- Nội tạng còn chưa ổn, ngươi để nàng ở đây ta chiếu cố, sáng mai ta gọi ngươi.

- Hàn tiền bối, vậy....

Nguyên Thải-Hà tiên tử thấy dáng đại trưởng lão còn trẻ trước đây đã nghe bạn đồng môn bàn tán, đại trưởng lão tuổi cao lắm chỉ bằng Tiêu Khắc ngoại môn đệ tử khoảng 20, nàng nghe không tin, làm gì có thiên tài đến bậc ấy, dù là thiên tài trong thiên tài cũng không thể tu luyện thăng tiến nhanh như vậy, không những nàng không tin nhiều đồng môn khác cũng không tin nhu nàng, cuối cùng thắc mắc vẫn còn đó. Bây giờ nghe đại trưởng lão muốn mình để đệ tử yêu quý một mình ở lại đây với hắn thì nàng do dự... trong lòng quanh quẩn ý nghĩ, cô nam quả nữ cùng một chỗ, chẳng hay đại trưởng lão có ý đen tối gì?

- Chuyện gì, ngươi không tin tưởng ta à?

Thải-Hà nghe hỏi giật mình vội loại bỏ nghi ngờ xấu xa kia đi đáp:

- Đệ tử không dám...

Hàn Tinh nghiêm mặt khẽ hừ một tiếng nói:

- Vậy mau trở về đi, đứng đây làm gì...

- Vâng! Vậy đệ tử xin cáo lui.

Hàn Tinh nắm được ý nghĩ của Thải-Hà tiên tử bèn tự nhủ, “ai thèm khinh rẻ cô đệ tử yêu dấu của ngươi, nếu ta mà muốn thì ngay cả ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.”

Chàng không muốn trong khi cứu chữa bị quấy nhiễu nên đem Lam Băng Yên vào Hồng Mông Linh Châu giới chữa trị. Lúc này vẻ băng sương trên khuôn mặt cùng lãnh khí trên thân thể nàng biến mất, chỉ còn đơn thuần thân thể một cô thiếu nữ đẹp bình thường.

Lúc này mặt nàng tái nhợt, đôi mắt nhắm lại, lông mi dài cong khẽ địa rung động, đôi môi hơi mỏng như đôi cánh hoa hồng khép kín, mềm mại ướt át.

Hàn-Tinh xem qua rồi thầm nhủ: “Lam Băng Yên này nếu cứ bình thường như vậy thật dễ coi, mai này tu vi thăng cấp còn có thể thay đổi trở thành đại mỹ nữ không thua đại mỹ nữ Mỵ-Điệp nhiều là bao.

Lần này chữa trị có đầy đủ thời giờ nên chàng nhẩn nha xem xét kỹ càng vết thương, từ thể chất đến kinh mạch, đan điền, chân khí. Thì ra cũng Thuỷ Mộc linh căn giống linh căn của Hồng-Linh có điều Lam Băng Yên chỉ tu luyện thủy thuộc công pháp Hàn Băng Quyết nên mộc linh căn bị thoái hóa gần như biến mất. Chàng lắc đầu luyện thứ cực hàn này làm chi, tuy bá đạo nhưng thiệt thòi không nhỏ, ảnh hưởng đến tâm tính và khí chất.

Suy nghĩ một lát chàng lại xem vết thương nơi phổi bên phải, trước tiên phải tu sửa lại vết rách, lần này chàng dùng ngân châm điểm cho lá phổi bên phải ngừng hoạt động sau đó mới sửa vết rách, chàng thỉnh thoảng xem chừng khí tức cường độ, thấy cường độ, dài ngắn hơi thở vẫn giữ như cũ mới yên tâm tiếp tục thúc đẩy chân nguyên tái lập các tế bào trong phổi bị hư mất, xong đâu đó còn kiểm đi kiểm lại ba bốn lần đến khi không toàn thể tế bào hoạt động mớì đem thanh tẩy các tế bào chết bài trừ ra ngoài theo lỗ chân lông mà ra khỏi thân thể. Mọi việc xong xuôi chàng xem lại thì thấy thời gian đã bốn ngày trôi qua, không ngờ mình chuyên tâm tập trung vào việc chữa trị tế bào quên cả thời gian qua đi. Lại kiểm hơi thở một lần rồi thu ngân châm lại cho lá phổi bên phải hoạt động trở lại. Chàng theo dõi các tế bào cơ bắp nơi bị thương theo nhịp thở phình lên xẹp xuống co giãn dẻo dai không hề có dấu hiệu quá tải một hồi mới yên tâm ngồi bên cạnh tĩnh tọa.

Ba khắc sau chàng thấy nàng đã tỉnh lại mở mắt liếc qua nhìn chung quanh sau đó lại nhắm mắt lại giả vờ chưa tỉnh. Hàn Tinh ngồi tĩnh tọa bên cạnh thần thức không những bao trùm chung quanh còn nắm giữ cả tình trạng thể chất, khí tức, huyết mạch, thần trí cùng tế bào hoạt hoạt động trong người nàng nên nói:

- Đã tỉnh thì mở mắt ra dậy nói chuyện, còn giả vờ làm gì?

- Ah, Hàn đại trưởng lão! Sao đệ tử lại ở đây? Đây là đâu.

- Ngươi còn hỏi tại sao à? Tự mình hồi tưởng lại một chút sẽ biết.

- À, Tạ ơn Hàn đại trưởng lão cứu mạng, sau này đệ tử mong có dịp báo đáp.

- Vậy mới đúng, như vậy thật lòng. Sau này ta cũng không cần ngươi báo đáp, chỉ cần bây giờ nói cho ta biết, giữa ngươi với tên họ Uông kia có mối liên quan gì, đừng có nói là ngươi không biết hắn.

Nói xong chàng ngồi yên chờ đợi không nói gì nữa. Lam Băng Yên thẫn thờ suy tính một hồi lâu sau đó đứng dậy đến trước mặt chàng quỳ gối sụp xuống đất nức nở nói:

- Xin Hàn đại trưởng lão trợ giúp đệ tử trả mối thù của giết em.

- Ngươi trước tiên đứng lên kể ra rõ ràng chuyện gì ta mới xem có thể giúp ngươi được gì không chứ không thể mù quáng nhận lời ngươi được.

Chàng thấy Lam Băng Yên bây giờ nào còn dáng vẻ của Băng Sơn mỹ nữ trước đây, bây giờ rõ ràng là một thiếu nữ yếu đuối đầy uỷ khuất, ánh mắt, lệ nhòa, chiến ý không còn, ai thấy cũng phải động lòng thương.

- Đệ tử có hai anh em quê ở Bắc U Châu trước đây mười hai năm đến đây gia nhập Huyền-Ngọc đan tông mười năm trước đại ca của đệ tử Lam Cung tiến Trúc cơ kỳ tiến nội môn đệ tử còn đệ tử vẫn là ngoại môn đệ tử. Một hôm đệ tử nhóm đi ra ngoài phường thị mua sắm gặp phải Lạc Anh cố nhóm đệ tử ba người, họ liền khinh mạn, cười nhạo một cách dâm ô bỉ ổi, chúng đệ tử liền ra tay dằn mặt bọn chúng khiến ba tên ôm đầu chạy trốn. Ai dè lúc về bọn chúng chặn đường lại đem thêm mấy tên nữa cùng một cao thủ Trúc cơo hậu kỳ, chính là tên Uông Chấn kia, bọn họ không nói câu nào liền tiến đánh. Đang lúc bọn tiểu nữ thất thế tính mạng nguy cơ, đại ca của tiểu nữ cùng với một nội môn đệ tử tình cờ qua đây thấy vậy liền can thiệp thì tên Uông Chấn bất thần đem một cây Phá Thiên Thương kia đánh lén một thương đâm từ phía sau lưng xuyên qua tim phá thủng ngực chết ngay tại chỗ, vị nội môn đệ tử thấy vậy hét bọn đệ tử chạy thoát còn hắn chận đường không cho bọn Lạc Anh đệ tử tiến lên đuổi, sau đó bọn đệ tử nghe tin hai người nội môn đệ tử trong đó có đại ca của đệ tử đều bị chết, sau nữa sư tôn của đại ca cũng mất tích. Từ lúc đó đệ tử quyết tâm tu luyện để phục thù bọn Lạc Anh tông, nhất là tê Uông Chấn kia. Hôm nay chiến đấu ai dè Hàn Băng kiếm khí của đệ tử thắng không nổi cây Phá Thiên Thương kia...

Nàng kể một hơi rồi yên lặng chờ nghe lời yêu cầu. Một lúc sau thấy Hàn đại trưởng lão nói:

- Ngươi biết chứ, mang hận thù trong lòng cũng có nghĩa là tự hại mình, tuy đó là động lực cho ngươi chăm chỉ tu luyện, rèn luyện ý chí thêm kiên cường có thể thăng mấy cấp nhưng không có lợi cho tâm cảnh của người tu sĩ nên bất lợi cho tu đạo. Trường hợp của ngươi ta cũng không khuyên ngươi đừng trả thù hay khuyến khích ngươi nên trả thù. Việc này ngươi tự quyết định. Ngươi có lưỡng linh căn nhưng chỉ tu luyện hàn băng quyết thuộc thủy, dù ngươi tu luyện thiên phú thành công chỉ có hạn, ta khuyên ngươi lưỡng tu tận dụng cả hai thuộc tính Thủy Mộc để chúng hỗ trợ cho nhau. Sau nữa ngươi muốn dùng Hàn Băng khí áp chết Phá Thiên Thương thì không thể nào, ngươi nên biết nhu chế cương không phải dùng như vậy, người dùng hàn băng kiếm khí cũng là ngươi biến nhu thành cương rồi lại dùng cương đối cương mất hẳn định luật nhu chế cương, sau cùng tu vi của ngươi kém đối phương một tầng thì dù ngươi lấy nhu chế cương cũng khó lòng thủ thắng. Trận đấu vừa rồi ngươi xuất hàn băng khí lồng, nhưng lại để một sơ hở trí mạng, cái lồng của ngươi phân bố đều thật nhưng chính thân thể băng lãnh đã tự tố cáo mình “lạy ông bà đang ở bụi này”, chỗ nào băn khí dày hơn là thân thể ngươi.

Việc trước tiên ngươi cần làm là quên đi hận thù, tập trung vào tu luyện, chờ cho đến khi nào tu vi vượt đối phương mới mong thủ thắng. Hiện nay tông môn chúng ta đang bị Thiên Ma tông đuổi giết, ngươi nên gác bỏ tư thù mà chuyên tâm ra sức diệt địch, đó cũng là giữ căn cơ để ngươi có thể tiếp tục thuận lợi tu luyện.

Hàn Tinh để nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Được rồi, ta đem ngươi về, nếu ngươi quyết định tu luyện thêm mộc hệ pháp quyết thì đến gặp ta, chuyện này ta có thể trợ giúp cho ngươi.

- Đa tạ Hàn Đại trưởng lão.

Hàn Tinh đem Lam Băng-Yên ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, phát hiện bên ngoài Thải Hà tiên tử đang chờ ở ngoài thì nhíu mày hơi bất mãn mở cửa phòng ra nghiêm giọng nói:

- Trác Thải Hà! Ngươi vẫn còn nghi ngờ ta hay sao, sáng sớm đã đến đây chờ rồi.

- Không phải! Hàn đại trưởng lão đừng hiểu lầm, đệ tử chỉ sốt ruột về thương thế của ái đồ Lam Băng Yên..

- Lam Băng Yên ngươi ra về đi, nhớ suy nghĩ kỹ đề nghị của ta sớm quyết định.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play