Lúc này, Tô Minh và Tiêu Nguyệt cách lối ra không còn xa.

“Khì khì… Thằng khốn, ở lối ra có niềm vui bất ngờ đang đợi mày đấy”, Chu Tranh ở phía sau kéo theo thư ký Lưu, càng lúc càng gần.

Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chỉ sợ một chút sơ suất sẽ để Tô Minh chạy mất.

Hai ba phút sau cũng đến lối ra…

Từ đằng xa Chu Tranh đã nhìn thấy chị gái mình đang đợi ở đó.

Điều khiến hắn vui mừng hơn là chị gái còn dẫn theo người trong viện võ đạo nhà họ Diệp.

Ngày thường chị gái hắn rất khiêm tốn, rất ít khi dẫn nhiều cao thủ của viện võ đạo cùng đi ra ngoài, bởi muốn tránh sự chú ý của mọi người.

Nhưng thật không ngờ hôm nay lại…

Tốt quá!

Tốt quá rồi!

“Thằng khốn! Sắp bị dọa chết rồi phải không? Đã bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như này chưa?”, Chu Tranh quét nhìn Tô Minh với vẻ ác độc rồi lẩm bẩm nói.

Đồng thời lúc này Chu Khánh Di tháo kính xuống, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Khuôn mặt tròn vô cùng đáng yêu nhưng khí chất lại càng thu hút hơn.

Vẻ đẹp của Chu Khánh Di không phải là vẻ đẹp chung chung mà có nét đẹp riêng, rất đặc biệt.

Hơn nữa, có lẽ vì luyện võ nên cô ta có thân hình khá đẹp.

Cô ta nhìn thấy Tô Minh rồi, lúc này mắt cô ta sáng lên, có chút kích động.

Nhưng sau đó cô ta lại nghiêm mặt lại, chỉ sợ cậu chủ Tô tôn quý sẽ nhìn thấy vẻ thất lễ của mình.

Dù sao thì trước khi đến đón người, cô ta cũng nhận được tấm ảnh của Tô Minh từ tay Diệp Mộ Cẩn nên lúc này vừa nhìn là cô ta có thể nhận ra ngay.

Nhưng dường như cô ta đang phớt lờ người em trai Chu Tranh của mình, mặc dù hắn đang đi sau Tô Minh.

Nếu cái thằng vô dụng này không phải là em của cô ta thì cô ta đã mặc kệ nó từ lâu rồi.

“Hôm nay tâm trạng của chị lại tốt vậy? Nhìn thấy em xuống máy bay mà vui thấy rõ luôn”, cảm xúc và thần sắc của Chu Khánh Di thay đổi khi nhìn thấy Tô Minh, Chu Tranh nhìn thấy tưởng đến đón mình, vì vậy hắn vui không kể xiết.

Hắn vừa kính trọng chị gái vừa sợ chị gái mình.

Ngày thường chị gái không bao giờ nhẹ nhàng với hắn nhưng hôm nay thì…

Vì vậy mà lúc này hắn kiêu ngạo đến nỗi ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

“Chị à! Chị nhất định phải giúp em đấy nhé! Thằng ranh đó ở trên máy bay quá hống hách, em chưa từng gặp kẻ nào như vậy cả, em…”, Chu Tranh cất bước đi về trước mặt chị gái Chu Khánh Di của mình để tố cáo nhưng với kiểu thêm dầu vào lửa, còn tay thì chỉ về phía Tô Minh.

“Chị không có thời gian lôi thôi với em đâu, câm ngay miệng lại”, Chu Khánh Di quát một tiếng.

Cô ta hít một hơi thật sâu, đang định đi về phía Tô Minh nói rõ thân phận của mình thì một giây sau, cô ta giật mình phát hiện ra em trai mình đang chỉ về phía Tô Minh.

Lúc này Chu Khánh Di cảm giác như bị sét đánh bên tai, lập tức phản ứng lại.

Người mà em trai mình nói muốn tính sổ chính là… Chính là cậu chủ Tô Minh?

Suýt nữa Chu Khánh Di sợ chết ngất.

“Người gây xung đột với em là anh ta sao?”, Chu Khánh Di lấy hết dũng khí nói với Chu Tranh, mắt nhìn về phía Tô Minh.

“Vâng! Chính là thằng đó! Chị à, kể cả không đánh chết được nó thì cũng phải khiến nó sống dở chết dở”, Chu Tranh nói với giọng oán hận cay độc nhưng có cả vẻ hưng phấn, đâu có nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của chị gái hắn.

“Đi theo chị!”, lúc này Chu Khánh Di hận nỗi không thể băm thằng em trai vô dụng của mình thành trăm mảnh.

Ngày thường ngoài việc gây thị phi thì nó không làm được gì ra hồn, nhưng không ngờ hôm nay lại dây vào cậu chủ Tô? Đúng là điên thật rồi!
Cậu chủ Tô là khách quý mà ngay cả cô Diệp cũng phải cung kính, là khách quý mà chỉ một câu nói thôi cũng khiến cả nhà họ Chu biến mất và cũng là người mà chỉ nói một câu thì cũng có thể làm tan biến tất cả những phấn đấu của cô ta trong mấy năm nay.
Chu Tranh vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường ở chị gái mình.

Nghe thấy chị gái bảo đi theo nên hắn còn tưởng chị gái muốn trực tiếp báo thù cho mình.
Thích thật đấy!

Chưa ra khỏi sân bay đã khiến thằng ranh đó thê thảm như vậy, đúng là thích quá đi!

Huống hồ xung quanh có rất nhiều người lên xuống máy bay, họ đều vây lại nhìn, đúng là hả hê!

“Tô Minh! Phải làm sao bây giờ?”, Tiêu Nguyệt đi bên cạnh Tô Minh, cô đã để ý được Chu Tranh dẫn theo một cô gái trông rất uy phong, lại có cả năm sáu người thanh niên rất cường tráng, vì vậy Tiêu Nguyệt càng nhìn càng căng thẳng.

“Thằng ranh, thấy hối hận chưa? Ông mày nói rồi, xuống máy bay sẽ cho mày sống dở chết dở, ông mày nói là làm.

Mày muốn chết thì ông đây sẽ cho mày được toại nguyện”, Chu Khánh Di và Chu Tranh đi đến trước mặt Tô Minh và Tiêu Nguyệt.

Chu Tranh trợn trừng mắt quát rống về phía Tô Minh.

Hắn nói với kiểu nghiến răng nghiến lợi, thể hiện rõ dáng vẻ của loại công tử ăn chơi khét tiếng.

“Quỳ xuống!”, nhưng lúc này chỉ thấy Chu Khánh Di đột nhiên quát lớn một tiếng.

“Đúng thế! Quỳ xuống, thằng ranh này, cứ quỳ xuống rồi nói tiếp!”, Chu Tranh quát càng to, bởi vì quá kích động mà cơ trên mặt hắn không ngừng run rẩy.

Hôm nay chị mình ưu ái mình thật.

“Bốp…”, nhưng lời nói của Chu Tranh vừa dứt thì đột nhiên nhận phải cái tát vang giòn.

Chu Khánh Di giơ tay đeo gang tay da màu đen tát lên mặt Chu Tranh một cái.

Cái tát vang giòn và rất mạnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play