Cái tát này khiến Chu Tranh suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất, răng cũng rụng mất một cái, âm thanh rất vang.

“Đồ khốn! Tao bảo mày quỳ xuống đấy”, Chu Tranh bị tát mà đờ người ra.

Còn Chu Khánh Di đầy vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Chu Tranh, quát lớn: “Đồ không biết điều, cậu chủ Tô Minh là người mày có thể dây vào sao?”

Chu Tranh ôm mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

“Thưa anh, tôi là Chu Khánh Di đến từ viện võ đạo nhà họ Diệp, cô Diệp bảo tôi đến đón anh.

Còn tên này là thằng em mất nết của tôi.

Tôi… Tôi không ngờ nó lại ngồi cùng chuyến bay với anh, và càng không ngờ nó lại dây vào anh.

Cậu chủ Tô! Xử lý thế nào thì anh cứ nói, tôi sẽ tự ra tay, quyết không nói hai lời”.

Sau khi tát cho Chu Tranh một cái, Chu Khánh Di cung kính khom người 90 độ nói với Tô Minh.

Không chỉ có cô ta mà cả năm sáu người ở viện võ đạo nhà họ Diệp mà cô ta dẫn đến cũng đều cung kính khom người.

Còn Tiêu Nguyệt nhìn thấy vậy lúc này đờ hết người ra.

Kể cả khi đến Đế Thành mà Tô Minh cũng oai phong như vậy sao?

Những người đứng xem ở xung quanh cũng trợn tròn mắt lên, họ nhìn Tô Minh với ánh mắt cung kính cực độ.

“Là em trai của cô à?”, Tô Minh cười và có chút bất ngờ.

Đây cũng là chuyện hay, mình cũng đỡ phiền phức.

“Vâng!”, Chu Khánh Di gật đầu nói.

“Em trai cô cũng thú vị đấy”, Tô Minh tùy ý nói một câu.

Chu Khánh Di thấy lòng ớn lạnh, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, ngay lập tức có thể nghe ra em trai mình đã đắc tội với Tô Minh rồi.

Chết tiệt!

Chu Khánh Di hận nỗi muốn bóp chết Chu Tranh.

Hắn chết đã đành nhưng đừng có làm liên lụy đến cả nhà họ Chu là được.

“Lại đây!”, Chu Khánh Di cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu lên quát lớn về phía Chu Tranh đang đứng ở cách đó không xa.

“Chị ơi, em…”, Chu Tranh sắp khóc đến nơi, sau lưng toát hết mồ hôi, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Ngay cả chị mình cũng cung kính gọi một tiếng cậu chủ Tô, đã thế còn nói cô Diệp dặn chị ấy đến đón người, vậy người này có lai lịch như nào đây?

Chu Tranh nhớ lại những lời nói cay độc của mình khi ở trên máy bay thì sợ phát khóc, đặc biệt lúc này chị gái bảo hắn bước lại.

Hắn…

“Tao nói là lại đây!”, đôi mắt đẹp của Chu Khánh Di trở nên lạnh lùng, giọng nói càng lạnh như băng.

Chu Tranh không dám không nghe, sắc mặt tái nhợt, cảm giác như đang đi lên pháp trường.

Phải mất một lúc thì hắn mới đi đến trước mặt Chu Khánh Di.

“Tao bảo mày quỳ xuống, mày nghe không hiểu tiếng người à?”, Chu Khánh Di nói từng câu từng chữ mà không chớp mắt, trông vô cùng khủng khiếp.

Lời nói vừa dứt thì đột nhiên cô ta nhấc chân lên.

“Bụp!”, cô ta đá một cái vô cùng tàn nhẫn, đá lên trên đầu gối trái của Chu Tranh.

“Rắc, rắc…”, âm thanh rõ rệt, đầu gối của Chu Tranh bị đá gãy.

Âm thanh xương gãy vô cùng chói tai khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh đến run rẩy.

“A…”, Chu Tranh đau đến nỗi suýt ngất đi, hắn kêu thảm thiết như phát điên, sắc mặt dữ tợn, cơ mặt co quắp không còn giống con người nữa.

Lúc này mồ hôi hòa chung nước mắt, toàn thân hắn mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống đất.

Máu tươi chảy từ đầu gối xuống, có thể nhìn thấy rõ xương gãy đâm xuyên qua da thịt, chỉ nhìn đã biết đó là nỗi đau chết đi sống lại.

Cú đá này quá kinh khủng!

“Xin lỗi cậu chủ Tô ngay, đến khi nào cậu chủ Tô tha thứ cho mới thôi.

Nếu không thì tao sẽ lấy mạng mày”, Chu Khánh Di nói mà không hề có ý đùa cợt.

Những người xung quanh nhìn mà không dám thở mạnh.

Họ đều sợ chết khiếp!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play