Chương 120 Phi Yến Điệp lãng
Minh suy nghĩ có nên dạy Hồng-Linh nội gia quyền và khí công để nàng tăng khả năng tự vệ, trước kia chàng tưởng rằng với võ công của nàng cũng đủ tự vệ, chuyện xảy ra lần này đúng là thiếu rất nhiều. Còn mấy trăm bị quỷ nô nhập tràng cũng phải nhanh chóng giải quyết để họ bớt đau khổ. Suy nghĩ một lát chàng quyết định về thăm Hồng-Linh nói cho nàng việc tập luyện đã.
Minh đến thăm Hồng-Linh nàng có vẻ hờn trách rồi kể chuyện đã xảy ra trên đường đi học về, lúc nguy hiểm được một thiếu nữ cứu.
Minh trầm ngâm không nói, một hồi chợt hỏi:
- Thiếu nữ đó vận áo xanh lạt, cao ráo, khá đẹp phải không?
- Ừ, sao anh biết, cô ta cứu chúng em rồi bảo phải về ngay. Anh biết cô ta à?
- Biết rõ. Để khi nào gặp anh cám ơn cô ta.
- Em học võ bao lâu rồi, thày dạy là ai sao ngay cả mấy tên lưu manh cũng đánh không lại.
- Bọn họ không phải những lưu manh tầm thường, em đánh trúng người hắn như đánh vào da trâu, chắc họ đã học qua nội công.
- Vậy em chưa học nội công à, thầy em sao không dạy.
- Em có học qua nhưng luyện mãi không tiến bộ, cứ như dậm chân tại chỗ.
- Sao không xin Thầy em giúp đỡ cho?
- Bà ta đâu dễ gặp như vậy mà hỏi xin giúp đỡ, ba năm rồi em không gặp được sư phụ.
Em đứng yên, tập trung rồi buông lỏng để anh xem thể chất của em, may ra anh giúp em được.
Minh đưa một tia nguyên khí vào cơ thể nàng dò xét hết một lượt đánh giá thể chất của nàng rồi lại trầm ngâm không nói. Hồng-Linh thấy Minh đứng suy nghĩ điều gì chẳng lẽ thân thể mình không hợp luyện võ?
- Em luyện nội lực không phải là không có kết quả mà chưa đủ hỏa hầu, chưa tinh huyệt đạo còn bế tắc. Vả lại em luyện lúc tuổi hơi lớn nên không bằngg người luyện tập từ nhỏ.
- Em luyện lúc mười ba tuổi mà anh còn bảo là trễ..
- Trễ đó, anh luyện lúc bảy tuổi, năm tuổi đã bắt đầu luyện quyền cước, tấn pháp rồi.
- Trước hết em luyện qua một lần anh xem, sau đó anh mới nghĩ cách giúp em.
Minh thấy nàng không ngồi xuống thổ nạp mà đứng tấn sau đó chậm múa một bài quyền mà chàng đã xem nàng dùng để chiến đầu, chàng chú tâm xem một lúc nhận ra dường như theo một loại chim, phối hợp với bướm mà thành. Quyền thế phối hợp với hơi thở thổ nạp lúc mạnh lúc yếu, mấy chỗ còn thấy không trôi chảy thông suốt.
Luyện xong bài quyền này Hồng-Linh dừng lại nhìn Minh chờ đợi.
- Nếu hằng ngày em chỉ luyện bài này thì không đủ, lại có vài chỗ thổ nạp không thông suốt. Vậy em còn bài nào không?
- Còn mấy thế căn bản để luyện gân cốt.
Sau đó Hồng-Linh lại đem mấy thế tấn căn bản, quyền luyện tấn, luyện thân mềm dẻo, một môn bộ pháp nữa. Mấy môn căn bản này thì Hồng-Linh diễn xuất sắc. Sau đó Minh diễn lại bài quyền của nàng chỉ những chỗ nàng thổ nạp chưa chính xác.
Hồng-Linh thấy Minh diễn Phi Yến Điệp Lãng nội gia quyền của mình mềm dẻo phối hợp chặt chẽ với thổ nạp còn tinh hơn thầy mình thì ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, anh cũng biết bài này à?
- Thì anh vừa xem em diễn đó, võ học nguyên lý gần giống nhau nên anh xem một lần là biết ý quyền như thế nào. Em diễn lại đi anh xen vào giúp cho.
Đến chiêu thứ sáu chuyển sang chiêu thứ bảy bỗng nàng vừa nạp khí vào đầy phổi đang đến mãn hơi thì bỗng Minh phất tay, luồng khí từ khí quản vọt thêm vào phổi dồn ép khiến nàng tức ngực rồi nghe như những tiếng nổ nho nhỏ trong lồng ngực sau đó ngực hết tức, nàng bắt đầy xả khí, mấy chiêu liên tiếp được Minh hỗ trợ sửa chữa đến hết bàì quyền.
Hồng-Linh cảm thấy như phổi mình có biến hoá, hơi thở sâu hơn trước thấy rõ nên mỗi hơi thở cũng dài thêm ra. Nàng không chờ Minh nói lại múa bài quyền một lần thì thấy những chỗ vừa được sửa thông suốt dễ dàng phối hợp với cách thổ nạp.
- Tạm được rồi, mỗi ngày em luyện tập bài quyền này thì sẽ tiến bộ thôi. Bây giờ em ngồi xuống xếp bằng anh dạy cho em một môn luyện khí.
Vừa rồi Minh tra xét thân thể nàng nhận ra nàng có Thủy Mộc hai thộc tính Linh căn, đối vớì các tông môn tu tiên giới cũng là tạp linh căn khí chất tầm thường, tu luyện chậm, nhưng đối với Minh thì bình thường, Lê Tuân cũng có lưỡng linh căn Hoả Mộc, còn chính mình còn nhiều tạp căn hơn nữa.
Chàng suy nghĩ quyết định truyền cho nàng trước tiên môn “Hồng Thuỷ quyết”, môn này chàng rút ra từ hai quyển Hồng Mông ngũ hành và hỗn độn ngũ hành quyết phối hợp thành. Thật ra hỗn độn cũng là từ Hồng Mông, Nguyên Thủy là Hồng Mông sau bị phá huỷ tàn phá thành hỗn độn, từ hỗn độn lại tái lập. Ngũ Hành bây giờ không còn tinh thuần như nguyên thuỷ nên lấy Minh đem hai pháp quyết nghiên cứu sau cùng lập thành một môn mới, sau này định cho đời sau luyện tập.
Riêng trường hợp của chàng thì khác, có Hồng Mông Linh Châu liên kết và trợ giúp thì trực tiếp tu luyện Hồng Mông ngũ hành là tốt nhất.
Hồng-Linh không biết ngồi làm sao, Minh phải nhẫn nại giảng chỉ từng bước một, rồi chỉ nàng cách ngưng thần bỏ tạp niệm, phần này đối với người mới học khó thực hiện nhất nhưng Minh không ngờ Hồng-Linh dễ dàng làm được. Thấy vậy Minh vui mừng từ mi tâm một điểm sáng bay ra đi vào mi tâm Hồng-Linh. Hồng-Linh bỗng nghe đầu mình vang một tiếng nổ, đầu như bừng sáng lên, bỗng nàng nhận thấy mình nhận biết thêm nhiều điều cổ quái, nàng lẩm bẩm “Hồng Thủy Quyết”. Bỗng nghe Minh ở bên cạnh nói:
- Hồng Thuỷ Quyết là môn luyện khí anh nghiên cứu soạn ra, em theo đó mà luyện, sẵn có anh ở đây em luyện qua một lần để anh hỗ trợ.
Hồng-Linh nghe theo dẫn khí thổ nạp, Minh đưa một tia nguyên khí dẫn dắt nàng luyện một lần sau đó đưa một ít thuỷ tính chân nguyên cho nàng rồi đánh thông luôn ba huyệt đạo thuộc nhâm kinh, rồi để nàng luyện một mình. Hồng-Linh thấy một luồng chân khí lạ dắt đường nàng vừa theo đó vừa đối chiếu Hồng Thuỷ quyết mà đi, xong hết một lần thì thấy một luồng khí mát truyền vào khiến thân thể thoải mái dễ chịu luồng khí mát theo kinh mạch lưu chuyển đánh thông 3 huyệt đạo huyệt khí hải, hạ uyển, trung uyển, khiến thân nàng run rảy đau đớn, sau ba lần lập lại thì cảm thấy toàn thân mồ hôi ướt đẫm, sau lại luồng khí qua các huyệt đạo trở về đan điền rồi tiếp tục lưu chuyển, nàng theo Hồng Thủy quyết tự dẫn khí luyện tập thì thấy thoải mái dễ dàng, khi dừng lại xả khí thì chân khí toả lan ra khắp cơ thề khiến nàng cảm thấy thân thể tinh lực tràn đầy, mạnh không biết bao nhiêu lần.
Nàng tỉnh giấc quay lại tìm thì không thấy Minh đâu, đêm tối đen như mực, nàng xem đồng hồ thì đả hai giờ sáng, nàng vội ngồi đọc kinh cầu nguyện trước khi đi ngủ, vừa lần chuỗi xong như mọi ngày tiếng tiêu cất lên bên tai nàng nhỏ giọng hát theo sau đó mới đi ngủ.
“Không dè anh Minh còn thức lại có thể biết mình đọc kinh cầu nguyện. Anh Minh không dè võ công cao như vậy mà trước nay cứ dấu kín, bây giờ thấy mình nguy hiểm mớì chịu lộ ra, anh Minh ở tận Sài-Gòn mà có thể biết mình đang làm gì thì thật lạ. Hôm nào phải hỏi mớì được chứ lúc nào cũng quan sát người ta thì xấu hổ chết đi. Không được!”
Minh trợ giúp nàng luyện Hồng Thủy quyết về phòng nhưng vẫn tiếp tục quan sát, nên thổi tiêu cho nàng nghe như mọi ngày. Mỵ-Điệp ở bên Minh mỉm cười nói:
- Cuối cùng cũng phải dạy nàng tu chân quyết rồi…
- Để nàng sợ hãi cũng là điều không tốt nên hay hơn vẫn để nàng tự tin, có khả năng tự vệ thì vẫn hơn. Nàng biết em rồi đấy, chắc cũng mong được gặp em để cám ơn. Hôm nào có dịp em nên tiếp xúc với nàng một chút anh cũng cám ơn em..
- Anh còn khách sáo làm gì, không xem em là người một nhà hay sao?
- Thật ra không có em thì anh không thoải mái như bây giờ…, không dè chuyện đời cũng lắm lúc vất vả…, nếu là người bình thường thì càng khó khăn trong cuộc sống.
- Anh nói đúng, nhiều người cật lực đi làm kiếm ăn nhưng không đủ, có người phải nuôi gia đình, lo làm tròn bổn phận nhưng không ít kẻ ăn chơi, hưởng thụ… phung phí cuộc đời, sức lực tuổi xuân.
- Em mới ở phàm trần hơn một năm cũng đã học hỏi được không ít…
- Thực ra ở đâu cũng có một nguyên tắc chung, phải nỗ lực đầu tư mới có được, muốn hưởng phải trả giá sức lực cố gắng… Anh còn hạ mình đi học, nghe người ta giảng dạy, họ kiến thức không hơn anh, nhưng anh trải qua cuộc sống sinh hoạt như vậy tự cảm nghiệm, tu tâm tu đức. Em lúc đầu không hiểu nhưng nay nhìn ra tâm tính của anh bây giờ có biến đổi không ít.
- Anh nhu nhược phải không?
- Không phải, anh nhân từ, kiên nhẫn bây giờ lại biết nỗ lực suy nghĩ chín chắn khi hành động. Cứ như anh đối xử với Hồng-Linh, em thấy phải ghen với nàng, anh kiên nhẫn lo lắng chu đáo từng tí, mỗi ngày còn thổi tiêu cho nàng nghe còn chưa đủ lại nhờ em bảo hộ nàng, bây giờ lại dạy nàng tu luyện mà anh vẫn chưa nhận được gì.
- Em sao cho là anh chưa nhận được gì, nhưng mà tình yêu cho đi anh cũng không cần nghĩ hay chờ đợi nhận được gì, thật ra anh đã nhận được rất nhiều, nhận dư giả…
- Anh nhận được gì nào?
Minh cười rồi quả quyết:
- Những điều này nói cho em cũng vô ích, chỉ khi nào tình yêu đơm tráì thì người ta nhận thấy rõ ràng trước mắt…
- Đêm nay anh còn việc giải quyết..
- Việc gì em biết được không?
- Việc này em đã biết một ít, chính là tên quỷ tu pháp sư, một tên gọi là Từ Ảnh hôm nay bị anh diệt sát, tông phái của hắn còn nhiều ở Tu Chân Giới, có lẽ cả ở Quỷ giới Tiên giới cũng có. Hắn còn một sư huynh đang ở vùng Long Khánh. Bọn này bắt linh hồn huấn luyện thành quỷ nô rồi dùng pháp thuật sai đi nhập vào người ta. Năm tên kia ban trưa em giết vừa lúc hắn định thu thập làm quỷ nô thì bị anh theo dõi, kết quả anh diệt trừ được một tên. Bắt được ba trăm sáu mươi bốn người bị quỷ nô nhập tràng, một hồ lô trong đó có chứa đựng ít nhất năm tên quỷ nô kia.
Minh không kể những công trình quy mô của bọn này nhằm bành trướng thực lực của bọn họ cho nàng nghe chàng tiếp tục:
- Bây giờ anh muốn xua đuổi hết bọn quỷ nô ra khỏi người họ, vì số đông nên cũng vất vả. Anh đã thấy mấy vị linh mục đã trừ quỷ nhưng anh không có quyền phép như họ nên trực tiếp đánh giết…
- Nghe anh nói cũng huyền bí đấy, nhưng sao anh nhìn được linh hồn bọn chúng?
- Em không biết Nguyên Anh của anh đặc biệt à, dưới quang nhãn của anh mấy tên đó không thể ẩn trốn đi đâu được. Hôm trước em cùng anh song tu hưởng không ít lợi ích quang lực, chút nửa em nhìn thử đi.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=4